“Sao cơ?”
Phàm Huệ nghe điện thoại của Vi Vi, vừa vui mừng vừa kinh hoảng.
“Có tin tức của mỏ bạc rồi sao? Ở đâu?”
“Cháu chỉ nghe cậu nói chuyện điện thoại, bảo là nằm đâu đó ở ngoại thành.”
“Thế à” Phàm Huệ nghe xong lập tức vui mừng.
Nhanh chóng tắt điện thoại gọi điện thông báo cho Phàm Chí Viễn, xem ra họ vẫn có cơ hội với mỏ bạc.
…
Ở căn hộ của Lý Cẩn, anh là trợ lý đứng đầu của Phàm Dương, Lý Cẩn đứng nghe điện thoại, thái độ cung kính với người bên đầu dây.
Lý Cẩn thông báo.
“Tôi đã thông báo với ông tổng như lời bà đã dặn, ông tổng rất bất ngờ về chuyện mỏ bạc. Tôi đã viện cớ với ông tổng, ông ấy không nghi ngờ gì nữa, có việc này giúp ông ấy kéo dài thêm một ít thời gian.”
Đầu dây là giọng nói hiền hậu.
“Tôi để cho thằng bé điều tra cái chết của Minh Sơn, tôi muốn thằng bé tự mình tìm công lý cho cha của nó, còn người tham mỏ bạc thì tự tôi sẽ xử lý, cậu làm tốt lắm.”
“Vâng” Lý Cẩn cung kính đáp.
Ở đầu dây chẳng ai khác là An Hoài Thương, bà hạ xuống điện thoại, khoé miệng giương cao nụ cười.
Bà đã lệnh cho Lý Cẩn rò rỉ thông tin về mỏ bạc với Phàm Dương, từ chuyện mỏ bạc sẽ truyền tới Phàm Huệ và Phàm Chí Viễn.
Bọn người đó vừa định buông bỏ mỏ bạc, giờ lại nghe được tin tức về mỏ bạc chắc chắn sẽ rất vui mừng.
Phàm Chí Viễn và Phàm Huệ.
Phàm Chí Viễn là kẻ chủ mưu sát hại chồng của bà, Phàm Huệ là người hùa theo, không nhúng vào việc sát hại, nhưng An Hoài Thương biết chắc chắn, Phàm Huệ sẽ rất tham mỏ bạc.
Bà sẽ bắt Phàm Huệ trả giá.
Phàm Chí Viễn thì để dành cho con trai của bà, bà chỉ nhúng nhẹ vào để cho con tìm lại công lý cho cha của nó nhanh nhanh hơn, còn lại để cho con tự mình xử lý.
An Hoài Thương thư giãn hít thở, nghĩ đến viễn cảnh vợ chồng Phàm Huệ và hai đứa con trai ngu ngốc lén lút đến mỏ bạc, nhếch lên nụ cười khinh thường.
Nhìn lại màn hình, An Hoài Thương giật mình.
“Ối ối” Đã đến giờ nấu canh bổ cho con dâu của bà rồi.
…
Hai tuần sau…
Thuộc hạ của Phàm Chí Viễn lén lút thâm nhập vào căn hộ của Tô Tâm, để lại những tư liệu về buôn bán ma túy trong hộp tủ bàn làm việc. Gã thuộc hạ chỉ vừa đặt tập tài liệu vào trong hộp tủ, đèn trong nhà đột nhiên sáng lên cùng âm thanh trang nghiêm hô khẩu lệnh.
“Giơ tay lên.”
Tên thuộc hạ xoay đầu, ba người cảnh sát chĩa khẩu sủng về phía hắn.
Cùng ngày hôm đó, toàn bộ lô hàng hoá sản xuất từ nhà máy không phân phối ra ngoài, lô hàng hôm nay đều có chất cấm trong sản phẩm, không thể tuông ra thị trường, người quản lý nhà máy cũng đã bị vay bắt.
Phàm Chí Viễn đang ở trong vinh thự, tận hưởng ly trà hảo hạng, bỗng nhiên một đoàn cảnh sát đổ ập vào nhà.
Phàm Chí Viễn giật mình, vội vàng đứng dậy, nhìn đám cảnh sát nghiêm trang vây trước mặt.
“Có chuyện gì vậy?”
Vợ Phàm Chí Viễn cũng ngơ ra trước những người thi hành công vụ.
Bỗng nhiên âm thanh bước chân uy lãm phát lên, Phàm Dương đi ra giữa đám người cảnh sát quân phục xanh lá, bước chân uy lãm dừng lại, Phàm Dương nhìn Phàm Chí Viễn, khoé môi nâng cao thành nụ cười.
“Chú ruột, đến lúc phải hạ màn rồi.”
“Mày…” Phàm Chí Viễn trợn mắt, không tin tưởng được chuyện trước mắt.
Đáng lý ra hôm nay thuộc hạ của ông phải trà trộm thành công vào căn hộ của Tô Tâm, lô hàng ở nhà máy sản xuất ra được phân phối ra ngoài. Ông thậm chí đã chuẩn bị sẵn báo chí, lúc này Phàm Dương lại cùng đám cảnh sát vây quanh.
“Hạ màn? Hạ màn cái gì?” Phàm Chí Viễn giả vờ không hiểu.
Phàm Dương cười trừ, bàn tay phẩy nhẹ, những người cảnh sát giải ra người thuộc hạ và người quản lý nhà máy.
“Như vậy đã đủ chứng cứ để tôi bắt chú chưa? Chú ruột?”
Phàm Dương khing thường hai tiếng chú ruột, quan trọng hơn, Phàm Dương rút ra sấp tài liệu trong túi hồ sơ màu vàng, ném thẳng vào mặt Phàm Chí Viễn.
Giấy tờ trắng xoá đập vào mặt, hình ảnh tung toé bay loạn.
Phàm Chí Viễn ngơ ngẩn, đầu óc vẫn chưa thể định hình.
“Chú ruột lưu trữ chất cấm, sử dụng chất cấm vào sản phẩm tung ra thị trường, tội này đủ để chú ruột đếm lịch nửa cuộc đời còn lại, nhưng mà…” Phàm Dương hạ mắt nhìn sấp ảnh dưới sàn nhà, ánh mắt lạnh lẽo như tảng băng.
“Chú ruột sát hại cha mẹ của tôi, bằng chứng tôi đã thu thập đủ rồi, chú nhìn xem có thiếu thứ gì không?”
“Mày nói cái gì?”
Phàm Chí Viễn kinh ngạc, cúi người nhìn xuống, những tấm ảnh loạn trên sàn nhà, ông nhìn thấy hình ảnh ông của hai mươi mấy năm trước, đó là tấm ảnh ông cùng người bạn ngày trước khi đi phá hỏng phanh xe của Phàm Minh Sơn.
Thậm chí còn có bức ảnh Phàm Chí Viễn đứng ngay bên cạnh chiếc xe của Phàm Minh Sơn trước khi nó lao xuống vực.
“Với số bằng chứng này, chắc có lẽ chú ruột khó mà bóc lịch rồi.”
Phàm Dương liếc mắt, âm thanh trầm thấp lạnh lẽo.
“Nợ máu phải trả bằng máu, chú ruột có muốn được bóc lịch cũng không được.”
Phàm Dương mở miệng hai chữ chú ruột, khéo miệng hai chữ chú ruột, nghe vừa châm biếm, thật mỉa mai chê cười.
“Xằng bậy!” Phàm Chí Viễn không khống chế được bản thân quát lên, mắt trợn ngược ngông cuồng.
“Mày dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà tuyên án tao? Tao không có giết người, mày không nghe người ta nói gì sao? Cha mẹ mày chết là do tai nạn.”
Phàm Dương không muốn phí lời với Phàm Chí Viễn, có hay không có giết người, toà án lương tâm sẽ trả lời.
Bằng chứng anh đã thu thập đủ, thời gian qua anh rò rỉ thông tin mỏ bạc để kéo dài thời gian cho bản thân đi tìm kiếm thêm bằng chứng, Phàm Dương phải đi tìm ra người bạn năm đó của cha, ông ấy biệt tích từ sau cái chết của cha mẹ.
Anh mất nhiều thời gian như vậy là do người đàn ông đó sống ẩn duật trên vùng núi cao ở Đài Tây Bắc.
Ông ấy có những bằng chứng về cái chết của cha mẹ, nhưng đã sớm bị Phàm Chí Viễn hành hạ trở nên điên loạn, thần trí không tỉnh táo, lúc tỉnh lúc mê. Khó khăn lắm Phàm Dương mới tìm được ông ấy, mới có được những thứ này kết tội Phàm Chí Viễn.
Anh đã hoàn thành xong công việc mà anh hằng ao ước, chỉ mới trở về từ Đài Tây Bắc ngày hôm qua, Phàm Chí Viễn đã hạ lệnh hành động, ông ta không muốn dây dưa vì mỏ bạc nữa.
Ông ta từ bỏ mỏ bạc, một lòng muốn thủ tiêu nhanh Phàm Dương.
Không ngờ mọi chuyện lại đi ngược lại, kế hoạch của ông hoàn toàn đỗ vỡ.
Phàm Chí Viễn tức giận gào lên.
“Làm sao mày biết? Kế hoạch của tao đã rất hoàn hảo, làm sao mà mày biết?”
Phàm Dương không đáp, đôi mắt lạnh lẽo nghiêm chặt nhìn Phàm Chí Viễn, trong đáy mắt chỉ có khinh thường.
Một vóc dáng nhỏ bước ra, đứng trước mặt Phàm Chí Viễn, Phàm Chí Viễn nhìn thấy người kia, mắt trợn ngược kinh hãi.
“Là mày sao?” Ông điên cuồng gào lên như một kẻ điên mất trí.
“Con khốn!”
Phàm Nhiên cúi cúi đầu, trốn đi cái liếc đẫm máu con ngươi của Phàm Chí Viễn.
“Ông Viễn, đây là lệnh bắt, ông bị truy tố tội giết người, tàn trữ chất cấm, kể từ bây giờ ông có quyền giữ im lặng.”
Người cảnh sát trưởng đội đưa ra lệnh bắt, cầm lấy tay Phàm Chí Viễn còng lại, cảnh sát áp giải Phàm Chí Viễn rời đi trong tình trạng gào thét điên cuồng.
“Những người liên cang sẽ tạm giam tại chỗ” Cảnh sát trưởng nói, cấp dưới áp giải vợ con của Phàm Chí Viễn vào một căn phòng tạm giữ.
Phàm Dương nhìn sang Phàm Nhiên, nâng nhẹ nụ cười, đưa ra bàn tay ngõ ý.
“Cảm ơn em.”
Phàm Nhiên cười tươi, nụ cười tươi tắn đáng yêu nhìn anh trai, nắm lấy tay của Phàm Dương.
“Em không giúp anh vì anh đâu, em có lý do riêng thôi.”
Dù là gì đi chăng nữa, Phàm Nhiên đã giúp đỡ anh rất nhiều, chính Phàm Nhiên đã tình báo mọi kế hoạch của Phàm Huệ và Phàm Chí Viễn cho anh.
Cô bé còn tình báo cẩn thận thời gian mà Phàm Chí Viễn thực hiện kế hoạch, anh mới nhanh chóng kịp thời trở tay.
Đáng lý Phàm Chí Viễn đã hành động từ hai tuần trước nhưng vì thông tin mỏ bạc Phàm Dương cố tình lộ ra, kéo dài cho anh thêm hai tuần đi tìm người bạn cũ của cha.
Anh vốn đã có thể bắt Phàm Chí Viễn với tội danh muốn hãm hại anh, nhưng thứ mà Phàm Dương muốn là truy tố lão già ấy tội danh về cái chết của cha mẹ, để được như thế anh phải tìm cho ra bằng chứng từ hai mươi lăm năm trước.
Thế nên anh cần thêm thời gian, cố tình rò ra thông tin mỏ bạc kéo dài thêm hai tuần.
Đi tìm người bạn của cha, ông ấy ở tận trong vùng núi cao Đài Tây Bắc, điên điên khùng khùng, lúc tỉnh lúc mê, lúc nhìn thấy ông ấy, Phàm Dương cứ ngỡ đã vô vọng. May mắn thay anh vẫn tìm được chứng cứ trở về kịp thời, cuối cùng cũng có thể buộc tội Phàm Chí Viễn về cái chết của cha mẹ.
Cảnh sát phong toả toà vinh thự, Phàm Chí Viễn sẽ phải chịu trách nhiệm dưới pháp luật, án tử là chuyện không thể tránh khỏi.
Phàm Dương rời đi, Phàm Nhiên đứng nhìn bóng lưng vững trải thật cô độc, nâng ra nụ cười tươi tắn.
Cô cầm điện thoại gọi điện.
“Alo ạ… Mẹ An ơi, đã xong rồi.”
Phàm Nhiên không có nói xạo, cô giúp Phàm Dương là vì lý do riêng.
Lý do riêng của Phàm Nhiên chính là mẹ An, chính là An Hoài Thương, người mẹ đã nuôi nấng cô khi cô còn ở cô nhi viện, trước khi được Phàm Huệ nhận nuôi.
Ơ mà… Phải nói là cô cố tình để được Phàm Huệ nhận nuôi.
Cũng chính ngày hôm đó, vợ chồng Phàm Huệ và hai đứa con tay ôm những chiếc túi to đi tìm mỏ bạc, họ đã tìm ra.
Bọn họ vui mừng khôn siết, mỏ bạc ở tận ngoại thành vẳng vẻ, hiu quạnh không có một bóng người qua lại.
Bốn người bọn họ mừng rỡ đi vào mật thất mỏ bạc, Phàm Huệ nghĩ đến viên kim cương quý báo ấy, tham lam nhanh chóng bước vào trong mỏ bạc, chân vừa bước qua cửa mỏ, một âm thanh tít tít vang lên.
Ngay sau đó, một tiếng boom nổ đùng rung chuyển mặt đất, khói đen mịt mù cát đá văng tung toé, trong cát bụi còn mang theo ánh kim của bạc quý, một viên bạc nhỏ lăn trên mặt đất chạm vào tản thịt nát, xương thịt con người giờ đây nát vụng với cát bụi.
Kết quả của lòng tham vô đáy là thịt nát xương tan trở về với cát bụi.
Còn tiếp…
(P/s Tính ra mẹ An đỉnh dữ, ngồi ngoắc ngón tay không luôn, chỗ nào cũng có bóng mẹ An mà mẹ An không cần phải xuất đầu lộ diện, quả nổ nguyên cái mỏ đi vào lòng đất.
Ừ đi vào lòng đất thiệt mà, tiễn cả nhà bà Huệ đi về với đất mẹ.)
_ThanhDii
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...