Nỗi Cô Đơn Của Các Số Nguyên Tố
Mấy đứa con gái dồn Denis vào một góc cạnh tủ lạnh, cũng là để chơi đùa một chút cho vui. Chúng đứng dàn hàng trước mặt nó, tạo thành một hàng rào với những cặp mắt phấn khích, tóc dài xa xuống, khiến n khng trng thấy Mattia bước sang phng khc.
Tun lệnh hay sự thực? Viola hỏi.
Denis rụt rè lắc đầu, ni n chẳng thch chơi tr ny. Viola ngước mắt lên trời rồi mở tủ lạnh, khiến Denis phải nép người sang một bên để lấy chỗ. Con bé lôi một chai vodka đào ra rồi chẳng thèm lấy cốc, hớp luôn một hụm. Rồi nó đưa ra mời Denis, mỉm cười đồng lõa.
Denis đã cảm thấy chóng mặt và hơi buồn nôn từ trước rồi. Whisky để lại một vị đăng đắng trong mũi và miệng. Nhưng trong động tác của Viola có cái gì đó khiến nó không thể từ chối được. Nó đỡ lấy cái chai, tu một ngụm; rồi đưa qua Giada Savarino. Con này lập tức tóm lấy tu, như thể uống nước cam vậy.
"Thế nào, Tuân lệnh hay sự thực?" Viola hỏi lại. "Nếu không bọn này sẽ chọn hộ vậy."
"Mình không thích trò này", Denis phản đối, dù chẳng tự tin lắm.
"Hừm, cậu và thằng bạn đúng là chán phèo. Thôi được rồi, đây chọn cho vậy. Sự thật đi."
Nó đặt ngón trỏ lên cằm, mắt đảo một vòng tròn trên trần nhà, giả vờ đang suy nghĩ.
Nghĩ ra rồi." Nó reo lên. "Cậu phải nói ra thích ai nhất trong tụi này."
Denis rụt rè nhún vai. "Úi giời."
"Sao lại úi giời. Ít nhất cũng phải thích một đứa chứ, đúng không?"
Denis nghĩ nó chẳng thích ai trong số bốn cô này cả, nó chỉ muốn họ dẹp sang một bên và buông tha nó ra để nó được quay trở lại chỗ Mattia mà thôi; rằng nó chỉ còn có một tiếng đồng hồ nữa được ở bên cậu ấy, được nhìn thấy cậu ấy cả vào ban đêm, vào cái giờ mà bình thường nó chỉ có thể tưởng tượng đến cậu ấy trong phòng ngủ, dưới lớp chăn đệm mà nó còn không biết có màu gì.
Rồi nó nghĩ nếu chọn bừa một đứa, có lẽ tụi nó sẽ thả mình ra.
"Cô ấy." Nó chỉ Giulia Mirandi, vì trông con bé có vẻ còn ngây thơ vô tội nhất trong nhóm.
Giulia đưa tay lên miệng, như vừa được bình chọn làm nữ hoàng dạ tiệc. Viola cong miệng lên. Hai đứa còn lại rú lên cười thô hết mức.
"Được rồi." Viola nói "Giờ đến trò tuân lệnh."
"Không, thế đủ rồi." Denis phản đối.
"Kiểu đâu chán thế không biết. Được vây xung quanh bởi bốn cô gái mà lại không muốn vui đùa một chút. Có phải ngày nào cũng được như thế đâu."
"Giờ thì đến lượt ai khác đi."
Vẫn là lượt của cậu. Cậu phải tuân lênh. Chúng mày thấy đúng không?"
Mấy đứa kia háo hức gật gật đầu. Cái chai lại một lần nữa dừng lại trong tay Giada. Cứ một chập nó lại ngửa đầu lên tu rõ nhanh, như thể muốn xực hết cả chai trước khi bọn kia kịp nhận ra.
"Thấy chưa?" Viola nói.
Denis thở hắt ra. Nó đành nhượng bộ "Mình phải làm gì?"
"Chà, vì đây là chủ nhà gia giáo đàng hoàng, nên sẽ ra một mệnh lệnh dễ chịu." Viola nói vẻ bí hiểm. Ba đứa kia dán mắt vào miệng nó, sốt sắng lắng nghe trò hành hình mới. "Cậu phải hôn Giulia."
Giulia đỏ mặt. Denis cảm thấy hai bên mạng sườn thắt lại.
"Cậu điên à?" Giulia hoảng hốt hỏi, có lẽ nó cũng chỉ làm bộ vậy thôi.
Viola nhún vai với vẻ mặt của một đứa con gái ngỗ nghịch. Denis lắc đầu hai ba cái liền.
"Cậu nói thích nó kia mà."
"Nếu mình không làm thì sao?" Denis hỏi.
Viola đột nhiên trông nghiêm nghị hết sức, nó nhìn thẳng vào mắt Denis.
"Nếu không sẽ phải chọn một sự thật khác. Ví dụ nói về anh bạn bé nhỏ của cậu chẳng hạn."
Trong đôi mắt sáng quắc và sắc sảo ấy Denis tưởng như nhìn thấy tất cả những gì mà nó trước nay vẫn tin là vô hình. Cổ nó cứng đơ lại.
Nó quay sang Giulia Mirandi. Hai cánh tay vẫn buông xuôi dọc mình, nó áp mặt vào Giulia, nhắm mắt và hôn con bé. Rồi nó dợm thu người về, nhưng Giulia đã giữ lấy đầu nó, tay đặt lên gáy, và ép lưỡi nó tách hai môi Denis đang dính chặt ra.
Denis cảm thấy trong miệng có nước bọt không phải của nó, và thấy sao kinh quá. Đang sắp có nụ hôn đầu tiên thì nó mở mắt, vừa đúng lúc nhìn thấy Mattia bước vào bếp, tay trong tay với cô gái què.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...