Trọng Lâm tựa vào tường bên ngoài phòng bệnh, sự bình tĩnh trên mặt anh khi đối diện với Thu Ý Hàm đã không còn, kỳ thật anh như thế nào có thể tự tin hoàn toàn như vậy chứ? Chỉ sợ thái độ của cô đối với anh lại quay về giống như trước kia. Cho dù sau khi trở về hiểu rõ tất cả mọi chuyện, nhưng sự thật kia có nên cho cô biết hay không? Nhưng thế cũng không có nghĩa là anh sẽ từ bỏ cô.
Dịch Thủy Tâm ngồi đối diện với Trình Dịch Phong. Và vì anh vẫn luôn trầm mặc không ngừng nắm chặt góc áo, cô có nên mở miệng trước hay không, nói cho anh ấy biết thân phận thật sự của mình?
“Tên thật của cô là gì?” Trình Dịch Phong tựa hồ đang cố gắng hết sức để kiềm nén.
“Dịch Thủy Tâm, Đại tiểu thư của Trọng thị, em gái của Trọng Lâm.” Dịch Thủy Tâm liên tiếp nói ra thông tin, nghiêng đầu nhìn biểu tình của Trình Dịch Phong. Quả nhiên, sắc mặt của anh càng khó coi hơn, Dịch Thủy Tâm cố nén nước mắt của mình, chờ anh lên tiếng.
“Tôi tiễn em ra sân bay.” Trầm mặc thật lâu, Trình Dịch Phong rốt cục cũng mở miệng nói ra những lời này.
Tuy sớm biết anh sẽ rất tức giận, nhưng anh cái gì cũng không nói làm cho cô càng thêm khó chịu, cô thà rằng anh hung dữ mắng cô, cũng không muốn giống như bây giờ. Tuy cô rất muốn ngồi ghế phụ lái để có thể gần anh hơn, nhưng cô không muốn khiến anh không vui, cho nên im lặng mở cửa ghế sau xe ngồi xuống.
Trình Dịch Phong biết hành động của mình làm tổn thương đến cô, nếu cô không phải con gái người đó, anh sẽ thử tiếp nhận cô, nhưng hiện tại bọn họ căn bản không có cách nào bước thêm một bước nữa. Giờ nhất định là cô đang khóc, Trình Dịch Phong không cho phép bản thân mềm lòng, bởi vì anh không thể mềm lòng, giữa họ căn bản sẽ không có tương lai.
“Đứa nhỏ, nếu em có thai phải liên lạc với tôi ngay lập tức, tôi sẽ đưa em đến bệnh viện.” Thật vất vả đợi anh nói chuyện, không nghĩ tới Trình Dịch Phong nói ra lại là những lới này.
“Đi bệnh viện làm gì?” Dịch Thủy Tâm hy vọng không phải như điều mà cô nghĩ tới, cô không tin anh sẽ nhẫn tâm như vậy.
“Bỏ đứa nhỏ, đứa nhỏ này không thể có.” Ai biết sinh ra sẽ có bộ dạng gì chứ, trong lòng Trình Dịch Phong cũng rất đau khổ, nhưng đứa nhỏ này, nó không thể ra đời, anh vốn là một người bị vứt bỏ, đương nhiên anh biết bị vứt bỏ sẽ đau khổ như thế nào.
“Em nên quên tôi đi! Giữa chúng ta vĩnh viễn không bao giờ có khả năng.” Trong xã hội hiện thực này, sẽ không có ai chấp nhận bọn họ.
Dịch Thủy Tâm không thèm đáp lại, trong lòng từng chấm từng chấm một tái hiện lại từ lúc cô gặp anh cho tới giờ. Quả thật giữa họ luôn chỉ có một mình cô tự nguyện, là cô cứ bám lấy anh, gây phiền toái cho anh. Sau khi phát sinh quan hệ, cô đã hy vọng xa vời sẽ cùng anh tiến xa hơn nữa, nhưng cô thật không ngờ anh lại nói ra những lời tuyệt tình như vậy. Giữa họ thật sự không có khả năng sao?
Mấy ngày nay Trọng Lâm đều ở bệnh viện chăm sóc Thu Ý Hàm, chỉ là một người ở bên trong, một người ở bên ngoài. Sau khi về nước, cơ hội họ gặp mặt sẽ càng ít hơn nên lúc này Trọng Lâm muốn ở bên cô nhiều một chút. Sau khi trở về anh sẽ tìm một cơ hội nói rõ ràng tất cả mọi chuyện với cô, hy vọng cô có thể tha thứ cho anh!
Trong lòng Thu Ý Hàm cũng thật rối loạn, tuy rằng biết mình đã hiểu lầm anh, về cơ bản hẳn phải tha thứ cho anh, không cần phải chiến tranh lạnh; chỉ là cô không biết tại sao lại như vậy, tuy rằng rất muốn tha thứ cho anh, nhưng lời nói và hành động lại khác nhau. Chờ trở về rồi tính sau vậy!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...