Ninh Phi

Sau khi trải qua những ngày tháng "thử thách" vừa rồi, Tô Hy Tuần sắp nhịn đến nội thương. Giờ hắn mới biết hóa ra nội thương còn do nguyên nhân này nữa, ngoài những nguyên nhân như một đánh một, một nhóm đánh một nhóm hay tẩu hỏa nhập ma.

Hắn ngoan cố ôm Ninh Phi vào trong lòng, không đợi nàng trả lời đồng ý hay không thì hắn đã lại kéo nàng lên, không kìm được mà hôn tiếp. Ninh Phi bị hằn dày vò tới mức hô hấp đứt quãng, khó khăn lắm mới giãy ra khỏi cái miệng ma quỷ của hắn. Lại thấy một Tô Hy Tuần vừa rồi vẫn còn chút khả năng tự kiềm chế, nay hô hấp cũng dần dồn dập, lồng ngực phập phồng mãnh liệt. Hai cánh tay giam nàng chặt chẽ, không để nàng có đường sống mà chạy trốn nào.

Ninh Phi không thể không sợ hãi. Vào "đêm trăng không tỏ giết người, ngày trời nắng đốt nhà", giờ này mây giăng đầy, sao thưa thớt, chính là cơ hội quá tốt cho kẻ ác giết người đốt nhà. Nàng dùng tay đẩy ngực Tô Hy Tuần, sau khi lấy lại tinh thần thì dường như cảm giác được trái tim đập nặng nề dưới lòng bàn tay, mặt nàng, cơ thể nàng đều nóng bừng.

Tô Hy Tuần hết lần này tới lần khác thể hiện, Ninh Phi đều biết và đều hiểu. Trên sơn trại cũng không quá coi trọng sáu lễ* cơ bản của hôn nhân: Nạp thái, vấn danh, nạp cát, nạp tệ, thỉnh kỳ, thân nghinh. Nếu hai bên nam nữ đã tự quyết định chuyện chung thân đại sự thì đó đã quyết, chỉ cần các trưởng núi trưởng động trên núi không phản đối và hai vị đương gia đồng ý thì sẽ thành một việc hỷ rồi.

* Lễ nạp thái: sau khi nghị hôn, nhà trai mang sang nhà gái một cặp "nhạn" để tỏ ý đã kén chọn ở nơi ấy.

Lễ vấn danh: là lễ do nhà trai sai người làm mối đến hỏi tên tuổi và ngày sinh tháng đẻ của người con gái.

Lễ nạp cát: lễ báo cho nhà gái biết rằng đã xem bói được quẻ tốt, nam nữ hợp tuổi nhau thì lấy được nhau, nếu tuổi xung khắc thì thôi.

Lễ nạp tệ (hay nạp trưng): là lễ nạp đồ sính lễ cho nhà gái, tang chứng cho sự hứa hôn chắc chắn.

Lễ thỉnh kỳ: là lễ xin định ngày giờ làm rước dâu tức lễ cưới.

Lễ thân nghinh (tức lễ rước dâu hay lễ cưới): đúng ngày giờ đã định, họ nhà trai mang lễ đến để rước dâu về.

Chuyện giữa nàng và Tô Hy Tuần thì mấy người trưởng núi trưởng động có ai dám ra mặt phản đối chứ. Diệp Vân Thanh dám không đồng ý chắc. Còn Tô Hy Tuần thì chắc như đinh đóng cột rồi, trừ khi hắn bị đánh đến mức bị ngớ ngẩn chứ không thì sao hắn bỏ phiếu chống được. Vì vậy tuy chưa trưng cầu ý kiến mọi người nhưng chuyện riêng này đã có câu trả lời rõ như ban ngày.

Nhưng chẳng lẽ cứ làm luôn giờ sao? Ninh Phi nuốt xuống khó khăn. Đầu óc nàng không hề có vấn đề, ở bên dưới vẫn còn Ngân Lâm công chúa trong phòng nữa. Nàng có phóng khoáng hơn nữa thì vẫn nhớ rằng thân phận của mình là vợ bé sau Ngân Lâm, giờ thời thế thay đổi, còn làm chuyện đó ngay trên đầu người ta, đúng là quá lắm rồi.

Nghĩ tới đó, nàng liền bóp mạnh cổ Tô Hy Tuần, đẩy hắn ra sau, nói nhỏ: "Nói huynh vô lại lại đúng là một tên vô lại. Đường đường là Nhị đương gia của núi Nhạn Qua, huynh đừng có nôn nóng như thế được không?"

Tô Hy Tuần nắm lấy tay nàng thơm một cái: "Tên vô lại này cũng chỉ nôn nóng với nàng mà thôi, người khác có cầu xin ta nôn nóng ta cũng chẳng làm được. Không tin thì nàng đi hỏi Diệp đại vương đi."

Ninh Phi còn định nói gì đó thì chợt nghe thấy tiếng kêu đau kêu cứu của Ngân Lâm vang tới từ bên dưới mái nhà. Nàng ngừng lại rồi hỏi: "Sao đây, có tiếp tục nữa không?"

Thật ra Ngân Lâm đã rên rỉ ngay từ đầu rồi nên Tô Hy Tuần biết nàng ta không hơi đâu mà để ý đến những âm thanh ở trên mái nhà, vì vậy hắn mới trắng trợn làm những hành động đó với nàng, nhằm giải cơn khát khó chịu nổi.


Đến lúc này thì tiếng của Ngân Lâm càng ngày càng to, đến Ninh Phi cũng nghe thấy rồi. Hắn không khỏi thở dài đầy tiếc nuối: "Ai da, thế thì chúng ta phải đợi lát nữa về phòng rồi tiếp tục chuyện vợ chồng, được không? Nàng không biết chứ, sau khi cái tên Từ Xán oan gia kia lên núi thì lòng ta ngày càng bực bội. Không làm xong chuyện này thì luôn cảm thấy đối mặt với hắn không thoải mái."

"Huynh đối mặt với hắn thì có gì mà không thoải mái?"

Tô Hy Tuần đau khổ đáp: "Thì vợ yêu của ta cứ nhớ hắn mãi không quên, không chịu làm chuyện đó với ta, vậy chẳng phải khiến ta thấp hơn cả cái đầu khi đối mặt với Từ oan gia kia sao?"

Ninh Phi ngồi trên mái nhà lắc đầu yếu ớt, nàng gác tay lên trán. Kiểu giả vờ ngoan ngoãn của Tô Hy Tuần thật khiến người ta chẳng còn sức lực nào. Thể nào mà mọi người đều gọi hắn là Tô nhị, mà đúng thật là một tên ngốc ("nhị" chỉ người ngốc). Chắc chắn là do hormone tích lũy lại nhiều quá rồi bất chợt được phóng thích hết ra, thổi bay cả cái đầu bình tĩnh lạnh lùng, lý trí và thông minh kia.

Sau khi hai người nói chuyện xong xuôi thì mới xuống. Ngân Lâm công chúa đang ôm bụng, người cuộn tròn giữa đống cỏ khô, nước mặt nhạt nhòa.

Ngân Lâm đến từng tuổi này còn chưa bao giờ bị đói. Có khi nàng còn ăn một ngày bốn bữa chẳng đúng giờ cố định gì. Cũng đều là do không có hứng nên mới không ăn. Thái y nói do dạ dày không ổn, nguyên nhân là vì ăn uống quá "phú quý", chứ không phải do không có gì vào bụng nên mới làn tổn thương đến dạ dày.

Vì vậy nàng ta không hề biết đau dạ dày là như thế nào, càng không biết rằng nếu uống một lượng lớn nước lạnh sau khi nhịn đói liên tiếp nhiều ngày thì có thể dẫn tới đau dạ dày.

Tô Hy Tuần và Ninh Phi đều có chung một suy nghĩ, nhà giàu thì mắc bệnh nhà giàu, dù mấy cậu ấm cô chiêu kia có gặp chuyện gì không theo ý muốn mà đòi tuyệt thực thì đó cũng là chuyện nhỏ nhặt mà thôi. Chỉ cần bọn họ chịu mở hé miệng thì ngay lập tức sẽ có các loại sơn hào hải vị đưa đến tận bên. Cảm giác đó khác hẳn với cảm giác của người nghèo khổ đói khát khi lâm vào bước đường cùng. Dù họ có muốn ăn thì cũng chỉ có thể tìm được rễ cây dưới lớp đất. Ăn vào bụng sẽ chắc như đá, tạm thời có thể đỡ được cơn đói, nhưng sẽ không thể trốn khỏi vận mệnh tắc ruột dẫn tới tử vong.

Cái nắng nóng sắp qua đi, đây là những ngày hè cuối thu rồi. Thùng nước đó vừa mới được múc lên, bên ngoài còn đọng những giọt nước nhỏ lóng lánh.

Ngân Lâm uống khá nhiều, lúc này bụng nàng bắt đầu cuộn lên, âm thanh ục ục phát ra, tất cả đều là nước. Nàng gần như muốn đập đầu xuống đất chết luôn, nhưng vì dạ dày vừa đau vừa lạnh, tay chân không còn chút sức lực nào nữa. Nàng chỉ có thể co người run rẩy trong đám cỏ khô.

Không biết đã đau bao lâu rồi thì thấy có thứ gì đó bốc hơi nóng ngay bên miệng. Ngân Lâm rơi nước mắt, chầm chậm mở miệng để nuốt vào. Khó khăn lắm mới thấy được những gì trước mặt, mới phát hiện ra trong phòng được thắp một ngòn đèn dầu, Ninh Phi đang cầm một bát cháo nhỏ đút cho nàng.

Tâm tình của Ngân Lâm với người phụ nữ kia vô cùng phức tạp, vừa căm hận vừa thấy đáng thương. Nhưng hiện giờ còn có thêm sự khinh thường cùng sự sợ hãi. Nhất thời sự sợ hãi lấn át, nàng nghiêng đầu sang bên, không chịu ăn đồ ăn của Ninh Phi.

Ninh Phi hiểu hết, nàng vui vẻ nói: "Đúng là một vị công chúa có chí khí, nhưng mà ngươi cũng chẳng làm gì được ta ngoài việc bày ra bản mặt đó. Thậm chí ngươi còn không biết đến cảm giác bị đói là thế nào."

Ngân Lâm chỉ là bực bội chốc lát, vừa nghiêng đầu không bao lâu thì bụng dạ lại đau đớn như bị dao cắt. Nàng không chịu nổi nữa, tuy có ba phần xấu hổ cùng giận dữ, nhưng lại không thắng nổi bảy phần do đau đớn khó chịu. Cuối cùng nàng rơi lệ khuất phục, nuốt xuống từng miếng cháo trong bát.

Sau khi một bát cháo vào bụng thì dạ dày đã cảm thấy ấm hơn. Cái đau vẫn chưa hết hẳn, thế rồi cảm giác đói khát ùn ùn ập tới. Ngân Lâm lấy tay che mặt, khóc lóc không ngừng. Đến giờ, cuối cùng nàng cũng đã biết bản thân mình không có sự dũng cảm để mà tự sát, dù tự tử bằng cách nào đi nữa thì vẫn vượt quá khả năng chịu đựng của chính mình.


"Xán, Từ Xán, mau đến cứu thiếp..." Nàng khóc nức nở nho nhỏ.

Tô Hy Tuần ngứa cả mắt, dắt Ninh Phi ra ngoài. Hắn giận dữ và kéo nàng vào trong lòng: "Nàng ta chẳng còn kiêu căng được nữa rồi, giờ có thế nào cũng không nghĩ tới chuyện tự vẫn nữa đâu." Đối với Ngân Lâm công chúa thì để nàng ta biết rõ rằng sau khi rời khỏi quyền lực thì nàng ta nhỏ bé yếu ớt đáng thương đến thế nào thì đó cũng là một sự trừng phạt rồi.

"Nhưng nàng định cho qua thế sao? Ta còn muốn cho nàng ta đau đớn thêm vài ngày nữa." Hắn vừa nói vừa khẽ đặt tay lên bụng Ninh Phi.

Ninh Phi giật mình, lúc này nàng mới nhớ ra nàng gần như sẽ chẳng thể có con nữa.

Tô Hy Tuần cảm nhận được sự ngẩn người của nàng, hắn càng vội vàng ôm lấy: "Sao vậy, nàng nghĩ lại chưa? Thừa dịp nàng ta vẫn còn ở trên trại thì cứ trừng phạt đi."

Ninh Phi đặt tay lên tay hắn: "Huynh không để ý chuyện này sao?"

"Ta mới là người muốn hỏi câu này."

"Có để ý... Nhưng cũng có tác dụng gì đâu." Ninh Phi thở dài một hơi. "Trả thù Ngân Lâm chẳng có gì hay ho cả. Nếu như muội tỉnh ngộ sớm hơn một chút thì có lẽ sẽ không đến nước này. Nhưng đáng căm hận nhất lại chính là tên đàn ông muốn được lòng cả hai bên kia."

Nàng ngừng một lát, lại nói: "Tô Hy Tuần, nếu sau này có một ngày huynh thay lòng đổi dạ, muốn tìm một người phụ nữ khác thì muội sẽ..."

"Sẽ làm gì ta?"

"Hiếp rồi giết."

Tô Hy Tuần líu cả lưỡi: "Nàng... Nàng... Nàng... Thật đáng sợ!"

"Giờ huynh đổi ý vẫn kịp."

"Đổi ý gì chứ, trừ khi trên trái đất này còn một Ninh Phi nữa."

Ninh Phi không nói gì.


Tô Hy Tuần vội vàng bổ sung: "Cho dù có Ninh Phi thứ hai thì ta vẫn thấy nàng tốt hơn."

"Dù không thể sinh con được?"

"Chúng ta có thể nhận mấy đứa trẻ. Nếu nàng thấy chưa đủ thì nuôi thêm một con chó nữa. Nếu vẫn không đủ thì để ta xem Diệp Vân Thanh, Đinh bạch, Tập hắc ai có con trước thì có cướp cũng phải cướp về... Tất nhiên ta thì cho rằng tốt nhất là không nuôi cái gì. Ta không thích nàng phí sức lực vào mấy thứ lộn xộn đó." Tô Hy Tuần vừa nói vừa cười đểu, hắn chạm tay vào cặm nàng: "Vi phu còn chưa hưởng thụ nàng thì sao có thể để những chuyện khác tranh giữa đường chứ."

Hắn ngẫm nghĩ rồi không trưng ra vẻ mặt hư hỏng kia nữa, nghiêm túc nói: "Ta muốn nói chuyện nghiêm chỉnh."

"... Huynh nói đi."

"Nàng xem, lúc nãy trên mái nhà nàng không cho ta làm, vậy cũng phải bồi thường chút chứ. Kết quả là nàng không những không nói những lời ngọt ngào dỗ ta, mà lại còn nhắc tới cái tên đàn ông kia làm ta bực mình. Thế còn ra thể thống gì nữa. Có một người đàn ông đẹp trai nhanh nhẹn ngay trước mặt nàng đây, vậy mà nàng vẫn nhớ đến chồng cũ. Vi phu cực kỳ không vui, cực kỳ khó chịu, nàng nhất định phải bồi thường cho ta... Ừ, mười bốn tháng bảy thế nào? Sơn trại chúng ta đã chọn ra ngày lành tháng tốt đó, ngày đó chúng ta thành thân được không?"

"Ngày mười bốn thàng bày hình như là lễ cúng cô hồn mà, ngày lành tháng tốt cái gì!"

"Vi phu là mặt ngựa, Diệp đầu trâu là chủ hôn, lại thêm Đinh bạch thần chết, Tập hắc thần chết làm chứng, tất nhiên phải chọn ngày lành tháng tốt của sơn trại chúng ta rồi."

Ninh Phi run rẩy khóe môi, xem ra đám người nhạt nhẽo trên Bạt Mao trại này bị nghiện vai diễn cả rồi.

"Thế nào? Nàng theo ta nhé!" Tô Hy Tuần lại mặt dày sáp vào nàng.

"Tô Hy Tuần... Đúng là muội... trước giờ không ngờ huynh lại là loại người này."

"Ta làm sao?"

"Đúng là, đúng là vô lại!"

Ngày 14 tháng 7, ma quỷ hoành hành, kị cưới hỏi, kị xuất hành.

Nhưng vào ngày xấu với tất cả mọi chuyện này thì Bạt Mao trại và quân đội Từ gia một bên cử hành cưới hỏi, một bên xuất hành.

Từ Xán không thể không đi. Mấy ngày trước hắn nhận được thư gắn trên chiếc tên, trong thư nói rằng Ngân Lâm công chúa bị bắt làm con tin lên Bạt Mao trại của núi Nhạn Qua, hơn nữa kèm theo thư là trang sức trên người Ngân Lâm công chúa. Ban đầu hắn không tin, nhưng đội quân quân nhu hậu phương mang thư từ quận Quảng An tới, chính là chuyện Ngân Lâm công chúa bị bắt đi.

Bắt đầu từ nửa đêm, các huynh đệ mười núi sáu động của Bạt Mao trại tụ tập người ngựa trên đường núi, đèn đuốc cả hàng dài. Sân khấu được dựng lên, chiêng trống vang trời. Sườn ngọn núi chính núi Nhạn Qua có ánh lửa sáng trưng, ngọn lửa ngoằn nghèo trên núi như phát ra quầng sáng dưới trăng.


Bãi luyện võ lưng chừng núi có một hang động, trong động có nước, gió mạnh không ngừng thổi qua, cả năm đông ấm hè mát. Lúc này động cũng được thắp đền sáng ngời, Ninh Phi bị một hàng đàn ông chắn không cho ra ngoài, nghe nói là để đợi Nhị đương gia đến "cướp cô dâu".

Trong động xôn xa xôn xao, đều là tiếng của phụ nữ. Đám đàn ông đứng bên ngoài động thì ai nấy cũng cảm thấy lòng dạ ngứa ngáy, chỉ muốn đi trộm vào hóng chuyện.

Hóa ra là phần lớn nữ nhân mà Hứa Mẫn đưa lên núi đã quen với cuộc sống trên đây, mà vì phải lòng nhau với các hảo hán nên sinh ra ý ở lại đây lâu dài. Đây vẫn là lần đầu tiên họ được thấy việc cưới hỏi trên núi nên không ít các cô nương tò mò tới sơn động để nhìn xem "cướp cô dâu" là như thế nào.

Ninh Phi xì một cái: "Cướp cái gì mà cướp, giả vờ là xong thôi. Ta không có cha không mẹ ở đây, cái tên Tô mặt ngựa kia có thể cướp ta từ tay ai chứ."

Hứa Mẫn cười nói: "Đừng nói nữa, nào thay áo cưới đi." Nàng vừa nói vừa mở bao quần áo màu đỏ chót ra. Ninh Phi vừa nhìn thấy đã nhăn mặt, chỉ vào cái tủ bằng gỗ đàn phía sau lưng Hứa Mẫn: "Cái mũ phượng kia muội không đội được không? Muội sợ lúc nào đó đội lên chắc cổ cũng gãy mất."

"Đây là do Mã hoàng hậu đương triều ra lệnh đặc biệt chế tạo nên bộ lễ phục phỏng theo đương triều này, vô cùng tinh xảo. Ban đầu định để dùng vào lúc tên ở bẩn Diệp Vân Thanh kia cưới vợ, hiện giờ Diệp đầu trâu đưa ra, muội nhất định phải nhận chút lòng này của người ta."

Hứa Mẫn vừa nói xong thì nữ nhân trong động lập tức im lặng, hết người này nhìn người kia, ai cũng nghi ngờ không biết mình có nghe nhầm không. Mã hoàng hậu? Vì sao Mã hoàng hậu lại chuẩn bị đồ kết hôn cho Diệp đầu trâu? Bọn họ có quan hệ thế nào? Một người là hoàng hậu tôn quý ngồi ngay ngắn trong điện lớn, một người là đại vương lôi thôi nổi tiếng cả sơn trại...

Mấy nữ nhân này phần lớn là họ hàng thân thích của tội thần ở Sơn Nhạc quốc bị đưa vào Giáo Ti Phường, suýt nữa thì trở thành kỹ nữ. Sau này được Hứa Mẫn nửa mua nửa bắt ép lên núi. Lúc đầu cứ tưởng là đến ổ sơn tặc, ai ngờ tuy đàn ông trên núi lúc đánh đấm dũng mãnh ngời ngời, trông đầy tính trộm cướp, nhưng lúc đối mặt với bọn họ lại ngượng ngùng, xấu hổ, không biết là tốt hơn bao nhiêu lần so với những tên mặt người dạ thú họ gặp ở Giáo Ti Phường. Giờ nghe thấy hình như mấy người sơn tặc này cũng có địa vị, trong lòng tuy có chút bất an nhưng cũng cảm thấy vui mừng.

Trước kia Ninh Phi đã đoán được có lẽ sơn trại có quyền lực đằng sau, giờ nghe Hứa Mẫn nói vậy thì không còn nghi ngờ gì nữa: "Hứa Mẫn tỷ, nói chuyện này ra không sao chứ? Lẽ nào đó không phải là bí mật của sơn trại à? Không sợ bị bọn muội tiết lộ ra ngoài sao?"

Hứa Mẫn cười ha ha: "Hai vị đương gia Diệp - Tô nói rồi, sơn trại đã vững chắc, dù Hoàn An quốc có muốn đánh chúng ta như thế nào thì cũng không làm nổi. Đã không sợ thì tất nhiên có thể để sự thật giống như được "tiết lộ" cho bọn họ nghe. Diệp đại vương còn nói rất muốn thấy lão hoàng đến ngu ngốc của bọn họ bị chọc tức đến mức ngơ người."

Tình trạng giằng co giữa sơn trại và quân đội Từ gia ngày một giãn dần. Liên tiếp mấy ngày đều có tin thắng lợi. Có khi địch không đánh lại được phải vừa đánh vừa lui. Đội quân lớn hơn ba chục nghìn người bị giảm xuống còn hai chục nghìn. Bồ câu truyền tin tới kinh thành Nhạc Thượng đã nhận được chỉ thị đặc biệt từ hoàng đế bệ hạ, nói rằng Bạt Mao trại được biên chế chính thức vào quân đội Sơn Nhạc, dùng cờ nền đen chỉ vàng hình chu tước.

Đến lúc này, mục đích gian nan của họ là hình thành tuyến phòng thủ kiên cố nơi biên giới hai nước đã đạt được. Trước đây là cướp, nay là quân đội, một Sơn Nhạc từng có một dạo bị Hoài An áp bức đến mức không thể vùng lên được cuối cùng đã có được một đội quân thép phòng ngự biên giới. Nó như một hạt giống vậy, ngày sau sẽ có thể lập nên càng nhiều doanh trại từ một đội đại diện này, để rồi ngăn cản dã tâm tây tiến của Hoài An.

Hứa Mẫn nói: "Diệp đại vương đã nói bộ quần áo này là vật báu của trại. Các muội tình nguyện ở lại trên núi thì nhất định sẽ có một ngày có cơ hội mặc nó xuất giá." Nàng vừa mở tủ từ gỗ đàn hương ra thì ba tầng trong ngoài đủ mấy chục đôi mắt đều nhìn chằm chằm vào. Trong động thắp không biết là bao nhiêu bó đuốc, lúc này chiếu vào chiếc mũ phượng gắn đầy châu báu ngọc ngà đang đặt trong tủ lóng la lóng lánh, lóa cả mắt các cô nương.

Trước đó Ninh Phi bị một tràng giải thích của Hứa Mẫn làm váng cả đầu, nay lại bị sự lóng lánh chói cả mắt, còn vượt hơn cả sự dự đoán của nàng. Hãy nhìn những đường chỉ vàng bên trên xem, nhìn viên ngọc xanh lam to của Sơn Đông kia xem, nhìn ngọc Hợp Phố Nam, ngọc Động Đình Thủy... Phải tới một hai chục cân ấy.

Nhóm tiểu cô nương chưa từng thấy vật nào quý giá như vậy, họ chỉ nghĩ rằng nếu đội lên đầu xuất giá sớm được ngày nào thì đó chính là ký ức cả đời khó mà phai. Thật quý giá biết nhường nào, cả nhà có kiếm tiền cả đời cũng không kiếm nổi nhiều tiền đến thế. Mà dù có kiếm đủ tiền thì vật xa xỉ ngọc màu lam Sơn Đông đó chỉ có hoàng thân quốc thích mới có thể mua về, càng không thể mua được viên ngọc phương nam ánh vàng to bằng mắt trâu đính trên mũ phượng kia.

Ninh Phi lùi về sau một cách dè dặt: "Vậy này thật quý giá, hiếm có, muội có thể không đội không?"

Các tiểu cô nương đều nhìn chằm chằm vào chiếc mũ, chỉ tiếc không có người nào đồng ý lấy mình luôn để có thể đội thử nó. Sau khi nghe nàng nói như vậy thì quay qua nhìn bằng ánh mắt như nhìn người ngu ngốc vậy. Ninh Phi chẳng quan tâm. Ngọc lam Sơn Đông ăn được chắc? Ngược lại ngọc Hợp Phố Nam còn có thể làm thuốc, nhưng có thời gian nó bị mất giá khủng khiếp, một cân mà chỉ có năm sáu chục nghìn đồng. Nàng nhận một vụ kiện là mua được mấy cân rồi.

Vì mấy thứ nho nhỏ đấy mà phải đối mặt với nguy cơ lệch xương cổ, hay là... thôi đi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui