Chương 32
Malomar đã có một ngày nặng nhọc và một buổi hội thảo đặc biệt với Moses Wartberg và Jeff Wagon. Anh đã đấu tranh với Merlin và bộ phim của anh. Wartberg và Wagon ghét nó sau khi anh cho họ xem bản thảo đầu tiên. Vẫn là lí lẽ thông thường. Họ muốn biến nó thành thứ phó phẩm, muốn đặt vào đó nhiều hành động hơn, muốn các nhân vật thô ráp hơn.
Malomar quả quyết:
- Đây là một kịch bản tốt. Và xin nhớ rằng mới chỉ là phác thảo đầu tiên.
Wartberg nói:
- Anh không cần phải nói. Chúng tôi biết điều đó. Chúng tôi đánh giá nó trên cơ sở đó.
Malomar lạnh lùng:
- Các anh biết là tôi luôn luôn quan tâm đến ý kiến của các anh và cân nhắc chúng rất cẩn thận. Nhưng mọi điều các anh nói cho đến nay tôi đều thấy là không thích đáng.
Wagon cố xoa dịu, với nụ cười duyên dáng:
- Malomar à, bạn biết là chúng tôi tin tưởng nơi bạn. Đó là lí do tại sao chúng tôi đã kí với bạn bản hợp đồng gốc. Thế này, bạn có toàn quyền kiểm soát đối với các bộ phim của bạn. Nhưng chúng tôi phải hậu thuẫn cho sự đánh giá của chúng tôi với quảng cáo và công chứng. Bây giờ chúng tôi để anh dự phóng một triệu đô-la trên ngân sách. Theo tôi nghĩ, điều đó cho chúng tôi cái quyền có tiếng nói về hình dáng sau cùng của bộ phim.
Malomar nói:
- Chúng ta đều biết ngân sách đó chưa thấm vào đâu nhưng chúng ta đều chấp nhận nó.
Wartberg nói:
- Anh biết rằng trong mọi hợp đồng của chúng ta, khi chúng ta thông qua ngân sách, anh bắt đầu mất điểm trong làm phim. Anh có muốn nhận lãnh nguy cơ đó?
- Ôi Trời, - Malomar nói. - Tôi không thể tin rằng nếu cuốn phim làm ra nhiều tiền, thì các ông lại sẽ nêu ra điều khoản này.
Wartberg cười nụ cười cá mập:
- Chúng tôi có thể hoặc không thể. Đó là cơ hội anh sẽ có, nếu anh kì kèo về kịch bản phim của anh.
Malomar nhún vai:
- Tôi chấp nhận nguy cơ đó, - Anh nói. - Và nếu nó là tất cả những gì các anh cần nói, tôi sẽ quay về phòng biên tập phim.
Khi rời Tri-Culture Studios để được đưa về phòng mình, Malomar thấy kiệt sức. Anh nghĩ đến việc về nhà nằm nghỉ ngơi một lát, nhưng còn quá nhiều việc phải làm. Anh muốn phải dành ít nhất năm giờ nữa cho công việc. Anh cảm thấy những cơn đau nhẹ trong lồng ngực bắt đầu tái phát. Mấy thằng con hoang kia sẽ giết mình mất, anh nghĩ. Và rồi bất chợt anh nhận ra rằng từ khi anh bị suy tim, Wartberg và Wagon ít ngại anh hơn, tranh cãi nhiều hơn, quấy rầy anh nhiều hơn về chuyện chi phí sản xuất. Có lẽ bọn họ đang cố giết anh bằng cách đó cũng chưa biết chừng.
Anh thở dài. Toàn những chuyện chẳng ra đâu mà anh phải đương đầu và cái anh chàng Merlin khó chịu cứ mở miệng ra là chỉ trích những nhà sản xuất và cả Hollywood, cho rằng không ai trong họ là nghệ sĩ cả. Và đây này, chính anh đang đánh liều cả mạng sống của mình để cứu vãn quan niệm của Merlin về điện ảnh. Anh cảm thấy muốn ghé vào rủ Merlin cùng đi đến đấu trường với Wartberg và Wagon để cho anh chàng văn sĩ ấy lao vào cuộc chiến bảo vệ cho những quan điểm và ý tưởng của anh ta, nhưng anh biết rằng Merlin sẽ bỏ cuộc và chạy xa khỏi thế giới điện ảnh.
Merlin không tin tưởng như Malomar tin tưởng. Anh ta không chia sẻ với mình tình yêu điện ảnh và những gì phim ảnh có thể làm. Được thôi cũng chả cần, Malomar nghĩ. Anh sẽ làm phim theo cách của mình, sẽ là phim hay và Merlin sẽ vui sướng; khi cuốn phim đem lại doanh thu cao, thì phim trường sẽ thấy hạnh phúc và nếu họ tìm cách cắt đi tỉ lệ ăn chia của anh bởi vì chi phí vượt ngân sách, thì anh sẽ mang công ty sản xuất của mình đi tìm minh chủ mới.
Khi chiếc limousine sắp dừng lại, Malomar cảm thấy phấn chấn như anh vẫn hay cảm thấy. Nỗi phấn chấn hân hoan của một nghệ sĩ tiến đến công trình của mình, biết rằng mình sẽ tạo ra một tác phẩm đẹp. Anh miệt mài lao động với các tay biên tập phim trong gần bảy giờ liền và khi chiếc limousine đưa anh về đến nhà, lúc đó đã gần nửa đêm. Anh mệt quá nên đi thẳng vào giường. Anh lầu bầu vì cảm thấy kiệt sức. Những cơn đau trong lồng ngực dội lên và truyền ra sau đến lưng, nhưng sau ít phút chúng lại rút đi xa và anh nằm đó, yên lặng, cố dỗ giấc ngủ.
Anh hài lòng. Anh đã hoàn tất một ngày lao động say mê và hiệu quả. Anh đã chiến đấu với bọn cá mập và anh đã biên tập phim theo ý mình.
***
Malomar thích ngồi trong phòng cắt phim với những người biên tập và đạo diễn. Anh thích ngồi trong bóng tối và đưa ra những quyết định về những gì mà các hình ảnh lung linh chập chờn kia nên hoặc không nên thể hiện. Giống như Thượng Đế, anh cho chúng một thư linh hồn nào đó. Anh có thể làm cho các hình ảnh đẹp hơn và nổi bật hơn để diễn tả các nhân vật hay tính cách sắc nét hơn. Thế giới anh tạo ra phải phù hợp với lô-gíc của trực quan và khi anh kết thúc với thế giới đặc thù đó, thường người ta vui sướng vì đã nhìn thấy thế giới đó hiện hữu.
Malomar đã tạo ra hàng trăm thế giới đó. Chúng tồn tại trong óc não anh mãi mãi như vô số thiên hà mà Chúa tạo ra hẳn nhiên tồn tại bất diệt trong trí tuệ vô biên, miên viễn của Người. Và kì công của Malomar gây ngạc nhiên cho cả chính anh. Nhưng mọi sự lại khác đi khi anh rời phòng cắt phim chìm trong bóng tối lờ mờ và trở vào lại thế giới do Chúa tạo ra mà anh thấy hoàn toàn vô nghĩa.
Trong mấy năm qua, Malomar đã phải chịu đựng ba cơn đột quỵ tim. Do làm việc quá mức, theo lời bác sĩ nói. Nhưng Malomar vẫn luôn cảm thấy rằng Chúa đã rời bỏ phòng cắt phim. Lẽ ra anh, Malomar, phải là người cuối cùng bị đột quỵ tim mới phải. Bởi nếu anh nằm xuống, ai sẽ trông nom tất cả những thế giới thụ tạo kia? Nên anh lo bảo trọng khá kĩ. Anh ăn uống điều độ, đúng mực. Anh tập thể dục dưỡng sinh. Anh chơi bời vừa phải, không để phí sức. Anh không bao giờ dùng ma túy. Trông anh vẫn trẻ, đẹp trai, giống một mẫu người hùng trong các phim hành động. Và anh cố gắng xử sự tốt hoặc càng tốt càng hay trong một thế giới mà thượng đế đang nhắm tới. Trong phòng biên tập phim, một nhân vật như Malomar sẽ không bao giờ chết vì một cuộc đột quỵ tim. Tay biên tập sẽ cắt bỏ khung, nhà sản xuất sẽ gọi đến về chuyện viết lại một kịch bản. Anh sẽ chỉ huy các giám đốc kĩ thuật và tất cả các diễn viên vào việc cứu hộ. Một con người như thế không được phép chết:
Nhưng Malomar không thể cắt bỏ các cơn đau ngực. Và thường khi ban đêm, rất khuya, trong căn nhà rộng mênh mông, anh nhai rào rạo những viên thuốc angina. Rồi anh nằm trong giường co rúm người với nỗi sợ. Nhiều đêm tình trạng quá tệ hại, anh gọi bác sĩ riêng của mình. Bác sĩ sẽ tới và ngồi với anh suốt đêm, khám cho anh, trấn an anh, nắm tay anh cho đến khi ánh nắng ban mai ló dạng. Bác sĩ sẽ không bao giờ từ chối anh bởi vì Malomar đã viết một phim truyện về cuộc đời ông. Malomar đã tạo cho ông ta những cơ hội “truy cập” các nàng diễn viên xinh đẹp để ông ta có thể trở thành bác sĩ riêng và đôi khi kiêm người tình của họ. Thuở thanh xuân, khi Malomar còn hăm hở lao vào những cuộc vui suốt sáng trận cười thâu đêm, trước khi anh bị đột quy tim lần đầu, khi căn nhà rộng mênh mông của anh còn đầy những người khách ở chơi qua đêm, gồm các em tiểu minh tinh và các em người mẫu thời trang cao cấp thì vị bác sĩ này từng là người bạn ăn tối chung với anh thường xuyên và họ cùng chọn ra “thực đơn” là những vị nữ lưu nào sẽ phục vụ chăn gối cho hai “quan thầy” tối đó.
Giờ đây, trong đêm khuya, Malomar một mình trên giường ở nhà mình, gọi điện thoại cho bác sĩ.
Bác sĩ tới, khám cho anh và nói chắc rằng các cơn đau sẽ qua. Không có gì nguy hiểm. Rằng anh nên tự buông mình vào giấc ngủ. Bác sĩ mang nước uống đến cho anh uống thuốc trấn thống và thuốc an thần. Dùng ống nghe đo nhịp tim của anh. Vẫn còn nguyên vẹn đây mà; đâu có vỡ ra từng mảnh như Malomar cảm thấy. Và sau vài giờ, khi thấy dễ chịu hơn, Malomar bảo với bác sĩ rằng ông ta có thể ra về. Rồi Malomar rơi vào giấc ngủ.
Anh ngủ mơ. Một giấc mộng sống động. Anh đang ở một sân ga, vây kín người. Anh mua một vé đi tàu hỏa. Một người nhỏ con nhưng rắn rỏi đẩy anh qua một bên và anh tránh qua nhường cho người đó mua vé trước. Trong khi anh làm như thế người kia bỗng cao lớn hẳn lên, trở thành một nhân vật chính trong một cuốn phim trước đây và người đó nói với Malomar “Cho tôi biết tên anh; tôi sẽ làm điều gì đó cho anh.” Anh ta mến Malomar. Malomar có thể thấy được điều đó. Cả hai rất tử tế với nhau. Và nhân viên hỏa xa đối xử với người kia rất cung kính.
Malomar thức giấc trong bóng tối bao trùm căn phòng ngủ rộng thênh thang của anh. Đôi đồng tử của anh nhíu hẹp lại và không có ảo tưởng ngoại vi, anh chăm chăm nhìn vào khoảng ánh sáng trắng hình chữ nhật từ cánh cửa phòng tắm để mở. Trong một thoáng, anh nghĩ là những hình ảnh trên màn chiếu chưa chấm dứt và rồi anh nhận ra rằng đó chỉ là giấc mộng. Ngay lúc đó trái tim anh vỡ ra lìa khỏi thân thể anh và lao đi vun vút đâu mất tiêu. Còn mạch điện của óc não anh rối tung vào nhau, ùn tắc. Anh ngồi dậy, đầm đìa mồ hôi. Trái tim anh lao vào một cuộc xô đẩy ầm ầm, rồi rùng mình giật nảy mạnh lên. Anh ngã ngửa ra sau mắt nhắm lại, một ánh sáng mờ dần đi trên màn hình cuộc đời anh. Âm thanh cuối cùng anh nghe được mường tượng như tiếng cọ rèn rẹt của phim nhựa lên tấm thép. Thế rồi một mình, trong đêm trường, anh lặng lẽ làm cuộc hành trình về cõi u minh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...