Thời gian phát triển ở Chicago cũng đã gần hai tháng, cẩn thận tính toán, Chu Mặc đến công tác tại New York cũng đã trôi qua hơn một tháng, lúc đầu còn xa lạ nhưng bây giờ thì đã dần quen thuộc, tuy rằng thời gian ở chưa lâu, bất quá cũng đã xảy ra không ít chuyện.
Tình trạng suy thoái nền kinh tế đang có nguy cơ lan ra toàn cầu, lần chấn động này có ảnh hưởng không nhỏ đến kinh tế của Mỹ. Bắt đầu là ở Wall Street, sau đó là lan rộng trên khắn nước Mĩ, cuối cùng là toàn cầu.
Giảm bớt sản lượng, các xí nghiệp bắt đầu giảm biên chế, tất thảy đều lo lắng rằng khó có thể cầm cự nổi qua mùa đông.
Mà mùa đông giá rét ấy sẽ kéo dài trong bao lâu, ai cũng không biết.
Chu Mặc không có tâm tư để ý đến việc cắt giảm biên chế ở công ty, trong lúc các đồng nghiệp xung quanh đang xôn xao lo lắng về việc này, thì mối lo của nam nhân lại chính là tại sao Lục Hoa Thiên Lại xuất hiện ở đây?
Bất quá mấy ngày sau tiệc rượu người đó cũng không có xuất hiện quấy nhiễu cuộc sống của hắn, sự việc giống như một cơn ác mộng ngắn ngủi, nhưng Chu Mặc biết, cái kia tên sẽ không dễ dàng buông tha cho mình. Trước kia đã không, hiện tại lại càng không thể, mà tương lai, hắn không muốn nghĩ đến.
Một ngày mới lại đến, nhưng vẫn bận rộn, vẫn áp lực, vẫn phiền muộn.
Hắn cùng Phí Nhĩ Đức vẫn duy trì quan hệ, vẫn cùng nhau ở chung, cùng đi làm, cùng tan tầm, cùng nhau ăn cơm, nhưng có một chút thay đổi.
Phí Nhĩ Đức tránh né hắn. . . . .
Hắn biết, nhưng cũng không thể tiếp nhận được sự thật này, thái độ đó khiến hắn không thể nào chịu được.
Hắn muốn biết kết quả, muốn biết sự thật, vô luận điều đó có tàn khốc.
Chiếc xe màu đen bóng bảy khêu gợi lướt trên đường, Chu Mặc ngồi ở vị trí phó lái vẫn chỉ ngoái đầu nhìn ra cửa sổ ngắm cảnh buổi sáng tại New York, mấy ngày nay do giảm biên chế mà đường phố có phần tiêu điều, ngã tư đường xe cũng vắng, gió thu thổi vào vạt áo người qua đường, có vài phần hương vị tàn khốc.
Lúc này đây, không biết có bao nhiêu người thất nghiệp.
“Hôm nay ở công ty sẽ tiếp đón một vị khách lớn, ta muốn ngươi đi cùng ta.” Nhìn nam nhân một mực im lặng Phí Nhĩ Đức đột nhiên nói.
“Ân.” Nam nhân không quay đầu lại, vẫn ngồi nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ, tâm hắn cũng đang hiu quạnh như gió thu, có một chút của khí lạnh, chỉ mong. . . . . . trời đông giá rét đừng tới…
Chu Mặc trả lời đơn giản khiến cuộc nói chuyện đi vào tẻ ngắt, Phí Nhĩ Đức hít một hơi thật sâu, hắn vẫn không dám nhìn chăm chú nam nhân kia, mỗi lần nhìn hay ở bên cạnh Chu Mặc, thì dòng hồi ức lại mạnh mẽ tràn về trong đầu, đêm khuya say rượu có hôn trộm, đêm đó điên cuồng ôm giữ lấy nam nhân. . . . .
Quá mức hoang đường.
“Hiện tại kinh tế đình trệ, có được một khách hàng lớn như vậy, ít nhất có thể cam đoan công ty chúng ta sẽ ít bị biên chế.” Phí Nhĩ Đức tiếp tục tìm đề tài, “Ha hả, người kia là vị khách tới từ Trung Quốc.”
“Có phải ta cùng người đó đều là người Trung Quốc nên dễ dàng cùng nhau trao đổi, có phải vì thế mà các ngươi nhờ đến ta?” Chu Mặc đột nhiên nói nhưng vẫn không quay đầu lại nhìn, vẫn lẳng lặng đưa mắt nhìn bên ngoài.
“Chu Mặc, ngươi là một một người có năng lực, ngươi lại là người có mị lực.” Nghe câu nói có phần nào giấu giếm hàm ý , Phí Nhĩ Đức giải thích, “Mà ta cũng không phải một tên ngốc, chỉ vì ngươi và người khách kia là người một nước mà đem việc này giao cho ngươi, đây là việc hệ trọng và ta tin tưởng ở ngươi.”
“Nếu đúng là vậy, cám ơn.” Chu Mặc cúi đầu khẽ cười, tay đặt ở cửa kính chợt nắm chặt lại, hắn trầm giọng nói, “Ta có thể hỏi ngươi một vấn đề không?”
“Đương nhiên có thể.”
“Ngươi ngày đó vì cái gì cùng với ta ở trên giường.” Ngay cả Chu Mặc cũng không biết vì cái gì mà đem những lời kia nói ra, có lẽ là giấu trong lòng quá lâu rồi, khó có thể kìm giữ lâu hơn được nữa. . . . . .
Nam tử không khỏi một phen nắm chặt lấy tay lái, Phí Nhĩ Đức khẽ híp đôi mắt lại, hít một hơi thật sâu nói: “Ta cũng không biết rõ nữa. . . . . . Ngày đó làm chuyện như vậy với ngươi, ta cũng không biết vì cái gì mà lại làm như thế, ngươi là bằng hữu của ta, ta thực hối hận vì đã làm một chuyện như vậy với ngươi.”
“Hối hận. . . . . .” Chu Mặc nhẹ giọng than thở , hắn có chút cười khổ, Phí Nhĩ Đức hối hận cùng hắn ở trên giường.
“Chu Mặc. . . . . .” Không biết tự lúc nào đã tới công ty, Phí Nhĩ Đức đem xe vào trong bãi đỗ, không có xuống xe, vẫn ngồi bên trong mong có cách nào để làm dịu đi mối quan hệ của hai người.
“Không cần giải thích đâu. . . . . .” Chu Mặc cười lắc đầu, xoay người đối mặt với Phí Nhĩ Đức nói, “Chỉ là do một lần, ngươi say rượu không khống chế được mình, chứ không phải vì sinh ra ý tứ gì với ta mà cùng ta trên giường, chỉ là. . . . . . sự thỏa mãn dục vọng thôi phải không ?”
“Ta không biết. . . . . .” Phí Nhĩ Đức cảm thấy hắn sắp phát điên rồi, hắn không có cách nào hiểu rõ được quan hệ giữa mình và Chu Mặc, cho tới bây giờ Phí Nhĩ Đức chỉ muốn cùng nam nhân trở thành bằng hữu tốt, nhưng sau sự kiện tối hôm đó, mọi suy nghĩ của hắn đều trở nên rối bời.
Hắn cần có thời gian để tra xét về vấn đề này.
Nhưng là, Chu Mặc đã không còn có thể chờ đợi câu trả lời thêm được nữa, nam nhân khóe miệng biểu lộ một tia cười khổ cùng tự giễu, không chờ Phí Nhĩ Đức nói tiếp, liền mở cửa bước ra ngoài.
“Chu Mặc ——!” Phí Nhĩ Đức quay đầu lại thì đã thấy Chu Mặc đã đi xa rồi.
Chỉ còn có thể nhìn được bóng dáng đang khuất dần của nam nhân.
Nhưng vẫn còn có thể nhìn rất rõ khuôn mặt bi thương ấy.
Chạy vào trong thang máy, Chu Mặc rất nhanh đóng cửa thang máy lại, tựa mình vào nền kim loại lành lạnh, thả lỏng các dây thần kinh đang bị trói chặt. . . . . .
“Là thỏa mãn, không phải yêu. . . . . .”
“Ngu ngốc, biết rõ sự thật là vậy, biết rõ đáp án rồi lại còn tự mình muốn nghe câu trả lời, bây giờ thì vừa lòng chưa?” Nam nhân dùng sức xoa xoa mặt mình, đủ rồi, như vậy là quá đủ rồi . . . . .
“Ta thực sự là một tên đại ngốc!” Nam nhân hít một hơi thật sâu, “Phí Nhĩ Đức chết tiệt, Chu Mặc ta điên rồi mới đi có cảm tình với một tên hỗn đản như ngươi!”
“Đinh linh linh. . . . . .” Di động kêu lên cắt ngang suy nghĩ của nam nhân.
Lấy từ trong túi áo ra cái di động màu đen, Chu Mặc theo bản năng nhíu mày lại, không khỏi nhớ đến con người kia.
“Uy?” Có chút hữu khí vô lực tiếp điện thoại.
“Ca! Ta đến New York !” Bên kia điện thoại truyền đến một âm thanh không khỏi làm Chu Mặc kinh ngạc.
“Tiểu Tuyết?” Muội muội hắn đến New York!
“Buổi tối phải mời em ăn cơm! ai nha em thực nhớ hương vị đồ ăn của anh hai nha, em đang vội một chút, buổi tối gặp lại sau, chào!” Đối phương vội vàng cúp điện thoại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...