Như Lang

“Ngươi tại sao lại biết chỗ ở của ta?”

“Ngươi là không phải là bị người vứt bỏ nên mất trí rồi không? Ta lần trước có lái xe chở ngươi về.”

“Ngươi vì sao lại vào được trong nhà?”

“Đó là bí mật, không thể nói cho ngươi biết.”

“Vì cái gì ta phải ở nhà ngươi? Vì cái gì ta lại ở trong cái bồn tắm lớn này? Vì cái gì không cho ta chết để ta quên đi. . . . .”

“Vì cái gì vì cái gì, ngươi như thế nào nhiều vì cái gì như vậy!” Mile cuốn tay áo dùng cái khăn tắm chà xát, chà xát, chà xát lên cơ thể của nam nhân trong bồn tắm, dùng sức chà xát, đem toàn bộ những thứ dơ bẩn chướng mắt kia đi rửa sạch, dùng quá nhiều sức nên kết quả là khiến trên người nam nhân hiện ra một mảng lớn da thịt hồng đỏ, giống như là đang bị chảy máu vậy.

“Ngươi không phải là muốn chà xát chết ta đấy chứ?” Lắc lắc đầu Chu Mặc lui vào một góc của cái bồn tắm lớn màu đen như ngọc thạch, lúc bị ném vào trong nước tinh thần có chút tỉnh lại, nhưng hắn căn bản không thể nhớ rõ mình như thế nào rời khỏi nhà của Phí Nhĩ Đức, lại không nhớ vì sao mình lại ở trong cái bồn tắm lớn đến đáng sợ này.

Gặp Chu Mặc dùng ánh mắt vô tội sưng vù vì khóc nhìn mình, Mile đem khăn tắm vứt sang một nơi nghiến răng nghiến lợi trầm giọng nói: “Ngươi có thể hay không đừng dùng cái loại ánh mắt này mà nhìn ta a!” Rõ ràng là một đại nam nhân, mình nhìn thấy cái biểu tình bi thương như vậy, giống như người xâm phạm hắn chính là mình vậy.

Thật sự là buồn bực, mình không phải là Phí Nhĩ Đức.

Còn nữa, vì cái gì mà mình đem nam nhân này về đây?!

Mile trở nên có chút bực bội, miệng mắng nói: “Không chịu thua kém đệ đệ, đối với cái lão nam nhân cũng sẽ có phản ứng. . . . . .”


“Tiếp tục. . . . . . chà xát chết ta đi, ta sẽ không trách ngươi.” Mắt nhắm lại, Chu Mặc liền trầm mình xuống nước, dòng nước ấm lướt qua thân thể khiến hắn vô cùng thoải mái, thật cứ muốn như vậy mà ngâm mình, chuyện đêm qua coi như là chưa có xảy ra, cái gì cũng không muốn biết. . . . . .

“Chu Mặc!” Mới vừa quay đầu lại liền thấy nam nhân kia chìm dần xuống nước, Mile sợ tới mức xanh mặt vội lao tới đem nam nhân xách lên mắng, “Muốn chết thì ra ngoài mà chết, chết ở đây dơ bồn tắm ta ai đền!”

“Khụ khụ. . . . . .” Có chút sặc nước, nam nhân bị xách ra khỏi nước, gió lạnh thổi những bọt nước treo trên nửa thân người trần trụi, ngọn đèn chiếu vào khiến nó giống như những viên thủy tinh được khảm vào da thịt, có chút chói mắt.

Hôm nay như thế nào luôn khát nước, còn nữa, chẳng lẽ điều hòa bị hư rồi sao? Tại sao lại nóng như vậy. . . . . .

Mile thầm mắng một tiếng, rồi gỡ cái áo choàng tắm màu trắng từ trên móc xuống khoác lên người nam nhân, tiếp theo là lôi nam nhân ra khỏi bồn tắm, ngay thời điểm chân Chu Mặc vừa chạm xuống đất thì lập tức ngã nhào, Mile không kịp trở ta đỡ lấy.

“Đau quá. . . . . .”

Chu Mặc đang phát sốt. Hắn mơ màng nhíu nhíu mày, hắn chỉ biết là chân vừa chạm đất thắt lưng liền đau dữ dội, nơi tư mật cũng đau rồi lại như có lửa đốt, đầu thì nặng giống như đội mũ sắt nên vô lực mà ngã xuống đất.

Bộ dạng hiện tại của hắn, căn bản không có khả năng có thể tự mình đi.

Mile thở dài, đem nam nhân bế xốc lên, Chu Mặc trong nháy mắt thấy trời đất rung chuyển, hoàn toàn mất đi thăng bằng, tay gắt gao túm lấy áo của Mile, dần dần chìm vào hôn mê.

“Thế nào, lực tay ta cũng không tồi chứ?” Mile một bên đem nam nhân đặt lên giường, một bên tự hào nói.

“Ân. . . . . .” Chạm đất, vừa rồi có phải hay không là bay đến đây? Giống như là chỉ bay trong chốc lát. . . . . .

Chu Mặc vuốt ve tấm ga mềm mại phát ra mùi thơm trên giường, mặt cọ cọ vào cái gối sạch từ từ nhắm hai mắt lại, thật thoải mái, nhưng tại sao lại thấy có chút lạnh. . . . . .

“Nam nhân đáng ghét, căn bản không có nghe ta nói chuyện! Về sau đùa chết ngươi!” Dù sao hiện tại Chu Mặc cũng không biết hắn đang nói cái gì, Mile căm hận mắng.

“Không phải chà xát chết ta sao. . . . . . Như thế nào đùa chết a?” Nhắm mắt lại, nam nhân cuộn tròn mình lại, miệng than thở nói.

“Ngồi dậy, ngươi có nghe ta nói không? Đừng ngủ, tóc còn ướt, ngươi muốn bệnh càng nặng thêm sao?” Mile lấy thuốc từ trong hộp đựng thuốc ra, rồi lấy ly nước trên đầu giường, nhưng Chu Mặc vẫn không có phản ứng, hừ lạnh một tiếng sau đó kéo nam nhân lại phía mình, người kia bất mãn làu bàu ngồi dậy.

“Uống thuốc đi.”

“Ta nghĩ ngủ, không muốn chết.” Nam nhân bất mãn nói.

“Ngươi không phải muốn chết sao? Thay đổi nhanh thật đấy, uống thuốc đi rồi ngủ tiếp!” Đem thuốc cùng nước đưa cho Chu Mặc, Mile đứng dậy đi vào phòng tắm lấy cái máy sấy rồi sau đó ngồi lên giường sấy mái tóc ướt của nam nhân, luồng nhiệt ấm mang đến cảm giác dễ chịu xua tan đi cái lạnh, nam nhân cảm thấy thoải mái cực kỳ, uống thuốc xong ngoan ngoãn ngồi ở trên giường hưởng thụ những ngón tay mát xa cùng làn gió ấm áp.


“Ngốc nghếch, thật đúng là biết hưởng thụ.” Vừa sấy khô mái tóc của nam nhân, Mile thấy Chu Mặc đã ngủ ngục, hắn không khỏi cười khẽ đứng lên, nam nhân Trung Quốc này thật sự giống một con cừu non.

Đem nam nhân đặt nằm xuống giường, dường như cũng là một ngày mệt mỏi với mình, nam tử tóc vàng cũng cởi bỏ bớt quần áo mà leo lên giường nằm.

Nhắm mắt lại, ba giây sau lại mở, lại nhắm lại, lại mở. . . . . .

Mile xem xét nam nhân ngủ bên cạnh, rồi lại nhắm mắt lại, sau đó giống như con cá chạch luồn tay qua ôm lấy thắt lưng của nam nhân, Chu Mặc liền tìm đến một vị trí thoải mái đem đầu dựa vào, nghe mùi hương thơm phát ra từ đối phương liền nhỏen miệng cười.

Ba giây sau, nam tử đáp lại cử chỉ đó của nam nhân, ôm chặt lấy thắt lưng, tay luồng vào trong áo choàng.

Cả hai nam nhân, liền như vậy lần lượt ngủ.

Chu Mặc chìm vào giấc ngủ an bình, thì bên kia Phí Nhĩ Đức không ngừng hút thuốc, một cây lại một cây, tàn thuốc vương vãi đầy mặt đất.

Sáng sớm thức dậy thấy mình ôm trong người nam nhân trần trụi đầy vết tích của ái dục, mà người này lại là bằng hữu, là nhân viên cấp dưới, ngươi sẽ có cảm giác thế nào? Liếc mắt nhìn người kia một cái, Phí Nhĩ Đức như hóa thạch.

Hắn lái xe chạy khỏi nhà, cũng không có đến công ty mà ngồi ở bờ biển không ngừng hút thuốc.

Chuyện tối hôm qua cứ như một cuốn phim tua đi tua lại trong đầu hắn, hắn cùng Chu Mặc trên giường , hắn cư nhiên cùng nam nhân trên giường!

Loại chuyện này, quả thực không thể tưởng tượng được. . . . . .

Hắn không biết phải đối mặt với Chu Mặc như thế nào, càng không biết sau này phải làm sao.

Nhưng mà giờ này khắc này, trong đầu Phí Nhĩ Đức không lúc nào là không nhớ đến cái cảnh của đêm hôm qua, cùng thân thể trần trụi sáng nay. . . . . .


“Ba”, cái tàn thuốc thứ hai mươi rơi xuống đất.

Phí Nhĩ Đức ra sức lắc đầu để thôi nghĩ về những hình ảnh kia.

Hắn đi rồi, Chu Mặc tỉnh lai sẽ làm sao?

Phí Nhĩ Đức, ngươi không phải là một đại nam nhân?

Phí Nhĩ Đức trong lòng mắng chính mình, đứng dậy tiến vào trong xe, hắn muốn cùng Chu Mặc hảo hảo nói chuyện, hắn phải đi về! Tuyệt đối không thể trốn tránh!

Mà khi hắn về đến nhà khi, đã không còn thấy bóng dáng Chu Mặc ở đó nữa, chỉ còn lại một chiếc giường lạnh như băng.

Người kia đã đi đâu?!

Phí Nhĩ Đức có chút ngây ngốc, nếu. . . . . . Nếu với trình độ đêm qua thì, khả năng Chu Mặc có thể xuống giường là không thể.

Phí Nhĩ Đức lấy di động gọi số của Chu Mặc.

Rất nhanh, đối phương nhấc máy.

“Chu Mặc, ngươi đang ở đâu?!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui