Lo lắng muội muội và biểu muội bị hoảng sợ, Dương Văn Tễ không đứng chờ cùng những người bạn khác mà cưỡi ngựa tìm đến chỗ Dương Tích Tuyết và Cố Như Cửu đang đứng.
Thấy hai nàng đứng trong góc nhỏ cùng mấy vị cô nương khác, hắn vội vàng xuống ngựa bước nhanh tới: “Muội muội!”
Dương Tích Tuyết thấy hắn sang đây cũng không tiện để huynh trưởng nhà mình đứng cùng mấy cô gái khác, bèn bước lại nghênh đón: “Đại ca, sao huynh cũng đến?”
“Hai muội không sao chứ?”
Dương Văn Tễ nhìn nàng một lượt từ trên xuống dưới, sau đó quay sang nhìn Cố Như Cửu và Trương Ngọc Cần đang đứng sau lưng nàng, thấy sắc mặt ba người mặc dù hơi tái xanh nhưng cũng không đến mức bị dọa mất hồn, mới yên tâm nói: “Trưởng bối Tư Mã gia và Lý gia đều đã đến, người của Đại Lý Tự cùng Hình Bộ cũng có mặt ở đây rồi.” – Ngụ ý chính là mấy người bọn họ tạm thời không thể rời khỏi đây.
Ở đây đều là công tử tiểu thư được cưng chiều từ nhỏ, tận mắt nhìn thấy người bạn đang sống sờ sờ của mình đột nhiên ngã chết, trong thâm tâm ai nấy đều bất an, hiện tại thấy Hình Bộ cùng Đại Lý Tự không cho bọn họ đi về, ngoài mặt mặc dù không tỏ vẻ gì, thế nhưng trong lòng hiện rất bất mãn.
Bọn họ được Tư Mã gia sắp xếp mời đến đây chơi.
Ngựa cũng do chính mình mang đến.
Ngay cả chuyện đua ngựa cũng là tự Tư Mã Linh đề xuất.
Hiện tại gây tai nạn chết người, Tư Mã gia không hoài nghi cô nương nhà mình lại để Hình Bộ Đại Lý Tự giữ bọn họ lại là có ý gì? Chẳng nhẽ hoài nghi bọn họ?
Cho dù Tư Mã gia và Lý gia là thế gia nhất lưu thì thế nào? Bọn họ ở trên trường ngựa này cũng đâu ít người, chẳng nhẽ không thể sánh bằng hai nhà này.
Quan viên Đại Lý Tự và Hình Bộ cũng thầm kêu khổ trong lòng.
Bọn họ đã cho kiểm tra qua hiện trường xảy ra vụ án, nhưng không tìm thấy chỗ nào khả nghi, ngay cả hai con ngựa bị té ngã gãy chân đều được xem xét cẩn thận, cũng không tìm được bất cứ vết tích nào chứng tỏ bị người
khác nhúng tay vào.
Thế nhưng đối mặt với thái độ muốn gây sự của người Tư Mã gia cùng Lý gia, bọn họ không thể làm gì khác hơn là lóng ngóng kéo dài thời gian, ngoảnh lại còn phải trấn an các công tử tiểu thư thế gia khác, tình hình này phải làm sao mới ổn thỏa?
Tư Mã Linh là người được chú ý nhất trong sự kiện lần này.
Hiện giờ nàng ta đang rất hoang mang luống cuống, nhìn Nhị thẩm đang không ngừng khóc ngất và sắc mặt bi thống của Nhị thúc, nàng há miệng nhưng không biết nên nói gì cho phải.
Bản tính của Nhị đường muội trước nay luôn hiếu thắng.
Bình thường ở trong nhà nếu không gây ra chuyện gì quá đáng, nàng cũng vui lòng nhường nhịn nàng ấy.
Lần này, nàng cũng biết nhị đường muội cố tình muốn tranh hạng nhất với Lý tiểu thư, thế nhưng ai ngờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy?
Lần tụ hội này có tới ba vị tiểu thư của Tư Mã gia, chỉ là nhị đường muội không thích đi cùng với tam đường muội Tiểu Hương, nàng lo lắng Tiểu Hương vừa tới kinh thành nửa năm vẫn chưa kịp thích nghi mới cố ý cùng phi ngựa với Tiểu Hương, vậy mà chỉ trong khoảng thời gian đó…
Lúc xe ngựa chở Lý Ngô thị đến, vừa nghe thấy tiếng khóc của Nhị phu nhân Tư Mã gia, đôi mắt bà ta đỏ ửng đầy hận ý liếc mắt nhìn người Lý gia, nhất là khi liếc nhìn về phía đứa con trai sắc mặt trắng bệch của bà.
“Hoài Cốc, muội muội của con…” – Lý Ngô thị nói không nên lời, lôi chiếc khăn tay ra che mặt, thấp giọng khóc thút thít, dáng vẻ bi thống này thoạt nhìn so với nhị thái thái Tư Mã gia còn khó coi hơn nhiều, hơn nữa người của Hình Bộ đang làm việc bên cạnh thấy vậy cũng sinh lòng cảm thông.
Hiện giờ, không chỉ có người của Lý gia và Tư Mã gia tới, các thế gia khác cũng phái người đến nhận công tử tiểu thư nhà mình về.
Trường ngựa ngày thường đìu hiu quạnh quẽ, lúc này bỗng náo nhiệt chẳng khác nào trẩy hội.
Tới đón Cố Như Cửu là Nhị ca Cố Tồn Cảnh của nàng.
Cố Tồn Cảnh nhậm chức cấm quân bắc nha môn, cận vệ của Hoàng đế, bách tính bên ngoài thường gọi bọn họ là Long cấm vệ, cũng là một quan sai ngũ phẩm nhàn rỗi.
Cho nên khi Cố Tồn Cảnh nghe đồng liêu nói trường ngựa Kinh Giao xảy ra chuyện không may, có hai tiểu thư nhà thế gia bị chết do ngã
ngựa, hắn liền báo lên quan trên xin phép nghỉ, vội vã chạy một mạch đến trường ngựa ở ngoại ô này.
Giữa đường nghe được cô nương bị chết là Tư Mã gia và Lý gia, hắn thầm thở phào nhẹ nhõm, không phải muội muội nhà mình là tốt rồi.
Cố Tồn Cảnh chạy như bay đến trường ngựa.
Người của Hình Bộ cùng Đại Lý Tự chuẩn bị rời đi vì mặc kệ bọn họ tra thế nào cũng không tìm ra bất cứ dấu vết nào chứng tỏ có người nhúng tay vào chuyện này.
Ngã ngựa trong lúc phi ngựa là chuyện thường xảy ra, chỉ là cô nương hai nhà này bạc phận, ngay cả mạng cũng không giữ được.
Mấy nhà quen thân đều bước lại chào hỏi qua loa, Cố Tồn Cảnh nhanh chóng tìm được biểu huynh muội Dương gia đang đứng cùng muội muội mình.
“Cửu Cửu!” – Cố Tồn Cảnh nhảy xuống ngựa, đau lòng đi tới bên cạnh Cố Như Cửu: “Có sợ lắm không?”
Cố Như Cửu lắc đầu: “Có biểu ca cùng biểu tỉ ở đây, muội không sao!”
Cố Tồn Cảnh quay đầu lại cảm tạ huynh muội Dương Văn Tễ.
Dương gia là ngoại tổ gia của bọn họ nên quan hệ giữa hậu bối cũng tương đối thân thiết.
“Cố nhị gia không cần khách khí, người một nhà không cần nói lời khách sáo.” – Dương Văn Tễ chắp tay cười nói với Cố Tồn Cảnh: “Không còn sớm nữa, Cố Nhị ca dẫn Cửu muội hồi phủ nghỉ ngơi trước đã.”
Biết ở đây không phải chỗ nói chuyện, Cố Tồn Cảnh lo lắng tinh thần muội muội sẽ bị ảnh hưởng không tốt khi chứng kiến chuyện xảy ra ngày hôm nay nên vội từ biệt huynh muội Dương gia rồi đưa Cố Như Cửu về.
Cố Tồn Cảnh bước vào trường ngựa không bao lâu thì Lý Hoài Cố đã trông thấy hắn.
Nếu là ngày xưa thì Lý Hoài Cốc sẽ chủ động tiến lên chào hỏi Cố Tồn Cảnh, nhưng hôm nay hắn không có tâm tình tiến lên lấy lòng các huynh trưởng của Cố Như Cửu.
Làm sao có thể ngờ được rằng, sáng sớm hôm nay muội muội còn nũng nịu với mình, vậy mà thoáng chốc đã không còn nữa.
Nếu không phải hắn nhớ Cố nhị tiểu thư, nếu như hắn có thể trông chừng nàng thật tốt, có lẽ
muội muội của hắn cũng sẽ không mất mạng vì bản tính háo thắng của mình.
Kỳ thực trong lòng hắn hiểu rõ, muội muội không mấy thích Cố nhị tiểu thư nên mới luôn luôn lấy cớ mẫu thân sẽ không thích Cố gia để nhắc nhở hắn.
Ngày xưa hắn luôn nghĩ rằng đợi sau này cưới Cửu Cửu vào cửa, lúc đó em gái và chị dâu sẽ vui vẻ ở cùng, dần thay đổi cái nhìn về nhau, nhưng bây giờ…
“Lý công tử.” – Cố Như Cửu thấy người thiếu niên từ trước đến nay luôn hớn hở vui vẻ giờ đang đứng ở cửa thất hồn lạc phách, lúc đi ngang qua hắn, bất giác lên tiếng nói: “Chớ quá bi thương.”
Lý Hoài Cốc nhìn cô gái trên lưng ngựa, chỉ hoảng hốt chốc lát, thở dài nói: “Đa tạ Cố tiểu thư.”
Cho dù hắn có nhiều tâm tư hơn nữa thì từ nay về sau cũng không được nhắc lại, càng không được nghĩ đến.
Lúc này có nói gì cũng nhạt nhẽo chẳng khác nào chén nước lã.
Cố Như Cửu nhìn Lý Hoài Cốc như cái xác không hồn, thở dài cáo từ rồi cùng Nhị ca rời khỏi trường ngựa.
Nàng cũng không ngờ được rằng, mới lúc nãy còn nói chuyện vui vẻ với Lý Sở Nhu, vậy mà chớp mắt người đã không còn tại thế.
Hóa ra khoảng cách giữa sự sống và cái chết lại gần như vậy.
Nàng nhìn Nhị ca đang sóng vai cùng với mình, không kìm lòng được lên tiếng gọi: “Nhị ca…”
“Đừng sợ!” – Cố Tồn Cảnh thúc ngựa chạy về phía Cố Như Cửu, để hai con ngựa gần như bước sát nhau.
Hắn đưa tay vỗ vỗ cánh tay nàng: “Đừng sợ, có Nhị ca ở đây.”
“Ừm.” – Cố Như Cửu cảm giác mũi hơi cay cay, cúi đầu trả lời.
Sau đó thúc ngựa chạy đi, thong thả theo Nhị ca về nhà.
“Cáo từ…” – Lý Hoài Cốc nhìn bóng lưng hai huynh muội càng lúc càng xa, phát hiện khi mình nói hai chữ này tựa hồ có luồng gió lạnh luồn vào miệng, gần như đông cứng ngực hắn.
Luồng khí lạnh này cứ quanh quẩn
trong miệng, nhổ không ra, nuốt không trôi, cuối cùng hóa thành những hoài niệm về cô em gái mình, vành mắt chua xót.
Trong cung Càng Khôn, Bạch Hiền cẩn thận hầu hạ Tấn Ưởng làm xong bài tập mới nhỏ giọng nói: “Bệ hạ, hôm nay đã xảy ra chuyện.”
“Chuyện gì?” – Tấn Ưởng hơi nhếch mày, chuyện có thể khiến Bạch Hiền vội vã bẩm báo chắc chắn không phải chuyện nhỏ.
“Hôm nay các tiểu thư cùng thiếu gia thế gia trong kinh thành ra đua ngựa ở trường ngựa vùng ngoại ô, bỗng nhiên có hai vị tiểu thư ngã ngựa mà qua đời.” – Bởi vì thân thể Hoàng thượng không tốt nên Bạch Hiền cũng cố ý nói tránh chữ “chết” và “mất” tránh xui.
“Tiểu thư nhà ai?” – Nét mặt Tấn Ưởng khẽ thay đổi, giọng nói cũng trầm xuống.
Mấy chuyện ngã ngựa ngoài ý muốn này cũng không có ai coi trọng mà bẩm báo với hắn, cho nên muốn biết những tin tức thế này phải nhờ người dưới hỏi thăm.
“Nhị tiểu thư của Tư Mã gia cùng đại tiểu thư Lý gia.
Lúc xế trưa nay, Hình Bộ và Đại Lý Tự đều đã phái người đến đó điều tra, cuối cùng kết luận là chuyện xảy ra ngoài ý muốn.” – Sau khi Bạch Hiền bẩm báo đầu đuôi còn cố ý bổ sung: “Lý tiểu thư kia hình như là vị trước đó vài ngày Thái hậu đã nhắc tới.”
“Là nàng ấy?” – Tấn Ưởng ho khan hai tiếng, giọng nói lại lần nữa bình tĩnh nhàn nhạt: “Hai vị tiểu thư này chưa cập kê, tang sự không thể làm lớn được, ta cùng mẫu hậu cũng không tiện tiễn đưa, việc này cứ làm như không biết thôi.”
Bạch Hiền khom người lắng nghe, khẽ gật đầu biểu thị đã nhớ kỹ chuyện này rồi.
“Phải chăng con gái của Cố tiên sinh cũng đến trường ngựa?” – Tấn Ưởng đột nhiên hỏi.
“Cố huyện quân chính là quý nữ thế gia, chắc cũng có đến tham dự những buổi tụ hội như thế này.” – Bạch Hiền biết thánh thượng có ấn tượng vô cùng tốt với Cố gia, liền trả lời rõ đầu đuôi ngọn ngành.
“Cố muội còn nhỏ, tính tình ngây thơ tinh khiết, gặp phải chuyện như vậy, chắc chắn sẽ thấy sợ.
Chẳng phải trước đây mấy ngày ngươi có nhắc
trong kho còn vài loại hương an thần rất tốt đó sao?” – Tấn Ưởng suy nghĩ một chút – “Và cả son phấn dưỡng thần dưỡng da, ngươi sai nữ quan đến tặng cho nhà Cố tiên sinh đi.”
Tuy tiên đế không phải người đáng tin cậy nhưng những món đồ trong tư kho đều là đồ tốt, sau khi Tấn Ưởng kế vị, tư kho của tiên đế cũng trở thành tài sản thừa kế của hắn.
Bạch Hiền thầm hiểu trong lòng Hoàng thượng đã nói là “tặng” thì không thể là “thưởng”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...