Chương 4: ngày 15 tháng 7 năm1996
Mộtquả bóng từ đâu bay tới ban công lầu haibiệt thự Cao Kiều, chủ yếu là gây sự chú ý tới Hình Khải.
"Hình Khải, xuống chơi bóng đi!"
"Không đi, tớ đi xem sách đây."
"Sách gì vậy, sách cấm à? !"
"Cút một bên chơi đi! không thấy tớ đang bậnà."
Hình Khải gãi gãi đầu, đang cầm quyển sách trên lớptrở về phòng ngủ.
Anhnghiêng người nằm lại bên giường, nhìn về phía tủ đầu giường ,bên cạn chồngchất sách giáo khoa mới tinh. . . . . Nhắc tới cũng lạ, kể từ khi Hình Dục cầmsố tiền để đánh cuộc Hình Khải luôn không tự chủ lật xem các dạng bài thi, cóthể là do bản tính tự tôn của nam nhitrỗi dậy , dù sao cũng không muốn một đứa con gái xem thường, nhất là người đólại là Hình Dục, bại bởi ai cũng không thể làm trò cười trước mặt cô ấy được,lòng tự ái khiến anh nhớ tới Hình Dục một chút, bất quá không phải là bởi nhớthương cô nàng, nghĩ thoáng một chút.. ( chẹp ..chẹp…)
Nghe tiếng bước chân lên lầu, Hình Khảivội vàng đem bài thi nhét vào dưới gối, thuận tay nhặt lên một quyển manga đểngay trước mắt.
“Tôi đi lấy đồ uống lạnh, anh vẫn ănmấy món lần trước không?’’- Hình Dục gõ cửa phòng một cái, căn bản không có ýđịnh đi vào.
"Tùy! Sao cũng được, mấy cái đó cô tựquyết định đi, hỏi tôi làm gì? !" Hình Khải liền phát hiện một chuyện, chỉcần không giở trò lưu manh với Hình Dục, kiểu gì cũng không có cớ mắng cô. Thậtra nói chuyện thì không thể mang chữ thô tục, nhưng mà có nói vài chữ thô tục cũng không có gì,Hình Dục cũng sẽ không mạnh miệng, nhưng cô luôn bày ra bộ mặt đen kịt tựa nhưngười nào đó thiếu nợ cô nàng 300 tệ vậy. Cho nên để tâm tình vui vẻ và giữhình tượng, anh cố gắng hạn chế không nói ra lời thô tục.
Tiếngbước chân Hình Dục biến mất ở chỗ rẽ cầu thang, ở khu biệt thự Cao Kiều có mộtchút đặc biệt, mặc dù tất cả chủ hộ mấy năm không trở về nhà, nhưng đám concháu bọn họ cứ tuỳ tiện ăn uống thoải mái mà không tốn một xu.
Hình khảixem vài cuốn sách liền khát nước, mở cửa phòng kêu Hình Dục đem nước uống, gọihai lượt mới phát hiện cô không có trong nhà . Hắn đành phải tự thân vận động.
Lấytạm lon nước lạnh trong tủ, vừa đi bộ vừa uống tới cửa phòng chợt nghe bên cạnhsân viên thật náo nhiệt, hắn liếc nhanh về mấy khuôn mặt bé nhỏ, trong khuônviên bọn trẻ đang gõ nhịp ‘’ phắc…phắc…’’, làm váng hết cả đầu, nghĩ tới chồng sách trong phòng liền cảm thấy khóchịu, đành yên lặng nhấm nháp.
Lúc này lính công vụ đã đẩy xe rác đitới, đang bận lấy những đồ bỏ đi của từng nhà.
HìnhDục không ở nhà, dưới ánh mặt trời chói chang ở phía dưới phản chiếu lên đủloại màu sắc. Hình khải mệt mỏi trở về phòng lấy túi rác. Khi đem túi rác tớicửa liền thấy một đôi giày trắng cũ kĩ, đôi giày chơi bóng này đã theo Hình Dụchơn một năm, ba anh mua cho cô nhiều đôi hàng hiệu mà cô không chịu đi, vẫn cốtình đi đôi giày rách yêu thích này chơibóng, không chịu bỏ đi, cô luôn cọ rửa nó sạch sẽ, bạn học thấy vậy liền gọi côlà “công chúa giày trắng”, thật mất mặt cho anh, dù sao cô cũng mang họ “Hình”.
Nghĩ tới đây, Hình Khải đã một cước đá phăngđôi giày trắng ra ngoài, cùng với túi rác ném lun vào xe chở.
Bên kia xe rác vẫn chưa chuyển bánh, Hình Dục đangcầm đồ uống lạnh trở lại. Vào tới nhà liền chạy vào bếp, lo đá tan nhanh thànhnước lại mất công.
Cất xong túi đồ uống lạnh, Hình Dục lạibắt đầu rửa bát, ở trong phòng bếp tận hơn nửa giờ sau, cô mới giơ lon nước đára phòng khách.
"Tiểu Dục, ra ngoài lấy chuyển phátnhanh." Lính cần vụ đứng ở ngoài cửa kêu.
Hình Dục đáp một tiếng, ra mở cửa phát hiện đôigiày trắng đã không thấy đâu nữa.
“ Két…két…’” một tiếng- cô bực tức đẩy cửa phòngHình Khải ra.
Hình khải giật mình, cũng không kịp giấu quyển sáchđang đọc.
"Có bệnh à!" Anh giật bắn người lên.
“Giày chơi bóng đâu?”- Hình Dục mangvẻ mặt bình tĩnh nhưng giọng nói có chút run rẩy.
Hình Khải thấy hốc mắt cô ửng đỏ, tâmnhất thời dao động nhưng vẫn bình thản nghiêng người nhìn quyển manga.
Hình Dục tiến tới mấy bước, đem quyểnmanga trên tay anh ném xuống đất, Hình Khải giơ nắm đấm lên, chợt phát hiện nước mắt Hình Dục đã trào ra từ lúc nào.
Hắnliền giữ nắm đấm giữa không khí, lần đầu tiên hắn thấy cô khóc …..nhưng lại vìmột đôi giày rách .
HìnhDục lau đi khóe mắt, túm cánh tay anh, chất vấn: “giày chơi bóng của tôi đâu,đôi giày cũ màu trắng đó”.
HìnhKhải không chịu nổi thái đội của cô , gạt tay cô ra : "Ném đi rồi! Một đôigiày rách còn tưởng là bảo bối? Tôi quăng đi rồi”.
“Ném đi rồi….ném đi rồi, anh nói là ném nó rồi sao?” - Hình Dục siết cổ áo cốkhống chế tâm tình, thanh âm càng phát ra run rẩy.
HìnhKhải còn chưa kịp mở miệng, ngoài trời bỗng sấm sét chớp nhoáng, liền sau đómưa trút xuống như thác.
HìnhKhải không nhanh không chậm nằm lại bên gối, giễu cợt: “Trời đang đổ mưa, giàyđó chắc hỏng…ha ha ha…”
Hình Dục nghe xong lời này, xông nhanh ra ngoàicửa.
Hình khải liền đứng trên ban công lầu hai xem náonhiệt, chỉ thấy Hình Dục chạy xuyên vào mưa to, một chốc ở trong sân viện lậttung thùng giấy, rồi lại vội lại chạytới bồn hoa lật tung tất cả lên, cả người ướt sũng mà cô thì vẫn như nổi điênchạy loạn hết nơi này đến nơi kia.
Hình khải chưa từng thấy dáng vẻ của cô lúc này,Hình Dục đã mất hết đi vẻ trầm ổn tỉnh táo thường ngày, hiện tại cô giống như mộtđứa trẻ 15, 16 tuổi mất đi đồ vật yêu thích nhất của mình, xen lẫn tiếng mưa là tiếng khóc của cô, nó đâm thấu vào taiHình Khải trở thành bộ dáng thê thảm, anh dần dần thu lại nụ cười.
Liền vội vã chạy xuống, cầm cái ô bên cửa nhưng taycứ trơn tuột, định cho cô dầm mưa mộttrận cho biết thân nhưng hiện tại có vẻ không ổn. Anh luống cuống bật ô mãikhông được tức tối liền đội mưa chạy đến cạnh Hình Dục, kéo tay cô đứng dậy,Hình Dục ngồi bất động trên sân cỏ, người bê bết bùn đất.
Hình khải lau nước mưa trên mặt, dừng lại một giây,anh không nghĩ tới vất đôi giày đó lại khiến cô làm ra bộ dạng điên khùng lúcnày.
“cô về nhà trước đi, tôi đi tìm cho cô”. Anh khẽgập người xuống nâng Hình Dục đứng dậy, cô liền đấm đá liên tục vào người anh.
“Anh đã ném nó đi mất, tự tôi tìm” -Hình Dục vừanghĩ tới đôi giày trắng đang nằm ở một góc bẩn thỉu nào đó, cơ hồ hỏng mất.
Hình khải thấy cô trở nên như vậy làm sao có thể đểtự cô đi tìm. Anh đỡ Hình Dục ngồi lên ghế sa lon phòng khách, không đợi cô bòdậy, anh cấp tốc chạy ra ngoài khoá cửa phòng.
Hình Dục không ngừng đập cửa gọi cho cô ra ngoài,Hình Khải đập vào vách cửa, gầm hét lên:’’tôi nói tìm về thì tìm về cho cô, đợimột chút’’.
Nói xong, đang mưa xối xả anh liền chạy như điênsang bên kia đường chỗ lính cần vụ khi nãy.
Họ nói bởi vì trời nóng nực nên người thu mua rácđã trực tiếp đưa đống đồ bỏ đi ra chỗ đổ rác rồi.
Hình Khải khẽ nguyền rủa một tiếng, lên tiếng hỏinơi đổ rác ở chỗ nào, liền lấy chiếc xe đạp gần đó phóng thẳng.
Nhưng đến chỗ đổ rác, nhìn về phía đống rác mênhmông bát ngát, anh mới hiểu rõ cái gì gọi là "Mò kim đáy biển" .
Anh vội lau mặt, chặn lại một người qua đường hỏi:“ cho cháu hỏi, đồ phế thải bên khu Cao Kiều bỏ ở khu nào vậy?”
Cụ ông nói chuyện rất chói tai: "Đến chỗ đổrác còn phân Cao Kiều cao cán gì nữa, tất cả đều là là rác. Sao vậy? còn có tàiliệu cơ mật à?... ha ha..’’
Hình khải không rảnh ở đây nói chuyện vô nghĩa vớiông lão, nhưng có việc cần giúp đỡ cũng không nên quá kiêu ngạo, anh liền hoàhoãn hỏi: “ông nói cho cháu biết, 1 giờ trước đống đồ bỏ đi đó đổ chỗ nàovậy?”.
Ông cụ nhìn quanh một vòng, chỉ hướng bãi rác lớnnhất, Hình Khải nói cảm ơn liền xoay người chạy tới, mưa càng ngày càng lớn,anh thật không thể lí giải nổi tại sao mình chỉ vì vài giọt nước mắt của cô màchạy tới đây đi làm cái điều ngu xuẩn này.
Chỉ là nghĩ thì nghĩ, Hình Khải cũng không ngừnglục tung đống rác tìm kiếm đôi giày, theo mỗi động tác một cỗ mùi hôi thối bốclên khiến người ta muốn nôn.
…………………
Mây đen che kín bầu trời, chỉ chớp mắt trời tối nhưmực.
“Tự gây ra hoạ quả là không được sống yên ổn, Hìnhkhải, mày chính là cái đồ cá nằm trên thớt….”- anh không ngừng lặp lại lời nàyvới một trận lửa khí.
Hình khải mệt mỏi ngồi bệt trên đống rác, mưa tokhông ngừng đổ xuống, chân tay mỏi rời không chịu nổi , nhưng vẫn không thấychút bóng dáng của đôi giày kia.
Lúc này, một cái dù bỗng từ đâu che kín đầu anh,theo bản năng anh quay đầu lại, mãi mới thấy rõ người che dù, liền lảo đảo ngãxuống lần nữa.
“Làm sao cô ra ngoài được ?”.
Hình Dục đưa cây dù lên, khôi phục trạng thái bìnhtĩnh như trước.
“Nhảy từ ban công ra ngoài, về thôi tôi không cầnnữa…..” Hình Dục một tay che dù, một tay nâng anh đứng lên, thật ra thì cô đãchạy theo Hình khải tới đây, nhưng anh đạp xe nhanh quá làm cô đuổi theo mệtđứt hơi, cô cũng đã lật tung mấy đống rác xung quanh tìm kiếm cũng không thấygì.
Nếu anh đã cảm thấy có lỗi, lại đội mưa đi tìm hàngmấy giờ, cô còn có thể nói cái gì đây.
Hình Khải cũng không biết nói gì hơn, có lẽ nhìncũng không chịu nổi cái bộ dáng oán hận của cô hiện tại nên hắn kéo cô lại,trịnh trọng nói: “ Đợi mưa tạnh, tôi nhất định sẽ mang đôi giày chơi bóng đóvề, không phải là tôi không giữ lời”.
Hình Dục chỉ lắc đầu, đem cây dù giơ lên cao checho Hình Khải khỏi mưa còn mình thì bị mưa dội xối xả.
Hình khải bỗng thấy trong lòng có một cảm xúc kìquái, mặc dù không hiểu vì sao đôi giày đối với cô quan trọng như vậy, nhưngquả thật anh cảm thấy đau lòng khi nhìn bộ dạng hiện tại của cô.
Anh cứng rắn kéo thân hình nhỏ bé của Hình Dục lạigần, cùng che dù đứng dưới mưa, Hình Dục ngửi thấy mùi kì lạ trên người anh,cười cười, che mũi.
“Cười cái rắm gì, còn không phải là vì cô”. -HìnhKhải thấy cuối cùng cô cũng cười thì không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Khi hai người ra khỏi bãi đổ rác, Hình Khải nhónchân nhảy lên xe đạp, chỉ chỉ vị trí ngồi sau xe, mà Hình Dục bên cạnh thì cứ đứng im, không lên xe mà vẫn giúp anhcầm dù che mưa.
“Chê tôi thối à, nhanh lên xe đi”. Hình khải vừanói vừa túm cô lên xe, Hình Dục một tay nắm xe, một tay cố giơ cao cái ô đếngần anh.
Hình Khải nhanh chóng đạp xe, chợt nhớ tới dạo banđầu muốn học tập đi xe đạp nguyên do là: trong lúc rãnh rỗi anh có xem một bộphim điện ảnh gọi là “Mật ngọt tình yêu”, vai nam chính luôn cưỡi một chiếc xeđạp cà tàng chở bạn gái đi khắp nơi, hai người tuy nghèo rớt mùng tơi nhưng nữchính mỗi lần ngồi lên xe của bạn traithì luôn cười đến rạng rỡ,vẻ mặt đầy thỏa mãn. Vì vậy Hình khải tập xe đến mứcsưng mặt sưng mũi, tổn thương gân cốt cuối cùng cũng học được đi thứ đồ chơinày. Nhưng hiện tại trong nhà lúc nào cũng có xe riêng đưa đi đón về, anh vẫnchưa có cơ hội nếm thử một chút cảm giác “nuyên sơ” giống hiện tại thế này.
Nghĩ đi nghĩ lại, anh nghiêng đầu về phía Hình Dụcthể hiện chút hưng phấn, nhưng là Hình Dục vẫn cứ nhìn thẳng về phía trước, hơnnữa hiện tại đêm tối như mực mà mưa vẫn không ngừng trút xuống, anh uốn éo cáicổ đau của mình, nhưng giờ đây cảm xúc vui vẻ vẫn rất rõ ràng.
“Nếu như lần nầy thi cuối kì vượt qua 85 điểm, côcó giữ lời không?”
Hình Dục sống lưng thoáng cứng đờ, cái ót nghiênglên trước gật một cái. Hình Khải muốn đập mấy cái vào miệng, nhưng rồi lại tựnhủ “Hoảng cái gì, tuỳ tiện hỏi một chút thôi.”
Trận mưa to này khiến Hình Khải bị ốm,nằm ở trên giường, miệng ngậm nhiệt kế nhưng trong lòng anh thì luôn lẩm bẩm.Hình Dục vừa nhỏ vừa yếu dầm mưa thế này mà vẫn không đổ bệnh, một đại lão tửnhư anh làm sao lại “ngã xuống” trước như thế này kia chứ!.
“Đôi giày đó là của ai cho cô vậy?”
Hình Dục đang ngồi bên giường lấy khănướt đổi cho anh, ngón tay bỗng chốc dừng một chút.
“…. Ba mẹ tôi. Ba tôi ở tận sơn khu,giao thông ở đó không tiện, lúc trước ba mẹ đang thi hành nhiệm vụ có hỏi quàsinh nhật muốn cái gì, tôi nói muốn một đôi giày trắng, ba mẹ liền đồng ý, tôingóng đợi đôi giày suốt một thời gian dài, cho tới khi nhận được đôi giày trắngđó thì ba mẹ chỉ còn là di ảnh……”
…….dù cô đã hết sức đè nén nước mắt,nhưng từng giọt vẫn rơi trên mu bàn tay Hình Khải. Lòng anh đau tựa như tự dưngbị cái gì kéo giãn ra vậy.
Lúc này Hình khải rất muốn nói với cômột lời “ thật xin lỗi”…. . đắp khăn xong Hình Dục đậy nhiệt kế lại, cười nhạt.
Nụ cười đó hiện lên một cỗ chua xótlẫn cay đắng đã hành hạ Hình khải khiến cả đêm thức trắng.
Sáng sớm ngày hôm sau, mặc cho đangsốt cao Hình Khải liền chạy khắp thành phố Bắc Kinh lần theo trí nhớ đã muađược một đôi giày giống hệt với đôi giày trắng bị mất kia, nhưng anh không thểvội vàng đưa ngay cho Hình Dục được, nhân lúc cô ngủ , anh đóng kín cửa nhà vệsinh rồi bôi trét đất cát và rửa sạch đôi giày mới từ trong ra ngoài, làm chogiống hệt đôi giày trắng kia, hy vọng là có thể qua được con mắt của Hình Dục.Mong là cô đừng có khóc thút thít nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...