CHAP 21
2 tiếng trôi wa rồi, chân nó bắt đầu chịu không nổi , người như tê đi, hắn thì nằm đó ngủ ngon lành, không như nó nãy jờ ngồi im một chỗ canh cho hắn ngủ. Chả biết nên kêu nó khờ hay không nữa. CHỉ biết ngồi nhìn hắn ngủ ngon lành trong khi chân nó muốn xụi đi vì bị cặp chân hắn đè lên đùi. Con trai j mà ngủ không ý tứ j hết, hắn cứ thoải mái gác chân lên đùi nó như chẳng có j xaỷ ra, một phần sợ hắn nó cũng không dám kêu hắn zậy cũng không dám chỉnh sửa chỗ nằm của hắn nên thành ra jờ nó muốn phát khóc vì đôi chân sắp bị liệt.
Nằm xoay xoay người một hồi, hắn mới phát hiện có cái j kạ vào đầu hắn, thì ra là hắn vướng phải cục đá nhỏ trên đầu nên đâm ra chưa ngủ đủ jấc phải thức zậy phát cáu với nó.
_ Cô làm j thế hả? ngồi đó làm j?
_ Thỳ tôi ngồi đấy chứ có làm j.- nó điển nhiên đáp
_ Sao không về đi còn ở đó- mắt hắn nhăn lại, tay vò vò đám tóc rối trên đầu
_ Chẳng phải anh kêu tôi canh anh ngủ sao?- jọng nó trầm lại phát ra như một đứa con trai
Ngớ người nhìn nó một hồi, không ngờ trên đời còn có sinh vật lạ như nó ngồi canh cho người khác ngủ, thật chẳng dám hiểu nổi, nó đi với một tên con trai lạ đến 8h tối, ngồi canh cho tên đó ngủ nữa, hắn cũng chả biết nó có bị điên không.
_ Đúng là thần kinh mà
Hắn cáu gắt wát nó rồi phủi người đứng lên, đôi mắt hắn liếc sang nó chớp mắt vài cái rồi wát
_ Còn ngồi đó, đứng lên đi.
_ Anh có thể đừng wát nữa được không, anh là loại người j zậy, coi như tôi ngốc cũng được nhưng ngồi canh cho anh ngủ 2 tiếng đồng hồ, một câu cám ơn cũng không có, anh dựa vào cái j mà mắng tôi?- wên mất đôi chân đang tê lại, nó hùng dũng đứng lên mặt sắc lạnh nhìn hắn nói, jọng của nó nhẹ nhàng nhưng có phần gai gốc jống như muốn cắm lên người hắn, ánh mắt nó không một chút sợ hãi ko một chút dao động, nói đúng hơn ánh mắt ấy lạnh đến thấu xương.
Có chút rùng mình vì lời nói của nó, hắn không biết nói j liền way lưng bỏ đi đôi mắt hắn một lần nữa lại liếc xéo nó, miệng khinh bỉ cười lên.
_ Đi thôi tôi bao đi ăn
Vừa nói xong hắn way lưng bỏ đi, để mặt nó đứng từng ngừng một hồi rồi cũng phải đi phía sau.
30’ rồi, nó cũng chả biết hắn dẫn nó đi đâu, chỉ biết là nó đang đi trong một con hẻm nhỏ, người wa lại nơi đây rất ít lâu lâu lại có một vài chiếc xe máy phóng ra rồi lại mất dạng sau lưng nó. Đèn đường mờ ảo, jống như sắp lụi tàn trong đêm, thỉnh thoảng trên một vài mái nhà nó còn nghe thấy tiếng mèo kêu nữa. Đây là nơi khri ho cò gáy j mà một bóng người cũng không có, những dãy nhà san sát cao tầng như bám víu vào nhau. Đang bận suy nghĩ mà nó wên mất tiếng hắn wát nãy jờ.
_ Gà ngắn chân, đi lẹ lên đi cô chậm chạp wá
_ …….
Nó không đáp trả lời hắn, không phải vì nó jận hắn cũng không phải vì nó sợ mà chẳng wá nó lười phải trả lời phải cãi với hắn. Đối với nó cãi nhau nãy jờ cũng là wá mệt rồi.
Gần cuối con hẻm, nó đã thấy có ánh sáng lập loè nhưng hơi yếu ớt, người wa lại cũng đôi hơn rồi trông như họ đang rất vui vẻ vậy.Càng đi sâu nó lại càng thấy mùi mặn của nước biển cộng thêm mùi mực nướng và cả mùi của heo way nữa, chẳng lẻ nó đói wá đâm ra hoá cuồng nên mới ngưởi thấy nhiều mùi vị đến zậy.
Hắn đi kế bên nó nhìn thấy đôi lông mày díu lại của nó, hắn cũng phần nào đoán được ý nghỉ trong đầu nó
_ Cô đừng suy nghĩ lung tung nữa, tới đó nhanh thì biết thôi.
Ngước nhìn hắn thấy hắn nói cũng có lý nó thôi ko nghĩ nữa, rồi lẳng lặng theo hắn. Hắn dẫn nó vào một wán nằm ở phía góc của dãy, ở đây có thể nhìn ra biển, nó cảm nhận được mùi vị nhẹ nhàng của thứ nước mặn mặn đó, không hiểu sao nó thích nhìn biển vào ban đêm hơn, thích trầm mình xuống dưới biển để nếm hương vị mặn mà đó. Bàn tay nó chà sát vào nhau để có thể jữ hơi nóng cho người rồi nhẹ nhàng nâng chén sủi cảo lên miệng.
Nơi nó đang ăn là một khu phố cổ của người Trung Quốc, hầu như đa số đều là người trung wốc sống ở đây, họ muốn mang ẩm thực của nước họ đến cho mọi người nên đều tập trung đông đúc ở một chỗ rồi thành lập ra nơi đây, ban ngày họ đóng cửa nhưng ban đêm lại vô cùng sầm uất, họ ít dùng đèn điện bù lại họ thắp những ánh đèn jống như hoa đăng treo dài trên các con phố, chắc không ai nghĩ rằng ở nơi đây lại có một khu phố như thế này. Nó không thích người trung wốc nhưng bi jờ nó lại có cái nhìn khác về họ, họ cũng như người việt nam đều rất mến khách và vui vẻ, điều đó làm nó thấy có chút ấm lòng, nhưng sự ấm lòng đó không thể hiện được trên khuôn mặt lạnh já của nó.
Hình như nó cũng chưa biết là tại sao hắn lại lôi nó ra đây thỳ phải
_ Anh đưa tôi ra đây làm j còn hẹn với tôi nữa?
_ Tôi ko hẹn với cô, đừng tưởng bở- hắn lạnh lùng đáp
_ ……….
_ Tôi muốn trao đổi, cô làm được ko?- hắn vẫn ngồi nhấm nháp ly trà vừa nói
_ Trao đổi? Về chuyện j?- nó thấy lòng có chút thấp thỏm, mắt nó díu laị nhìn hắn như đang đề phòng
Khoé môi hắn nhếch lên cười với nó trông đểu vô cùng cộng thêm đôi lông mày hắn díu lại với nhau như đang tính toán j đó và cả đôi khuyên tai hắn đeo nữa cứ như đang trêu đùa nó vậy, ruốc cuộc là chuyện j?
_ Làm bạn gái của tôi?
Jọng hắn như trời sấm vang lên trong đầu nó, mỗi lúc một nặng hơn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...