Nhóc! Tôi yêu em thật rồi.

CHAP 11
Nó muốn chóng mặt vì nãy giờ bị Yến “tra tấn”, nó đã nói không có gì mà nhỏ Yến cứ đa nghi truy hỏi nó từ đầu đến giờ.
_ Con quỷ cái, mày dám dụ dỗ anh Vương- Yến nghiến răng hỏi nó.
Bị đánh, bị mắng , nó cũng không hề chống trả lại mặc dù nó biết mình có khả năng đó chỉ là nó không muốn gây phiền phức, tại sao mới bước vô trường này lại biết bao nhiêu chuyện xảy ra với nó.
Cứ thấy nó im lìm Yến càng lúc càng giận tím mặt, ra hiệu cho đám con gái xông lên hội đồng nó. Hết bị núm tóc tát vào mặt bị đạp bị xúc phạm nặng nề, nó đều trơ mặt ra không biểu hiện một cảm xúc nào, chỉ biết cắn răng cho im chuyện. Phải chăng nó quá nhu nhược?? Lúc nào cũng chịu để người khác chà đạp để người ta hành hạ, để chứng tỏ mình là một con người hoàn toàn nó đã không dùng năng lực của nó, làm con người khó khăn đến vậy sao, nếu biết trước kết cục thế này, nó đã không cố gắng để trở thành một con người theo đúng nghĩa căn bản.
Đầu nó đau buốt, liên tục bị đập vào tường, nó cũng không hiểu mình đang trong trạng thái nào nữa, chỉ biết giờ nó muốn ngủ, nhắm đôi mắt từ từ lại để cảm nhận được cảm giác đc giải thoát
_ Các người dừng tay cho tôi.

Ai nói thế nhỉ??- trong cơn miên man nó nghe có giọng nói rất quen thuộc
Đám đánh nó vừa nghe tiếng Khương hét lên đã dừng tay lại, khuôn mặt biến sắc rõ rệt.
_ Anh Khương sao anh ở đây? - Yến lầm bầm trong miệng.
Chạy lại đỡ nó dậy, Khương bế nó lên đi ngang qua đám học sinh, không một ai dám ngăn cản Khương ngoại trừ tên đó.
_ Hừ! cô ta là gì của anh.- Vương hầm hừ nói.
_ Không liên quan đến mày, tao đã cảnh cáo mày mà mày còn làm vậy? Khương xoay người nói chuyện với Vương trên tay vẫn đang bế nó.
_ Có phải cô ta giống cô ấy, nên anh mới quan tâm đúng không??
Giống ai chứ, ai đang nói thế
_ Không liên quan đến Nguyệt Anh, mày đừng có tưởng nhầm.- nói rồi Khương quay lưng bỏ đi để mặc Vương đang nghiến răng ken két.
Khương đi được một hồi, Vương cũng bực tức bỏ đi theo, ở đó chỉ còn mình Yến mặc ngu ngơ không hiểu chuyện gì xảy ra.
Nhẹ nhàng đặt nó lên giường, Khương chăm chú nhìn nó, miệng thở dài rồi đưa tay từ từ vuốt lên khuôn mặt của nó. Cảm giác có người sờ má mình, nó cựa quậy vào tay người đó như con mèo con rồi ngủ thiếp đi. Khương biết thế nào Vương cũng gây khó dễ cho nó, nên định bụng đến xem thử như thế nào, thì ai ngờ lại quá chậm, vừa đến nơi Khương đã thấy nó nằm bẹp dưới đất, không kêu cứu cũng không đỡ chỉ biết hứng chịu tất cả, nhìn thấy nó như vậy bỗng dưng trong lòng Khương nỗi dậy niềm đau xót vô cùng nhưng vẫn không hiểu tại sao.

_ Có phải em quá giống người đó, nên tôi đau lòng không?? Hay em chỉ là em, người kiên cường nhất tôi từng gặp- Khương lầm bầm trong miệng đủ để chính anh nghe thấy.
Thiêm thiếp được 1 tiếng, nó cũng đã tỉnh và biết mình đang ở đâu. Lần nào nó bị đánh, anh đều xuất hiện giống như trong bao chuyện cổ tích, khi công chúa bị nạn hoàng tử đều xuất hiện bảo vệ công chúa, vừa nghĩ đến thế nó đã chua chát cười chính mình. Công chúa? Hoàng tử? Đối với nó đều là thứ lừa người.
_ Có phải tôi làm em tỉnh giấc không?- Khương đang làm việc quay lại nhìn nó.
Lắc đầu nhè nhẹ, nó cảm ơn Khương mà miệng thì khô khốc. Khương đi tới và mỉm cười với nó và nói:
_ Trông em lúc nào cũng tàn tạ thế này sao??- Khương xức thuốc lên đầu gối nó.
_ Sao anh lại giúp tôi?
_ Em là học trò của tôi, tôi giúp em chuyện bình thường thôi mà.

_ Nhưng tôi không cần- nó ương bướng đáp.
Ngước lên nhìn nó, Khương lấy tay gỡ cọc tóc vướng trên mắt nó rồi nói:
_ Em biết không? Nhịn nhục cũng có giới hạn, đến một ngày nào đó, em phải đứng lên bảo vệ quyền lợi của chính mình, vì……. Thân xác này là của em, ngoại trừ em tự phá huỷ, còn không không một ai có thể phá huỷ được em.
_ Nhưng không có nghĩa em làm chuyện ác đâu nha- Khương bông đùa trêu nó.
Nó im lặng nhìn Khưong xức thuốc cho mình, bản thân nó trỗi dậy một thứ cảm giác lạ đang xen lẫn trong lòng nó. Mỗi lúc cảm giác này càng lớn dần đến nỗi mỗi khi nhìn thấy Khương nó thấy như ánh sáng đang đến với nó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui