Nhóc Là Em Giả Bộ Hay Thực Sự Không Biết Tôi Yêu Em

Gần về tới nhà, Ân Di nghe thấy trong nhà đang chí chóe.
-Này sao lại thế, phòng này là của con, con không đi đâu hết.-Tiếng con trai cất lên.
-Phong Anh à, nhà này có hai phòng ngủ, chẳng nhẽ con muốn ngủ với chị họ con.
-Trước giờ đâu có nghe ba nói, tự dưng từ đâu lòi ra bà chị họ, rồi dành phòng với con.
Ring...Ring...Ring...-Ân Di bấm chuông.
-Con đừng có làm chị họ buồn đấy- ông Hùng dặn con.
-Chết tiệt.
Ông Hùng đi ra mở cửa.
-Cháu chào chú-Di lễ phép.
-Ân Di, cháu đi học về đó hả, hôm nay vui chứ.
-hơi hơi thôi ạ.
-Cháu vào đi.
Linh bước vào cổng, cả hai cùng bước vào nhà :
-Phong Anh về rồi đó cháu.
Vậy ạ, cháu vào trước nha.

Di hớn hở chạy vào trong nhà "vậy là sắp được gặp em họ rồi, xấu cũng vui".
-Em họ, chị về rồi đây...a!!!
Mặt đối mặt, cách nhau 1 cái ghế sopha, không thể nhầm được, người đối diện với Di là cái anh nó gặp hồi sáng. Cả hai đơ mặt nhìn nhau không chớp mắt.
-Ba,không phải ba nói là chị họ sao?-Phong Anh lên tiếng.
-thì đó là chị họ con mà.-Ông Trả lời.
-Chết tiệt, ba già thiệt rồi, con nhóc này chẳng những thua con 1 tuổi mà con có tí xíu à.
"Cha mẹ ơi, đúng là duyên số rồi" nó thoáng nghĩ.
-nhưng ba của Di là anh của ba.
-Con không quan tâm, đừng mong con gọi con nhóc đó là chị.
Nói rồi, Phong Anh bỏ ra sau bếp.
-Nó hơi cứng đầu, cháu vào thay đồ đi rồi ra ăn cơm.
-ơ, vâng ạ.- "hơi cứng đầu j chứ, là quá cứng đầu thì có".
Ân Di đi vào phòng, khẽ đóng cửa lại.
-Hóa ra cái phòng này và của anh đó, mà không, là Em họ.-cô nhìn xung quanh phòng.-trước đã khó tin mà giờ còn khó tin hơn. Cái bản mặt khó chịu đó mà chịu khó dọn phòng ghê.
...rầm...rầm...

-Oái-nó giật mình la lên.
-Mày, mở cửa ra.-Phong Anh đập cửa.
-Rồi rồi, chị mở.- cô nhóc bực bội nói.
Ân Di vừa mở cửa ra, Phong Anh đã xông vô.
-Gì thế, em trai- Di hỏi
-tôi không phải em của cô, đồ nhóc con miệng còn hôi sữa.-Phong Anh lườm Di-Cho cô ở là may phước lắm rồi, cấm cô làm bẩn căn phòng của tôi, và phải dọn dẹp, quét lau hàng ngày nữa!
-Này, em họ, em lên giọng với ai thế hả?-Di tức giận.-Đừng ỷ lớn hơn chị thì không xem chị ra gì, xét đi xét lại, đây vẫn là CHỊ HỌ của em đấy.
-Cô...-Phong Anh giận run.
-Cô cái gì, phòng của em thì em đi mà dọn cho sạch, chị thì chị chỉ có bổn phận ở mà thôi.
-Cô dám...
-Im- Di quát lớn.
-hơ.
-Đi ra ngoài.-Di lên giọng ra lệnh.
-à...được rồi.- Phong Anh giật mình bước ra ngoài.
Rầm...
Ân Di đóng cửa lại, cười khẩy. Phong Anh đứng tần ngần ở ngoài chả hiểu mình đang làm cái gì nữa, tự nhiên bị con nhóc đó ra lệnh lại răm rắp làm theo như bị bỏ bùa vậy.
-Hừm, nhóc con, giỏi lắm. -Nói rồi Phong Anh bỏ đi.
Ở trong Phòng:
-[nhóc con, giỏi lăm]-Di nhái lại- xì, ai là nhóc chứ, ta đây đã là nữ sinh cấp ba lại là chị mi đấy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui