Nhỏ Khờ! Người Tôi Yêu Là Em
- Thì ra em là Sakura.
- Rất tốt. Đúng tôi là Sakura, sát thủ của gia tộc Kiwase.
- Rất có bản lĩnh, vậy sao em phải giấu chúng tôi?
- Không gì. Nhưng yên tâm, tôi là bạn không phải thù. Mà sau này tôi sẽ đi học chỉ thứ ba với thứ năm thôi. Anh không đồng ý thì tôi đành phải nghỉ học luôn vậy.
- Em lấy gì để khiến tôi tin em trong khi em là sát thủ của gia tộc khác. Em có coi tôi là thiếu chủ của em không vậy?
- Có nên tôi mới nói với anh. Không lâu nữa anh sẽ biết tất cả nên đừng có mà cho người điều tra tôi. A bản thiết kế công trình mai tôi sẽ lấy. Anh chuẩn bị cho tốt.
Lần này hắn bỏ lên trước. hắn ghét nhất là bị ai đó lừa gạt. Nay lại bị nó lừa cho một vố thật sự rất đau, rất khó chịu. Lần đầu tiên hắn thấy nó khác như vậy, lạnh lùng, kiêu ngạo, bất cần. Nhưng trong đôi mắt ấy hắn còn thấy sự thù hận và bi thương, trong lòng hắn bất giác tràn ngập một nỗi lo lắng mà cả hắn cũng không biết giải thích như thế nào. Rốt cuộc nó còn bao nhiêu bí mật nữa chứ, hắn có cảm giác bí mật nó cất giấu thực sự rất khủng khiếp. Lắc đầu bỏ qua mọi suy nghĩ. Hắn lên phòng hoàn thành bản kế hoạch, dù sao hắn cũng sẽ biết thôi. Đi học, không quan trọng, vì ba hắn nói phải chăm sóc nó thật tốt nên hắn mới bắt nó đi học ai ngờ đâu đi học còn tệ hơn. Mà nói mới nhớ, mai ba hắn sẽ về đây. Hắn phải chuẩn bị đón ba nữa chứ.
Còn về phần nó. Sau khi hắn đi, nó cũng lên phòng. Trong lòng rất khó chịu. Ban nãy hắn là lạnh lùng với nó ư? Mà cũng đúng lần này là nó sai rồi. Phải làm sao đây chứ? Nó mệt quá, mệt đến không còn sức để thở. Nói ra thân phận của nó, tại sao lúc nãy nó lại làm vậy. D(áng lẽ phải diện một lý do nào đó chứ. Biết được thân phận của nó, hắn sẽ làm gì nó đây? AAAAAAA nó bực dọc phát tiết vào cái đồng hồ. Thế là cái đồng hồ không cánh mà bay thẳng vào tường vỡ thành từng mảnh. Thật chán. Nhưng nó còn việc phải làm giờ không phải lúc để suy nghĩ đến những việc vớ vẩn. Đáng lẽ cái kế hoạch kia nó dự định sẽ làm sau khi dạy hắn xong, nhưng không ngờ, bà ta dám đụng đến họ. Để bảo vệ họ cách duy nhất chính là phải làm. Nghĩ xong, nó liền lôi Ipad ra. Sau một hồi vật lộn với cái Ipad nó mỉm cười đắc thắng. "ha lần này thì bà phải bận rộn một chút rồi." Xong xuôi, nó leo lên giường rồi đi ngủ.
Sáng hôm sau, nó đi ra khỏi nhà từ lúc sớm. Hắn thì đi học. Cả hai cũng chẳng gặp nhau. Hắn bỗng thấy nhớ nó, mỗi sáng không có ai gây chuyện với hắn thật trống vắng. Chẳng buồn ăn sáng, hắn đi thẳng đến trường. Thật ra hắn cũng đã tốt nghiệp từ lâu, nhưng hắn vẫn học tại trường vì muốn quản lý trường này vì dù sao đây cũng là một sản nghiệp của gia tộc hắn. Cứ như vậy, trưa hắn về nó vẫn chưa về. Chiều đến, nó về và bắt đầu dạy hắn học. Nó rất hài lòng về bản kế hoạch của hắn. Thế là nó bảo hắn báo lại với ba hắn rồi cho thi công luôn. Sau buổi học, nó về phòng mình làm việc đến khuya mới đi ngủ. Còn hắn, nhìn thái độ dửng dưng của nó mà khó chịu vô cùng. Cứ như vậy một tuần trôi qua, nó và hắn vẫn chẳng nói chuyện với nhau (ngoài mấy buổi học kinh doanh). Một buổi sáng đầu tuần, hắn đi xuống nhà theo thường lệ thì thấy nó ngồi ở sảnh. Đặc biệt hơn là nó mặc đồng phục. Hắn cũng lơ. Nó bắt chuyện trước, khuôn mặt tươi như hoa.
- Nè nè, từ nay tôi sẽ không nghỉ học nữa nhé.
- Không cần báo với tôi.
- Thôi mà. Anh còn giận sao? Nè xin lỗi, hehe đừng giận nữa mau già.
- Tôi không có giận, việc gì phải giận với người như em
- Thôi mà, tôi nói dối là tôi sai, xin lỗi nhưng mà có chuyện quan trọng tôi cần làm thật mà. Nha tha lỗi nha, sau này sẽ làm theo lời anh.
- Là em nói.
- Được. Đi học thôi.
Đáng lẽ hắn định lơ nó luôn nhưng nhìn nó xin lỗi rồi thì không nỡ, thật khổ cho hắn. Nó đứng lên đi hào hứng lắm nhưng bị hắn gọi lại. Thì ra nó chưa ăn sáng. Hắn còn nhớ vụ nó xỉu nên hơi lo. Ăn sáng xong, nó và hắn ra xe đi học. Hôm nay nó đi chung với hắn. Làm cho bao nhiêu cô gái phải nhìn theo bằng cặp mắt ghen tức. Nhưng giờ ai dám động đến nó đâu. Có vài người còn muốn tôn nó lên làm đại tỷ nhưng bị nó phũ phàng từ chối. Nó không thích phiền phức cũng không thích giao lưu. Hắn biết nên cũng kệ, nó đi học thì trong tầm kiểm soát của hắn cũng đỡ lo nó có chuyện. Dạo này mỗi lúc không thấy nó, hắn có cảm giác bất an lắm. Bình thường linh cảm của hắn rất linh nghiệm, chỉ mong lần này là hắn sai.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...