Nhỏ Đáng Ghét ... Em Đã Cướp Trái Tim Anh Rồi !!!

Áng mây thứ 26 : Gặp lại người quen
Chập chờn trong màn sương đêm
Đôi cánh bạc thoắt ẩn thoắt hiện
Thời khắc đã đến?
Hay chỉ là một bản dạo đầu?
Dưới ánh trăng vàng rực
Màu nâu nhạt ánh lên thật sắc nét
“Chìa khóa vàng”.
Đến khi nào mới tìm ra?
Đi men theo những đường sóng vỗ, Thiên Di vui sướng hòa mình cùng những làn gió mát, một ý định tinh nghịch hiện ra, rõ mồn một. Quay người lại đằng sau, ba tên con trai đang đi cùng nhau một cách thân thiết đến lạ. Nở một nụ cười nửa miệng, đầy ma mãnh, tinh ranh. 
Bất giác, Thiên Di quay người lên, đôi tay nhỏ bắt thành hình cái loa, mắt hướng ra phía biển khơi trắng xóa, hít lấy hít để làn không khí tuyệt vời trước mặt, dùng tất cả mọi bực tức dồn nén bấy lâu nay, thả ra ngoài không trung với một giọng hét “kinh khủng” :
_ TRƯƠNG VĨNH KHOA, HÀN TRIẾT MINH, VƯƠNG BÁCH NHẬT, TẤT CẢ CÁC NGƯỜI LÀ MỘT LŨ BIẾN THÁI, CHỈ BIẾT BẮT NẠT KẺ KHÁC.
Hura !!! Sảng khoái quá. Sảng khoái quá đi. Ha ha ha, cảm giác thật tuyệt. Chắc sau này, mỗi khi có chuyện bực tức, mình sẽ phải lại đến đây mới được. 
Hét xong, Thiên Di tươi cười nhìn về phía đối diện, làm điệu bộ của người chiến thắng bằng cách đưa hai ngón tay lên, quơ qua quơ lại, trông thật đáng yêu. 
Cả 3 người kia tròn mắt, bịt chặt hai tai lại vì sức công phá tàn bạo của sóc con. Nhìn thấy dáng vẻ đắc ý của sóc con, ai mà không tức cho được. 
_ Thiên Di, cô khá lắm, tôi cất công đến nhà xin cho cô đi chơi, vậy mà lấy oán báo ân. 
_ Con sóc này, quậy hết chỗ nói, cô dám nói đại thiếu gia họ Vương này là biến thái à? 
_ Vợ! Em lại hư hỏng nữa rồi. Hôm nay em chết chắc. 
Cùng thì thầm vài điều trước khi hành động cũng là một chuyện đáng phải làm nhỉ? 
Vẫn chưa nhận mối nguy hiểm, Thiên Di cứ tung tăng đùa cùng làn sóng. Cho đến khi cảm thấy không ổn cho lắm, bất giác ngước lên, hệ thần kinh được hoạt động hết công suất.
Thiên Di co giò bỏ chạy thục mạng.
Dưới hoàng hôn, biển dần phủ lên mình chiếc áo màu sẫm. 

Không khí trở nên lạnh hẳn khi bộ dạng ai cũng ướt sũng. Ngồi co ro trong xe, cả ngày hôm nay đúng là rất vui, Thiên Di dần chìm vào giấc ngủ vì quá mệt mỏi sau cuộc rượt đuổi. 
Với người được mệnh danh là tảng băng thì hôm nay đúng là ngày đặc biệt. 
Hoàng tử cuối cùng cũng có nụ cười thật sự. 
Những nụ cười thường ngày hoàn toàn khác với khoảnh khắc lúc chiều. Thật tự nhiên. Phải chăng, băng đang tan chảy?
----
Sân bay Việt Nam làm ấm lòng người bước ra từ máy bay. Kéo va li ra khỏi quầy, Hải Nhân lấy điện thoại ra, gọi cho người quản gia thân thương. Xe nhanh chóng được điều đến phi trường, cất hành lí vào phía sau, Hải Nhân ra lệnh cho xe chạy thẳng đến một nơi. 
Một cảm giác lo lắng bất an xâm chiếm lấy cậu. Hụt hẫng. 
Nhìn thấy khoảng sân tối đen, vắng bóng người. Ngôi nhà nhỏ quen thuộc giờ đây không một ai, cửa đóng kín, ổ khóa rỉ sét. Cho thấy người ở đây đã dọn đi được khá lâu.
Móc chiếc điện thoại trong túi ra, Hải Nhân lướt nhẹ vào danh bạ, tìm kiếm một số điện thoại mà anh đã thuộc nằm lòng. 
-----
Với cái giọng ngáy ngủ, không nhìn vào số gọi đến, Thiên Di mơ màng nhấc máy :
_ Alo? 
_ Bé Thiên Di….
Bật dậy sau khi nghe giọng nói người trong điện thoại, hành động ấy làm cho ai kia phải chú ý đến. 
_ Anh…anh…Nhân..? Là anh thật sao? Anh Nhân.. – Thiên Di như muốn nhảy cẫng lên khi nghe giọng nói thân quen ngày nào. 
Anh Nhân sao? Cái tên này quen quá. Chẳng lẽ…
Vĩnh Khoa khẽ chau mày, kí ức được tua về trong cái đầu thông minh. Tua về cái buổi tối đầu tiên mà Thiên Di đến. 
_ Anh đang trước cửa nhà em, nhưng nhà đóng cửa. Em và dì đã dọn đi sao? 
Hoàn toàn quên mất chuyện ấy. 
Việc Thiên Di đã hứa hôn với Vĩnh Khoa, Hải Nhân chưa hề biết vì cậu ấy đã đi quá sớm. Thiên Di chưa kịp nói gì với cậu cả.
_ Vâng. À, bây giờ anh đến số 153 đường X đi, anh hãy bấm chuông và vào nhà đợi em, em sắp về tới rồi. 

_ Uhm.
Cúp máy. Thiên Di cứ tủm tỉm cười suốt làm cho mấy người kia phát hỏa. Hải Nhân, đối với Triết Minh và Bách Nhật rất quen thuộc. Còn đối với Vĩnh Khoa, cậu chưa từng gặp mặt cũng như chưa từng biết gì về cái tên ấy. 
Thấy nét mặt tươi cười của Thiên Di trên suốt chặng đường, từ khi đưa hai người kia về nhà cho đến tận bây giờ. Thật khó chịu.
Khó chịu bởi vì nụ cười hoàn toàn không dành cho mình, nụ cười tự nhiên mà trong sáng, cậu chưa từng được thấy. Điều đó làm cậu buộc phải lên tiếng :
_ Này, sao em chỉ địa chỉ nhà mình người lạ? 
Bị một giọng nói lạnh tanh cắt ngang dòng suy nghĩ, Thiên Di bĩu môi :
_ Anh Nhân không phải người lạ. Vả lại, nhà anh giàu thế cơ mà, cũng sợ ăn trộm à?
_ Không. Tại anh không thích có người lạ vào nhà thôi.
Đôi lông mày khẽ nhíu lại, cặp mắt to tròn quay sang hướng nhìn đối diện, bật ra từng chữ :
_ Anh Nhân không phải người lạ? 
Nhấn vô-lăng, tăng tốc một cách bất ngờ, chiếc xe tạo ra vô vàn làn gió mạnh, xé toạc không khí, xuyên thủng màn đêm tĩnh mịch. Quyện vào bầu không khí ngoài trời là cái giọng lạnh tanh :
_ Làm sao anh biết được tên đó có phải người lạ hay không? 
Một câu nói ngang ngạnh. Nghĩa không rõ ràng. 
Từng câu chữ không tài nào lọt vào tai Thiên Di được, nó hoàn toàn không hiểu ý nghĩa của câu nói. Ngay cả người nói ra câu đó còn không hiểu nữa là. 
Vĩnh Khoa chớp chớp mắt, tay nắm chặt lại, tự trách bản thân vì một phát ngôn ngu xuẩn. Đó đâu phải Trương Vĩnh Khoa của ngày xưa? Tại sao có thể buông ra một câu không ăn nhập như thế. 
Buồn cười.
Lấy lại nét mặt như mọi ngày, Vĩnh Khoa nói với chất giọng đầy uy quyền :
_ Ngồi yên đó và giữ yên lặng.
Xe chạy chậm dần và dừng hẳn trong khuôn viên biệt thự. Nhà vẫn sáng đèn, điều đó đồng nghĩa với Hải Nhân đã tìm đến đúng nhà. Tháo dây an toàn ra thật mau, Thiên Di bước xuống xe, chạy tọt vào nhà.
Dáng người cao ráo kia nhìn gần mà sao lại xa xăm đến thế. Gương mặt điển trai cùng mái tóc đen láy. Thật thân thuộc.

Không kìm nổi xúc động, Thiên Di chạy tới ôm chầm lấy người trước mặt mà quen mất sự có mặt của một người. Hành động “sỗ sàng” ấy làm cho ai kia khá ngạc nhiên đan xen khó chịu.
_ Em nhớ anh lắm. Tự dưng về đây có mấy ngày rồi lại bỏ đi. Lần này… cũng như vậy phải không? 
Gương mặt hệt một chú mèo nhỏ, Thiên Di buông Hải Nhân ra rồi làm vẻ mặt giận dõi.
_ Bé Di ngoan, đừng giận. Tại anh có chuyện bận nên mới bỏ đi đột xuất thôi. Còn lần này, anh về đây là có chuyện quan trọng. – Ánh mắt ngạc nhiên của Hải Nhân chuyển sang Vĩnh Khoa, cậu mỉm cười chào hỏi – Chào cậu, cậu là bạn của bé Di sao? 
Tỏ thái độ lạnh nhạt, Vĩnh Khoa rảo bước lại chiếc sofa, ngã người lên đó một cách tự nhiên, giọng hờ hững :
_ Tôi là chồng của sóc con. 
_ Sóc con? Bé Di à, em có thêm biệt danh mới từ khi nào vậy? – Khưng lại một vài giây, Hải Nhân chợt thốt lên – Cậu nói gì? Chồng ư? Chồng của bé Di? 
Tuyệt vọng.
Hải Nhân đứng chôn chân tại chỗ. Cậu không biết nói gì hơn. Đôi mắt long lanh chất chứa một nỗi đau vô hình. Nó đang giằng xé con tim cậu một cách tàn bạo. 
Chờ đợi lời giải thích từ chiếc môi bé xinh kia. Hải Nhân cố nén đau để gượng cười. 
Bầu không khí căng thẳng quấn lấy con người nhỏ bé. Thiên Di vội chạy lại chỗ Vĩnh Khoa, đôi mắt to tròn nheo lại, chiếc mũi hếch lên :
_ Anh đừng có nói bậy. 
Bất giác, rồi bỏ tầm nhìn của Vĩnh Khoa. Sóc con chạy đến bên cạnh người anh thân thương, nắm lấy bàn tay rắn chắc kéo ra ngoài vườn. Bỏ lại Vĩnh Khoa nằm đó, lòng đầy bất an.
Bất an? 
Lại một từ mới xuất hiện trong từ điển. 
Hay thật.
Ngồi dậy thật dứt khoát, Vĩnh Khoa bỏ đi lên phòng. Tiếng đóng cửa như răn đe mọi thứ. Một âm thanh đáng sợ.
-----
Khoảng vườn xanh ngắt đã lớm chớm một vài cánh hoa li ti. Chúng chớm nở trong tiết trời thoáng mát. Màu của chúng hòa vào màu xanh của lá, cả hai cùng kề vai nhau, tạo nên một sắc màu tuyệt dịu. Đẹp mắt.
Một mảng trời đầy sao. Mẫu chuyện ấy lại ùa về trong kí ức. Mẫu chuyện về trăng và sao.
Tấm đen sì như muốn nuốt chửng tâm hồn con người, nhìn thấu mọi tâm can. Ánh sáng của tinh tú soi sáng khắp nẻo đường. Từng đóm nhỏ lấp lánh. 
Hai cái bóng đổ dài trên nền cỏ mượt, mập mờ. Nhìn vào cái bóng đen ta đâu biết được tâm trạng con người! Một cách che đậy hoàn hảo cho một tâm trạng đang buồn.
Hứng từng đợt gió mát, Thiên Di khẽ thở thật nhịp nhàng, cái giọng trong trẻo vang lên giữa màn đêm :
_ Anh Nhân, chuyện khi nãy anh ta nói là thật. Nhưng, em cũng là người rất ngạc nhiên khi biết chuyện đó. Chính cha em là cầu nối. Cha đã hứa hôn với gia đình đó, ngay cả mẹ em cũng không biết. Anh ta nói, sau khi em 18 tuổi, nếu cả hai không muốn ràng buộc bằng tờ hôn phú ấy, anh ta sẽ hủy hôn, trả lại sự tự do cho em. 
_ Cha em? Hứa hôn? – Nhìn quanh cái biệt thự rộng lớn, Hải Nhân đủ thông minh để hiểu một điều – Tại sao cha em lại quen biết với một người giàu đến thế. Trừ phi….cha em là một người trong nghề.

Nhắc mới nhớ. 
Thiên Di chưa bao giờ đặt ra câu hỏi đó. Với hoàn cảnh gia đình nó, quen biết với gia đình giàu có thế này là điều hoàn – toàn – không – thể – xảy – ra. Cha nó cũng đâu phải người trong nghề như Hải Nhân đã nói. Ông chỉ là một người chồng, người cha bình thường. Đặc biệt, ông đã ban cho nó mạng sống thứ hai này. Cảm thấy thật mâu thuẩn và mơ hồ. 
_ Em và cha em. Chẳng có điểm nào là giống nhau. Từ bé, anh đã cảm nhận được điều đó. Cảm giác như ông ta có nghĩa vụ phải bảo vệ em. Đó là việc được giao. Đáng lý ra, anh không nên nói điều này, nhưng …. Tối hôm đó, trước cái thời khắc “định mệnh” xảy ra, anh đã nghe thấy một vài điều, có liên quan đến cha em. Dì đã nói với người đó “Có khi nào mọi chuyện không được suôn sẽ hay không?’’ và đáp lại chỉ là tiếng thở dài sầu não kèm theo câu “Phu nhân cứ yên tâm. Chủ tịch không bao giờ sai sót”. 
Lặng người sau những gì Hải Nhân nói. Thật ra, đâu phải Thiên Di không biết. Lúc đó, nó đã đứng nép sau vách cửa và cũng nghe toàn bộ. Chỉ là, vì khi đó quá nhỏ để hiểu hết mọi chuyện. Và mẩu chuyện ấy, nó không tài nào nhớ rõ. 
Cũng may, có Hải Nhân. Chính cậu đã khơi gợi lại cái kí ức trong nó. Một uẩn khúc mà sóc con cần phải làm rõ.
Dù gì đi nữa, cha vẫn là cha, người đã thương yêu và chăm sóc cho nó, hơn cả thế, ông còn mang lại mạng sống này cho nó. 
Sóc con chỉ nghĩ rằng đó là một chuyện của người lớn. Họ chỉ muốn mình không suy nghĩ lung tung nên mới giấu nhẹm. Chắc là không có gì quá sức tưởng tượng. 
_ Chuyện đó em không quan tâm cho lắm. Mà thôi, lần này anh về đây trong bao lâu?
_ 1 tháng! 
_ 1 tháng? Buồn nhỉ! – Thiên Di thất vọng ra mặt. 
_ Bé Di nè, em …. Có muốn theo anh về Mỹ không? 
_ Sao ạ? – Sững sốt trước câu hỏi của Hải Nhân, Thiên Di mở to mắt.
Dưới vầng sáng của trăng, cái bóng người cao ráo ấy như tỏa ra hào quang. Mái tóc đen bay lơ đễnh trong gió :
_ Em nghĩ sao nếu trở thành vợ anh thay vì tên trong kia? 
-----
Căn nhà lại mang một màu đen huyền bí. 
Ngồi trên chiếc giường êm ái, đôi mắt tinh anh nhìn vào khoảng không vô định, trong đầu là giọng nói trầm ấm ngoài sân
“Em hãy suy nghĩ thật kĩ nhé. Anh còn thời gian một tháng cơ mà. Vả lại, chắc hẳn là em chưa có tình cảm sâu đậm với tên đó. Hôn ước có thể hủy nếu em không yêu hắn và đủ 18 tuổi. Em đã nói vậy, đúng chứ? Anh không muốn làm khó em. Từ mai, cứ xử xự như bình thường. Cho đến một tháng sau, cho anh câu trả lời. Dù kết quả thế nào. Anh vẫn sẽ rất hài lòng.Vậy nhé. Mai gặp. Chúc em ngủ ngon.”
Trằn trọc cả đêm vì những câu nói của Hải Nhân – anh chàng hàng xóm thuở nhỏ. Trở về sau mấy năm xa cách rồi lại ra đi một cách lặng lẽ. Lần này, lại trở về một cách đầy bất ngờ và đã khơi gợi lại cái kí ức bị chôn vùi khá lâu. 
Một lời cầu hôn!
Nhìn lên cái trần nhà rộng lớn, đôi mắt tinh anh chứa đựng đầy mâu thuẫn. Chợt, hình ảnh tươi cười lúc chiều của ai kia hiện ra. Thật đẹp.
Không cần chờ một tháng. Thiên Di đã có câu trả lời cho người anh yêu quí. Anh trai thì sẽ mãi là anh trai. Trong lòng sóc con, Hải Nhân chiếm một vị trí rất quan trọng. Không ai có thể thay thế vị trí đó.
Nhưng, có một vị trí còn quan trọng hơn giành cho người đó. Và tất nhiên, cũng không một ai có thể thay thế được cái hình ảnh ấy. 
Trái tim nhỏ của sóc con đã yêu mất rồi. Liệu mọi chuyện sẽ tốt đẹp hết? Hay sóc con sẽ phải thật mạnh mẽ để đón nhận những “bí mật” phía trước!!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui