Nguyễn Đan Linh quá dịu dàng tốt bụng, rất khó để An Tống có thể trực tiếp từ chối lòng tốt của bà.
Hơn nữa với tư cách là khách, về tình về lý, cô đều không thể kén cá chọn canh.
Vấn đề là, cô không có cách nào thản nhiên như không ngủ chung giường với bác sĩ Dung.
Đôi mắt của Dung Thận luôn sắc bén, nhìn thẳng vào đôi mắt đang đảo loạn của An Tống, đại khái có thể đoán được cô đang nghĩ gì.
Người đàn ông nhìn đi chỗ khác, đáy mắt hiện lên một nụ cười nhẹ, "Chuẩn bị quà khi nào?"
Câu hỏi mà Dung Kính Hoài đưa ra trước đó cũng khiến Dung Thận Thận cảm thấy khó hiểu.
Về lý thuyết, cô dường như không có đủ thời gian để chuẩn bị quà trước.
Có lẽ chủ đề thay đổi quá nhanh, An Tống hiển nhiên không theo kịp dòng suy nghĩ của anh.
Sau một hồi im lặng, cô mới thấp giọng giải thích, "Sáu giờ sáng nay tạm thời chuẩn bị."
Người đà ông nhướng mày, "Buổi sáng đi ra ngoài?"
"Ừm, em quay lại đường Vân Hải." An Tống nuốt nước bọt, không hề che giấu, "Hai món quà đó là đồ sưu tầm trong nhà, cũng không biết dì chú thích cái gì, em nghĩ mặt dây chuyền và tem phù hợp hơn, cho nên lấy ra mượn hoa dâng Phật.
"
Dung Thận nhìn vẻ mặt lãnh đạm của cô, cười sâu xa hỏi: "Nếu đã đồ sưu tầm trong nhà, tùy ý tặng người ngoài không thấy đau lòng sao?"
"Không đâu, ở nhà còn nhiều lắm." An Tống cũng không thèm nghĩ, nói gọn lỏn: "Với lại...!để trong nhà em, ngoại trừ tro cốt, cũng không có giá trị sưu tầm thiết thực gì.
"
Ý nghĩa của sưu tập là kế thừa, kế thừa đối với cô mà nói, chả có ý nghĩa gì.
Một vòng lặp vô tận như vậy, tốt hơn hết nên trao nó cho người xứng đáng.
Nghe những lời này, đôi môi mỏng của người đàn ông khẽ mím lại, yết hầu không ngừng dâng lên, lại nảy sinh ý nghĩ muốn hút thuốc.
Anh không nhìn An Tống nữa, mà đi tới bên cửa sổ nhìn chằm chằm vào màn đêm đen kịt, "Cái gọi là ý nghĩa, mỗi người một ý.
Đối với em mà nói, không muốn để lại tro tốt, cũng có thể cân nhắc gửi đến địa điểm đấu giá.
Nếu đấu được giá cao, bạn cũng có thể xem là một ý nghĩa.
"
An Tống nghe ra được thâm ý trong lời nói của người đàn ông, hơi thẳng lưng, tiếp lời: "Khi nào em thiếu tiền, em sẽ cân nhắc."
Ngụ ý là bây giờ cô không thiếu tiền.
Dung Thận xoay người sang một bên, ánh đèn chiếu trên đầu không nghiêng lệch chiếu trên vai anh, làm nổi bật dáng người cao lớn vững chãi của người đàn ông, "Đừng lúc nào cũng mạnh miệng, mọi thứ phải nghĩ về bản thân nhiều hơn."
Cũng không biết là bị ánh đèn đâm vào mắt, hay là bị thuyết giáo của bác sĩ Dung đánh trúng nỗi lòng.
Hai mắt An Tống sững sờ vài giây, sau đó thấp giọng lẩm bẩm nói: "Không có mạnh miệng, là sự thật."
Người đàn ông kiềm chế lại nụ cười, khuôn mặt tuấn tú cũng phủ một tầng ấm áp mềm mại nói: "Nói như vậy, là anh nhìn lầm?"
Khóe mắt An Tống liếc Dung Thận, mím môi không nói gì.
Người đàn ông cũng không tiếp tục cuộc tranh luận vô nghĩa, quay người nói: "Đi thôi, về sân trước."
......
Bữa tối bắt đầu trước giờ, bộ phim đạo đức gia đình vừa chiếu xong hai tập.
Nguyễn Đan Linh đang ngồi trên vẫn còn đang hờn dỗi, khi nhìn thấy đám người hầu đi qua, liền nhịn không được bắt đầu dông dài: "Mẹ chồng kiểu gì thế này, thật là chanh chua.
Con dâu khó sinh con gái, lại có thể ở trong phòng bệnh mắng người ta thêm tiền, bản thân cô ta cũng là con gái đó! "
Người hầu không sợ chuyện kỳ quái cười xòa, "Bà chủ nói chí phải."
Nguyễn Đan Linh nhấp một ngụm trà thảo mộc, tức giận nói: "Loại mẹ chồng này nên băm ra.
Nếu An An nhà chúng ta sinh con gái, đừng nói mắng, ngày nào tôi cũng phải hầu hạ chăm sóc nó."
An Tống vừa đi qua cửa ra vào, dần dần tới gần phòng khách: "..."
Mà này, An An đâu rồi?
Cả chiều cô ở cùng với Nguyễn Đan Linh, trái lại lại không chú ý tới An An thật.
An Tống dừng lại, thấy bước chân của Dung Thận không dừng lại, liền nói nhỏ với anh: "Bác sỹ Dung..."
Người đàn ông tiếp tục đi về phía trước, như thể không nghe thấy.
An Tống cau mày, đuổi lên hai bước, cẩn thận giật cổ tay áo của Dung Thận.
Người đàn ông chậm lại bước chân, nhìn động tác nhỏ kéo áo anh của An Tống, độ cong khóe môi càng thêm sâu, "Sao thế?"
An Tống không buông tay, ngẩng mặt lên hỏi anh: "Bác sĩ Dung, An An ở đâu..."
Tiểu gia hỏa vừa đến một môi trường xa lạ, xa cô lâu như vậy chắc chắn sẽ không khỏi nóng lòng.
An Tống nghĩ đến ánh mắt đen lúng liếng của An An, cảm thấy vừa tự trách vừa đau lòng.
"Trong sân với Trình Phong." Dung Thận liếc nhìn đầu ngón tay cô vô thức vân vê vào vải áo, trong lòng khẽ nhói lên, "Vào ăn cơm trước, ăn xong thì đi đón nó."
An Tống hơi hơi an tâm, buông tay ra, đi theo người đàn ông vào phòng khách.
Vài phút sau, sáu món ăn và hai món súp đã được bày sẵn trên bàn.
Nguyễn Đan Linh đưa An Tống đến nhà ăn, ấn vai cô để cô ngồi xuống trước, bản thân lại vội vàng đi ra ngoài.
Bên ngoài đại sảnh, Dung Thận và Dung Kính Hoài người vừa nói chuyện xong đang sóng vai bước tới.
Nguyễn Đan Linh đang ở giữa phòng khách, hướng tới hai cha con thấp giọng ra hiệu: "Cơm của hai người, ở phòng tiếp khách bên cạnh."
Dung Kính Hoài: "???"
"Phu nhân à, sao lại vậy?"
Nguyễn Đan Linh sờ sờ tóc hai bên thái dương, vô tội nói: "Ông cũng không phải không biết tình trạng gia đình của An An, hôm nay là lần đầu tiên con bé đến đây, ba người chúng ta ngồi trước mặt con bé, nó hẳn là không thoải mái.
Hai người đến phòng bên cạnh tạm đi, a."
Dung Kính Hoài nhéo lông mày, vô cùng bất lực thở dài, "Đều là người một nhà, đâu có chuyện ăn còn phân bàn chứ, vậy không có quy củ."
"Không có cũng phải có." Tính khí của Nguyễn Dan Linh nổi lên nói một không nói hai, một tay véo eo cưỡng từ đoạt lý, "Ông hiểu sao được cảm xúc của con dâu ngồi cũng bàn ăn cơm với người nhà, em trông thế nhưng vô cùng hiểu chuyện.
Huống hồ bố mẹ An An đều không còn ở bên cạnh nữa, ông thành tâm muốn để con bé khó chịu phải không? "
Dung Kính Hoài: "..."
Dung Thận liếc mắt nhìn người bố dám giận nhưng không dám nói, không nói hai lời liền xoay người đi vào phòng tiếp khách.
Dung Kính Hoài nhìn đứa con trai đột nhiên đào tẩu của mình, khịt mũi, không tình chả nguyện cùng đi theo.
Không có cách nào, ông sợ vợ.
Nguyễn Đan Linh hài lòng quay trở lại nhà ăn, nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của An Tống, cười ha ha bưng bát canh lên đưa cô, "Chú con và Tiểu Cửu có chuyện muốn bàn, chúng ta ăn cơm trước, kệ hai bọn họ."
An Tống đang định nói thì Nguyễn Đan Linh đã cầm đũa lên, không ngừng gắp thức ăn vào bát của cô, "An An, ăn nhiều chút, đây đều là đặc sản của Hương Giang, hẳn là hương vị yêu thích của con."
"Dì ạ, dì đừng gắp nữa, để tự con."
Trong phòng khách bên cạnh, Dung Kính Hoài bực tức dựa vào ghế ông chủ, nhìn ba món một canh trên bàn không mảy may có cảm giác thèm ăn.
Và đứa con ngoan của ông đã thong thả ung dung động đũa rồi.
Dung Kính Hoài trầm ngâm suy nghĩ vài giây, đặc biệt nghiêm túc hỏi: "Căn nhà của con ở Hương Chương Duyệt Phủ khi nào hoàn thành?"
"Tháng sau."
Dung Kính Hoài ho nhẹ, xụ mặt cố làm ra vẻ, "Bảo bọn họ nhanh lên, đừng kéo dài thời hạn để kiếm tiền."
Người đàn ông nhướng mi như cười như không, "Bố đây là không định để bọn con thường chú?"
"Mẹ con bây giờ đang xem phim truyền hình đến mức đi đứng không bình thường rồi." Dung Kính Hoài cau mày bất mãn, "Còn để bà ấy lăn lên lăn xuống nữa, không tốt."
Giọng điệu của Dung Thận đầy ẩn ý, "Con nhớ bố đã nói phụ nữ đảm đương không mất mặt."
Dung Kính Hoài vô cảm cầm đũa lên, "Ăn cơm thôi.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...