Editor: Ngạn Tịnh.
"Bíp." Bạch Vi nhẹ nhàng nhấn dừng, chưa thỏa mãn nói, "Còn có khúc nhạc dạo, muốn nghe sao?"
Sắc mặt Trương Nguyên ngay lập tức trở nên cực kỳ đen, thậm chí còn hỗn loạn một chút khó có thể tin. Đám anh em kia của hắn lại vẻ mặt khiếp sợ, bạn học trong lớp cũng đều thành trạng thái hóa đá, ngay cả Minh Hàn cũng có chút kinh ngạc.
*** ***, ai có thể ngờ Bạch Vi thế nhưng còn ghi âm những lời nói nhất thời của bọn họ chứ, ai sẽ ngờ đến sẽ ghi âm này nọ chứ, đây là loại thói quen kỳ lạ đến thế nào chứ. Trong lòng đám người Trương Nguyên như có một đám thần thú chạy đến, thế này bọn họ chống chế nào đây chứ!? Trương Nguyên càng cảm giác bản thân vừa rồi như một thằng hề nhảy nhót, một cỗ cảm giác thẹn khó nói nên lời quét qua toàn thân hắn, khiến hắn như đứng giữa lớp bị người lấy hết quần áo, sỉ nhục, oán hận, khó chịu trong nháy mắt đều tụ tập đến trong lòng hắn, hắn đến như vậy chưa bao giờ chán ghét một người đến như vậy, cơn giận trong lòng cũng sắp áp chế không được.
Nhưng hắn vẫn là nhịn xuống, lạnh lùng liếc mắt nhìn Bạch Vi một cái, sau đó dưới cái nhìn chăm chú của cả lớp, bước nhanh đến bên chân cô, "rầm" một tiếng liền quỳ xuống, "Thật xin lỗi!"
Vẻ mặt Bạch Vi rất tự nhiên mà tiếp nhận, hai mắt một chút dao động cũng không có, cô cũng không cảm giác có cái gì không đúng, dù sao Chương Bạch Vi đều đã chết đấy.
Tiếp đó Trương Nguyên đứng lên rất nhanh, không nhìn bất kỳ ai, rất nhanh chóng lao đầu chạy ra ngoài, đầu vẫn cúi, cho nên không ai thấy biểu tình lúc đó của hắn, hai mắt đỏ bừng, biểu tình dữ tợn, cực kỳ khủng bố.
"Anh Nguyên!" Đám người Vương Lỗi kêu hắn một tiếng, hắn chẳng hề để ý ai, rất nhanh chạy khỏi tầm mắt của moi người, cũng không biết là đi nơi nào.
Sau đó, đám người Vương Lỗi quay đầu nhìn về phía Bạch Vi, "Mọi người đều là bạn học, sao cô lại tuyệt tình đến vậy!"
Bạch Vi nhướng mày, tuyệt tình sao? Cô cũng không cảm thấy vậy, trước đó bọn họ đối xử với cô thế nào, đối xử với Chương Bạch Vi thế nào, cô chẳng qua thu hồi một chút lãi, cái này gọi là tuyệt tình rồi? Chẳng lẽ bọn họ chưa bao giờ cảm thấy bản thân làm tuyệt tình đến cỡ nào sao? Làm người đừng thiên vị như vậy nha!
Nhưng là lúc này, phần lớn người trong lớp đều lộ ra biểu tình bất mãn với Bạch Vi, dường như đều trách cô làm có chút quá, mọi người đều là bạ học, sao lại ồn ào đến khó coi như vậy?
Nhìn thấy biểu tình của bọn họ Bạch Vi quả thực bị chọc tức đến phát cười, chẳng lẽ trước kia bọn họ đối với Bạch Vi là rất khách khí sao? Cô quả thực không thể hiểu mạch não của bọn họ, chỉ là cũng khó trách, dù sao cô cũng là một mình, đám người Trương Nguyên lại rất đông, bản thân Trương Nguyên ra tay hào phóng, nhiệt tình sáng sủa, mà Chương Bạch Vi lại là ngoại lai bị cả lớp bài xích, nên đứng ở bên nào căn bản là chuyện không cần phải nghĩ.
Bạch Vi còn chưa nói gì, nữ chính Tưởng Du Du lại đột nhiên đứng lên, "Bạch Vi, lần này cô thật sự quá phận, đều là bạn học sao có thể bảo bạn học Trương Nguyên quỳ xuống chứ? Tôi thật sự là nhìn lầm cô, mệt tôi trước đó vẫn luôn đứng về phía cô, lần này cô thật sự làm tôi rất thất vọng!"
Bộ dáng thở phì phò của Tưởng Du Du nhìn qua không hề dữ tợn, còn có chút đáng yêu nho nhỏ rất khác biệt.
Biểu tình của Bạch Vi cực kỳ kinh ngạc, Tưởng Du Du đứng ở phía cô lúc nào vậy, sao cô chưa từng thấy? Chỉ là nguyên chủ thực sự rất cảm kích cô ta, vài nụ cười cũng khiến nguyên chủ vẫn nhớ mãi không quên, thậm chí cho rằng trong lớp Tưởng Du Du là người đối xử tốt với cô ấy nhất, đáng tiếc phần tốt nhất này cũng quá rẻ rồi, lúc cô chịu tội không ai đứng ra, lúc cô thắng lợi lại đứng ra dùng chính nghĩa để chỉ trích cô, làm cũng thật tuyệt!
Mà lời Tưởng Du Du vừa dứt, biểu tình của đám người Vương Lỗi càng thêm tức giận, "Du Du nói đúng, Nguyên đại đầu cũng là người tốt mới nguyện ý dập đầu xin lỗi cô, đám người chúng ta mới không khuất phục đâu, muốn chúng ta xin lỗi cô, nằm mơ đi thôi, hừ!"
Nói xong đám người tức giận rời đi, người còn lại nghị luận không ngừng, người bàn trước Tưởng Du Du không xoay đầu không ngừng an ủi cô, "Du Du đừng tức giận, không đáng so đo với loại người như vậy."
Mà Trình Lập Dương ngồi bên cạnh cô trong mắt lướt qua kinh ngạc, kinh ngạc này không phải đối với Chương Bạch Vi, mà là đối với Tưởng Du Du, vẫn là lần đầu tiên hắn sinh ra cảm giác xa lạ như vậy với Tương Du Du, nữ sinh đáng yêu trước mặt này giống như có chút vượt qua hiểu biết của hắn. Trong mắt Lý Triết cũng toát ra chút khinh thường, chỉ là hai người cũng không hề nói cái gì.
Được lắm! Bạch Vi trực tiếp bật cười, cô xem như thấy được một mặt không biết xấu hổ của đám người này. Rõ ràng cá cược là bọn họ đề xuất, bây giờ bày ra tư thái bạch liên hoa thế này cũng quá khôi hài rồi. Sau này mới nói cái gì tình nghĩa bạn học với cô, trước đó không phải một đám đều như chó bị rọ mõ đó sao? Tha thứ cô nói thô tục, bởi vì cho tới hôm nay cô mới biết được tam quan không hợp câu thông khó khăn đến chừng nào!
"Cá cược là Trương Nguyên đề xuất, thua chính là thua, nếu cậu ta muốn đổi ý không muốn thực hiện, hoàn toàn có thể trực tiếp đề xuất, trước đó rõ ràng cậu ta muốn chống chế, bị Bạch Vi vạch trần mới thẹn quá hóa giận xin lỗi, lại nói lúc đó Bạch Vi cũng không nói cậu ta quỳ xuống, là cậu ta chủ động quỳ. Trước đó lúc Bạch Vi bị người bắt nạt, bạn học Tưởng cũng chẳng tỏ vẻ gì, hiện tại bạn học Tưởng lại một tư thái bạn tốt đến chỉ trích Bạch Vi, bộ dáng ra mặt kia không khỏi có chút buồn cười." Minh Hàn hơi hơi mở mắt, ngữ khí bình thản nói.
Vừa nghe lời này, mặt Tưởng Du Du nhất thời đỏ lên, "Tôi... Tôi là bởi vì... Mọi người đều là bạn học... Sao cứ phải ồn ào không thoải mái như vậy, hòa thuận ở chung không tốt sao?"
"Hòa thuận ở chung tất nhiên là tốt, nhưng nhìn bộ dáng đám người Trương Nguyên, sẽ bỏ qua cho Bạch Vi sao? Bằng không như vậy, đến lúc đám người Trương Nguyên khi dễ Bạch Vi, cô lại đứng ra nói với bọn họ mọi người đều là bạn học nên ở chung hòa thuận, thế nào?" Ngữ khí Minh Hàn một bộ rất dễ nói chuyện.
"Tôi... Tôi..." Mặt Tưởng Du Du càng đỏ hơn, lắp bắp, nước mắt đều sắp chảy ra, sau đó cô cầm lấy cánh tay Trình Lập Dương, "Trình... Lập Dương... Tớ... Không phải ý đó, cậu biết mà!"
Trình Lập Dương thấy cô như vậy cũng có chút không đành lòng, liền thở dài, nhìn về phía Minh Hàn cùng Bạch Vi, "Chuyện giữa hai người và Trương Nguyên như thế nào tôi mavwj kệ, nhưng Du Du cho dù nói sai, cô ấy cũng là xuất phát từ ý tốt, hai người nguyện ý thì nhận, không muốn thì quên đi."
Bạch Vi nhìn bộ dáng kia của hắn, cũng chưa nói gì, lười biện giải với đám quái lạ kia. Hiện tại chuyện cô phải làm chính là vứt bọn họ ra phía sau, đứng ở độ cao bọn họ không thể với tới, làm cho bọn họ trừ bỏ hâm mộ ghen tỵ hận, tức chết bọn họ!
Sau khi ngồi xuống, Bạch Vi mới phát hiện Minh Hàn nằm trên bàn ngủ rồi, hai ngày này thật vất vả cho cậu, vẫn luôn ở bên cô, lăn lộn trong các trận đấu, cũng chưa từng nghỉ ngơi cho tốt một hồi, buổi tối còn cùn cô chạy bộ, khó trách cậu mệt như vậy.
Bạch Vi nâng cằm nhìn cậu, gương mặt khi ngủ của thiếu niên nhìn qua vô cùng an tường, lông mi rất dài, giống như hai bàn chải nhỏ, nhìn như vậy, ngoài cửa sổ gió đêm nhẹ nhàng thổi qua, Bạch Vi đột nhiên có một loại cảm giác năm tháng tốt đẹp, khóe miệng không tự giác cong lên, đôi mắt cong cong, khóe miệng cong cong.
Lý Triết như ma xui quỷ khiến quay đầu xuống, vừa vặn nhìn thấy nụ cười của cô, tim đột nhiên đập nhanh hơn, sau đó nhanh chóng quay đầu lại, mặt chậm rãi nhiễm một tầng hồng ửng, đột nhiên cảm thấy trong lớp học thật sự nhiều người, thật là vừa nóng lại buồn bực.
Mà lúc này Bạch Vi ỷ chỗ ngồi ẩn nấp lại hẻo lánh, một bên mở sách ra cố gắng nhớ kỹ các loại tri thức, bên kia, tay phải lặng lẽ vươn qua, nhẹ nhàng cầm lấy tay trái của Minh Hàn, sau đó chậm rãi vận chuyển linh lực qua. Hành vi này của Bạch Vi thuần túy vì giảm bớt mệt nhọc cho đối phương, mà Minh Hàn ở nháy mắt cô nắm lấy tay kia, lông mi nhẹ run, khóe miệng cong lên một đường cong rất nhỏ, Bạch Vi cũng không nhìn thấy được.
Sau khi một tiết tự học trôi qua, Minh Hàn vẫn còn đang ngủ say. Mà lúc này chủ nhiệm lớp Vương Ích lại đến lớp học, sau hai ngày đại hội thể dục thể thao chấm dứt, chính là một cuối tuần không tính là thoải mái, năm ngày tiếp theo đều là cuộc thi, mỗi ngày hai môn, một ngày cuối cùng thi tiếng Anh, lần này chủ nhiệm lớp đến là thông tri trường thi cùng thời gian cuộc thi.
Nói một đoạn dài, sau khi các học sinh nhớ trường thi của mình cùng mỗi ngày thi môn gì, Vương Ích liền kích động nói, "... Được rồi, cuộc thi chuẩn bị cho tốt, đến lúc đó hy vọng mọi người đều có thể thi được thành tích tốt, đưa lớp chúng ta vươn lên, không so được với lớp trọng điểm, cũng hy vọng có thể lấy thành tích tốt trong lớp bình thường! Chỉ là, lần đại hội thể dục thể thao này thành tích lớp chúng ta rất tốt, đứng thứ nhất cả khối, trong đó, chủ yếu là công lao của bạn Chương Bạch Vi, bạn ấy đã mang về bảy tờ giấy khen cho lớp 17 chúng ta, công lao rất lớn, mọi người vỗ tay nào!"
Nghe Vương Ích nói như vậy, học sinh trong lớp đầu tiên là sửng sốt, sau đó liền vang lên tiếng vỗ tay thưa thớt, nhiệt tình cũng không cao. Vương Ích cũng không có miễn cưỡng, ở ông xem ra, quan hệ giữa Chương Bạch Vi và mọi người vẫn chưa tốt, từ từ sẽ được, học sinh bây giờ đều rất tính cách, càng cưỡng chế, ngược lại dễ dàng phản tác dụng.
Bạch Vi cũng không để ý, tự học tối vừa kết thúc, liền cùng Minh Hàn về nhà. Nhìn tinh thần cậu tốt lên không ít, tâm tình của cô cũng theo đó tốt lên.
Cuối tuần cùng nhau ôn tập đi? Ở trong quán cà phê gần nhà cô kia, thế nào? Tôi mời." Minh Hàn đột nhiên quay đầu lại nói.
"Được!" Bạch Vi gật đầu, không hề có một chút rụt rè nào.
Một phía khác, nhà cũ Chương gia.
"Chương Đại Long, ông nói thật sao? Nơi này sắp giải tỏa?" Trên bàn cơm, Vương Xuân Mai lớn giọng quát, trên mặt đầy kích động. Đối với bọn họ mà nói, hai chữ giải tỏa chính là tài khoản giải tỏa lớn, sao bà có thể không kích động được. Nhà Chương gia tuy rằng rách nát, nhưng cũng không nhỏ!
"Tôi lừa bà làm gì? Bằng không mấy ngày nay tôi bận rộn làm gì chứ? Còn không phải vì hỏi thăm tin tức." Chương Đại Long nhấp một ngụm rượu, đỏ mặt nói.
"Chỗ ông già tôi nghe nói có hộ được gần hơn một trăm vạn đấy, hơn nữa còn được phân nhà ở. Hiện tại nếu chúng ta cũng có thể giải tỏa, đừng nói một trăm vạn, có hai ba mươi bạn cũng là tốt, tiểu Minh phải đi học, sau này tiêu dùng tuyệt đối không ít, căn nhà rách này có thể được đền bù không ít đi, nhìn lớn thế này, cho tiền ít, đến lúc đó chúng ta xem như hộ bị cưỡng chế, xem bọn họ làm sao bây giờ?!" Vương Xuân Mai tuy rằng bộ dáng cao lớn thô kệch, nhưng tính toán nhỏ nhặt lại rất tỉ mỉ.
"Khẳng định có thể được tiền đền bù không ít, căn nhà này phải hơn một trăm mét vuông đấy, chỉ là Xuân Mai, về chuyện phân phòng chúng ta có thể tính kế thật tốt." Trong mắt Chương Đại Long hiện lên ánh sáng.
"Làm sao?" Vương Xuân Mai nghi hoặc hỏi.
"Bà lại đây, tôi nói với bà..." Chương Đại Long nói nhỏ bên tai bà.
"Cái gì? Ly hôn? Được lắm, Chương Đại Long, nhà này còn chưa giải tỏa đâu, ông đã muốn ly hôn với tôi, tôi nói cho ông biết, cho dù ly hôn, nhà này tôi cũng có một nửa, xem tôi có nháo cho ông sống không yên hay không, lúc trước ông không có gì, tôi một hoa cúc khuê nữ còn không phải đi theo ông, ngay cả việc ông có một đứa con gái riêng cũng không vứt bỏ, bây giờ ông có tiền, liền muốn một chân đạp tôi đi, mơ đẹp! Chương Đại Long, ông có còn lương tâm hay không..." Vương Xuân Mai chỉ thiếu nằm xuống khóc lóc om sòm lăn lộn mà thôi.
"Đủ ròi, tôi còn chưa nói xong đâu, bà liền gào to, gào to cái gì! Tôi nói là ly hôn sao? Tôi nói là ly hôn giả, ly hôn giả đấy hiểu không? Chính phủ phân phòng ở là theo hộ khẩu phân, hai người chúng ta trước ly hôn, chờ hai căn phòng được phân đến liền lập tức hợp lại, đầu óc bà là thế nào vậy? Nói đều nghe không hiểu, hả?" Chương Đại Long cũng cực kỳ tức giận.
"Ách, là tôi nghe không kỹ, chỉ là... Như vậy có được hay không?" Vương Xuân Mai có chút ngượng ngùng hỏi.
"Sao lại không được, thật nhiều nhà đều như vậy! Bà hãy nghe tôi nói, ngày mai bà liền..." Chương Đại Long ghé vào bên tau Vương Xuân Mai nhỏ giọng nói.
Hôm sau, Vương Xuân Mai đẩy Chương Đại Long còn mặc áo ngủ ra cửa, chậu rửa mặt, chén đĩa gì đó không ngừng vang lên tiếng vỡ, Chương Tiểu Minh ở bên cạnh khóc nấc lên.
"Không thể sống được mà, không thể sống được mà, Chương Đại Long, ông có biết xấu hổ không hả, mỗi ngày đều lượn lờ ăn chơi bên ngoài, lần trước lại cả đêm không về, có phải ngủ ở chỗ hồ ly tinh nào không? A! Không biết xấu hổ, ông còn có con trai đấy! Thật là không sống nổi mầ, tôi muốn ly hôn với ông!" Vương Xuân Mai chống nạnh trước cửa miệng mắng to.
Mà vẻ mặt của Chương Đại Long cũng rất khó chịu, áo quần trên người đều bị xé rách, "Ly hôn thì ly hôn, tôi há sợ bà sao, cọp mẹ, Chương Đại Long tôi tìm loại phụ nữ như bà, cũng là tạo nghiệp tám đời! Ly liền ly! Ai sợ ai!"
Mọi người trên đường đều đi ra xem náo nhiệt, chỉ trỏ, nghị luận không ngớt, hai người Chương Đại Long cùng Vương Xuân Mai thấy chuyện đã đạt đến mục đích mình muốn, sôi nổi mừng thầm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...