“Nếu như ta không nhìn thấy mẫu thân thì ta sẽ không cân nhắc điều kiện của
ngươi. Tự ngươi suy nghĩ đi!” Hàn Chỉ mím môi, xoay người rời khỏi đó.
“Hàn Chỉ, ha ha ha, ngươi tên là Hàn Chỉ, ngươi có biết tại sao không? Nam
nhân nàng yêu cả đời này, nàng không bao giờ có thể yêu hắn được nữa!
Ngươi nghĩ rằng nàng thật sự họ Hàn sao? Họ Hàn đó chính là họ của phụ
thân ngươi. Hàn Chỉ, tình cảm của Thủy Linh Lung nàng đối với cái tên họ Hàn kia cho đến khi sinh ngươi ra cũng không chấm dứt, cho nên nàng lừa ngươi, lừa trẫm. Ngươi thật sự không muốn biết nàng đang cất giấu bí
mật gì sao?” Hoàng thượng cười lạnh, nói với Hàn Chỉ: “Biết vì sao trẫm
gọi ngươi là Hiên Viên Dã hay không? Ha ha, chỉ vì ngươi không phải là
con trai của Hiên Viên Hi ta, ngươi chỉ là một đứa con hoang! Cho dù
ngươi làm được cái gì thì vĩnh viễn ngươi cũng đều không thay đổi được
sự thật ngươi chính là một đứa con hoang (1)!”
(1) Con hoang hay còn gọi là ‘dã chủng’, cho nên hoàn thượng Hiên Viên Hi với đặt cho Hàn Chỉ cái tên là Hiên Viên Dã.
Thân thể Hàn Chỉ cứng đờ, không quay đầu lại, không hề liếc nhìn đến Hiên Viên Hi.
Cuối cùng, cơ hội hắn cho ông ta, ông ta cũng đều muốn phá nát. Thật sự chán ghét hắn như vậy sao?
***
Trước cổng chính Vân phủ, Vân Liệt Diễm dẫn theo Vân Thiểm Thiểm cùng Phượng
Lạc Vi trở về, còn có Diệp Khuyết mặt dày mày dạn nhất định phải đi theo cho bằng được. Không còn cách nào khác, hắn không muốn đến hoàng cung
không chút thú vị kia cùng lão đại, không bằng theo chân đại tẩu đến Vân phủ còn thú vị hơn. Về phần đám người Mộc Miên, bọn họ đều bị Vân Liệt
Diễm bắt ở lại Tứ vương phủ.
“Thất… Thất tiểu thư!” Quản gia nhìn thấy Vân Liệt Diễm, không khỏi sợ ngây người. Ông ta đã ở Vân phủ rất
nhiều năm, nếu không cũng sẽ không nhận ra Vân Liệt Diễm. Thế nhưng, ông ta không ngờ chuyện đã xảy ra bảy năm rồi mà nàng còn có thể trở lại
Vân gia.
“Thất tiểu thư, mời người vào” Bất kể thế nào thì Vân
Liệt Diễm cũng là tiểu thư Vân gia, quản gia đương nhiên không dám ngăn
cản, chỉ phái người đến thông báo cho nhị phu nhân biết. Lão gia còn
chưa trở lại, chủ nhân thì cũng chỉ còn có nhị phu nhân thôi.
“Diễm tỷ tỷ, không phải tỷ đứng thứ tư sao? Thế nào lại là thất tiểu thư?”
Phượng Lạc Vi nháy nháy mắt, có chút không rõ. Không phải Vân gia chỉ
có bốn người con gái hay sao?
“Không biết, chắc là do lúc trước
bị gọi Tiểu Thất ngu ngốc quen rồi!” Vân Liệt Diễm liếc mắt, ba ca ca,
ba tỷ tỷ, nàng quả thật là đứng thứ bảy. Thế nhưng lại rất ít nghe nhắc
đến tam thiếu gia – Vân Húc Dịch trong truyền thuyết kia, nghe nói là do một tiểu thiếp khác của Vân Phụng Thiên sinh ra, chỉ lớn hơn Vân Liệt
Diễm hai tuổi.
Tiểu thiếp kia khó sinh, sau khi sinh Vân Húc Dịch không lâu thì chết. Vân Húc Dịch cũng vì thể chất yếu ớt mà bị đuổi ra
khỏi phủ, nhiều năm qua cũng chưa từng trở về.
Vân Liệt Diễm đoán chừng, vận mệnh người này cũng không hơn mình bao nhiêu, có lẽ còn tệ
hơn cả chính mình, từ khi sinh ra đã không được gặp cả phụ thân lẫn mẫu
thân của mình.
Tuy nhiên đây cũng không phải chuyện nàng nên quan tâm. Nàng cũng không phải kẻ đuổi tận giết tuyệt, người không đụng vào
nàng thì nàng cũng sẽ không diệt đường sống của họ, nhưng nếu chọc tới
nàng thì cứ chờ chết đi.
Vân Liệt Diễm đi thẳng vào đại sảnh chủ
viện, sau đó nghênh ngang ngồi lên vị trí giành cho chủ nhân. Nhị phu
nhân bị chọc không nhẹ, chỉ tay vào Vân Liệt Diễm mắng: “Tiện nhân, ai
cho ngươi ngồi chỗ đó? Ngươi xứng sao?”
“A? Nhị phu nhân đang nói ta sao?” Vân Liệt Diễm cười mà như không cười, nói: “Ngại quá, bổn tiểu thư vừa tỉnh ngủ cho nên nghe không rõ cho lắm. Tiểu Khuyết, mau giúp
tỷ tỷ hỏi xem vị nhị phu nhân này đang nói cái gì, đừng có nghe lầm nữa, ngại lắm!”
“Vâng” Diệp Khuyết sung sướng đi đến trước mặt nhị phu nhân, nhìn chằm chằm vào bà ta, cái gì cũng không làm.
Nhị phu nhân cũng đã ngoài bốn mươi nhưng bộ dạng được bảo dưỡng kỹ cho nên vẫn còn chút thướt tha. Bà bị một nam nhân tuấn mỹ nhìn chằm chằm như
thế, đương nhiên cũng có chút ngượng ngùng.
Vì vậy, thanh âm cũng mềm nhũn ra: “Vị công tử này…”
Đáng tiếc, bà còn chưa nói hết lời đã bị Diệp Khuyết cắt đứt: “A… Nhị phu
nhân, sao ta thấy trên mặt ngươi có con gì đang bò vậy?”
“Cái gì?” Nhị phu nhân giơ tay sờ soạng mặt mình. Không sờ thì thôi, vừa sờ đã đụng phải một thứ gì đó mềm mềm.
“A… !” Nhị phu nhân hét lên một tiếng, lui về phía sau vài bước. May mắn có nha hoàn đỡ lấy, bà ta mới không ngã nhào trên đất.
“Mẫu thân, chuyện gì xảy ra vậy?” Đúng lúc này, Vân Húc Nghiêu cùng Hiên
Viên Minh trở về, nghe thấy tiếng kêu của nhị phu nhân liền nhanh chóng
chạy vào.
Vừa đi vào liền nhìn thấy Vân Liệt Diễm nghênh ngang
ngồi ở chủ vị, nhàn nhã cắn hạt dưa. Mà nhị phu nhân thì bị hù cho ‘hoa
dung thất sắc’, chỉ thiếu không có ngất đi thôi.
“Có sâu, Nghiêu
nhi, nữ nhân nham hiểm này thả sâu cắn ta!” Nhị phu nhân nhìn thấy Vân
Húc Nghiêu như nhìn thấy cứu tinh, nhanh chóng khóc lóc kể lể với hắn.
Thế nhưng bà ta còn chưa đi tới trước mặt Vân Húc Nghiêu đã cảm giác dưới chân mềm nhũn, cúi đầu nhìn liền hôn mê bất tỉnh.
Diệp Khuyết cười hì hì cất con rắn của mình vào trong người, sau đó nhìn qua bên kia, sắc mặt Vân Thiểm Thiểm đã trắng bệch. Diệp Khuyết đột nhiên
câm lặng.
Hắn thật nghi ngờ lão đại cùng Vân Thiểm Thiểm là phụ
tử, sợ rắn đến khủng bố như vậy. Nếu không phải đã đi theo lão đại nhiều năm từ khi hắn ta còn trẻ thì có lẽ hắn đã thật nghĩ rằng Vân Thiểm
Thiểm là con trai của hắn ta.
“Tiểu muội, dù sao cũng là người
trong nhà, sao muội có thể đối xử với mẫu thân như thế?” Sắc mặt Vân Húc Nghiêu có chút khó coi. Hắn cũng biết Vân gia bạc đãi Vân Liệt Diễm,
cho nên rất nhiều lần nhường nhịn, nhưng cho dù mẫu thân có làm gì sai
thì bà cũng đều là bậc trưởng bối.
“Mẫu thân?” Vân Liệt Diễm cười lạnh: “Đại thiếu gia nói lời này không đúng rồi. Bà ta cũng xứng cho
bổn tiểu thư gọi một tiếng mẫu thân sao? Từ xưa đến nay, tiểu thiếp cũng chỉ là hạ nhân mà thôi, cho dù sinh dưỡng con cái thì cũng không có tư
cách làm mẫu thân, nhiều lắm cũng chỉ là một di nương. Bà ta cũng chỉ là một nhị phu nhân, có tư cách gì làm mẫu thân của bổn tiểu thư chứ? Bà
ta muốn ngồi lên chiếc ghế chủ nhân này thì cũng phải nhìn lại thân phận của mình một chút!”
Vân Liệt Diễm không có tư tưởng giai cấp ti
tiện gì cả, nhưng đối với nữ nhân nhị phu nhân này thì nàng không thể
nương tay. Lúc trước, bà già này nhiều lần đối phó với nàng, nàng đều đã nhân từ bỏ qua, bây giờ cũng đến lúc nên thu lại một chút tiền lãi rồi!
“Vân Liệt Diễm, rốt cuộc ngươi có còn tính người hay không? Thiếp thất cũng
là mẫu thân, đây là cách ngươi tôn kính với trưởng bối sao?” Hiên Viên
Minh vừa nhìn thấy Vân Liệt Diễm liền luống cuống, hắn không quen nhìn
bộ dạng này của nàng.
“Thật có lỗi, ở đây không có trưởng bối
đáng giá cho ta tôn kính! Bổn tiểu thư hôm nay tới đây là để tính sổ,
không phải là để kính già yêu trẻ. Muốn thể hiện sự nhân từ thì Thất
vương gia ngài có thể mở một viện dưỡng quả phụ, chuyên môn thu nhận
những tiểu tam, tiểu tứ, thị thiếp, di nương kia, sau đó chăm sóc cho
bọn họ. Có như vậy thì mới có thể biểu hiện ra sự nhân đức của Thất
vương gia ngươi, đúng không?”
Vân Liệt Diễm bắt chéo chân, ném vỏ hạt dưa xuống đất. Hành động không có đạo đức này của nàng nhanh chóng
rước lấy vẻ mặt ‘ta không quen người này’ của Vân Thiểm Thiểm.
Mẹ à, phải giữ hình tượng nha! Bây giờ thứ quan trọng nhất chính là hình
tượng, cho dù đến đây để tính sổ thì cũng không cần phải báo trước với
chủ nhà.
Đây tuyệt đối không phải là phong cách của Vân Thiểm
Thiểm. Từ trước đến nay, cho dù đối mặt với bất kỳ người nào thì nó đều
mang bộ dáng nho nhã lễ độ.
“Ngươi…!” Hiên Viên Minh bị Vân Liệt Diễm chọc tức đến nói không ra lời, thở hổn hển ngồi xuống ghế.
Khóe miệng Diệp Khuyết co rút. Vị Thất vương gia thật đúng là tấm gương
cuồng ngược đãi điển hình, rõ ràng đấu không lại đại tẩu mà cứ hết lần
này tới lần khác không sợ chết đấu võ mồm với nàng, sau đó thì tức đến
tan nát ruột gan.
“Tiểu muội, muội muốn cái gì thì cứ nói, nếu có thể thì đại ca nhất định sẽ thỏa mãn cho muội” Vân Húc Nghiêu nhìn Vân
Liệt Diễm. Vân gia quả thật là thiếu nợ nàng, chỉ cần có thể khiến cho
nàng thoả mãn, hắn không ngại bỏ ra một chút lợi ích, chỉ cần Vân Liệt
Diễm không gây phiền phức cho Vân gia là được rồi.
Vốn là người một nhà, nếu như sống hòa thuận ngay từ đầu thì làm gì xuất hiện tình trạng hận thù nhau như lúc này?
“Muốn cái gì?” Vân Liệt Diễm nhếch khóe miệng: “Muốn mạng của các ngươi thì sao?”
“Nếu như nhất định phải có người chết thì mới có thể dẹp yên thù hận này thì muội giết ta đi, buông tha cho mọi người” Vân Húc Nghiêu đứng bật dậy.
Nếu như như vậy mà có thể hóa giải thù hận, vậy thì cứ để hắn gánh chịu
là được rồi. Từ khi tiếp nhận vị trí gia chủ Vân gia thì hắn đã biết, vị trí này phải dùng cả tính mạng mình để đổi đấy.
Chỉ là không ngờ sẽ nhanh như vậy!
“A! Ngươi nghĩ rằng một mình ngươi chết thì có thể thay thế tất cả những
chuyện bọn họ đã làm với ta năm đó sao? Nếu như năm đó không phải Hàn
Chỉ cứu ta, ta chắc chắn đã chết, ngay cả nha hoàn của ta cũng phải chôn cùng. Ta đã làm chuyện gì có lỗi với Vân gia sao? Ta đã làm sai cái gì
mà khiến cho các ngươi không tiếc bất cứ giá cũng phải đẩy ta vào chỗ
chết? Ta mang thai, các ngươi còn phái người truy sát ta, lúc kia có ai
nghĩ cho tình cảnh của ta không? Hôm nay ta trở về, các ngươi nguyện ý
đền bù tổn thất thì các ngươi nghĩ rằng ta còn cần sao?” Vân Liệt Diễm
cười lạnh. Nhiều năm qua, không có một giây nào là nàng quên đi những
việc hèn hạ vô sỉ trăm phương ngàn kế quyết tâm giết nàng của bọn họ.
“Vậy rốt cuộc phải làm sao muội mới có thể buông bỏ thù hận?” Vân Húc Nghiêu cảm thấy rất mệt mỏi. Chuyện này hắn thật sự không biết nên giải quyết
như thế nào mới có thể không tổn thương Vân Liệt Diễm, đồng thời bảo vệ
được Vân gia.
“Xem tâm tình của ta” Vân Liệt Diễm nhếch môi, ngón tay búng nhẹ một cái, trong nội viện liền bừng lên một ngọn lửa.
Mọi người ngửi thấy mùi khét liền nhao nhao chạy tới, vội vàng cứu hoả. Vân Liệt Diễm lại cười, thế lửa càng thêm hung hãn.
“Trận hỏa hoạn năm đó không có thiêu hủy Vân gia, thật đúng là đáng tiếc!” Vân Liệt Diễm tiếp tục cắn hạt dưa.
“Diễm nhi, rốt cuộc thì con muốn thế nào?” Vân Phụng Thiên vừa mới trở về
liền nghe tiếng hô cháy của hạ nhân, hắn vội vàng chạy vào liền nhìn
thấy Vân Liệt Diễm.
“Không muốn gì cả, chỉ muốn thu lại món nợ mà Vân gia nợ ta năm đó thôi” Bao gồm cả đám lão già trưởng lão của Vân
gia muốn giết nàng lúc trước, một người cũng không tha.
“Diễm
nhi, nếu con muốn cái mạng già này của phụ thân thì ta cho con. Còn muốn thế nào nữa thì cứ nói ra đi!” Vân Phụng Thiên thật sự là giận điên
lên. Hắn biết Diễm nhi sẽ trở lại báo thù, không ngờ nàng lại thật sự
nói được thì làm được.
“Năm đó lúc ta rời khỏi đây đã từng nói,
cả một đám người các ngươi tốt nhất thì nên tự sát đi, nếu không một
ngày kia Vân Liệt Diễm ta trở về nhất định sẽ khiến cho tất cả các ngươi sống không bằng chết!” Vân Liệt Diễm chẳng những không hạ hỏa mà còn
khiến cho thế lửa càng thêm hung mãnh.
“Không biết muội muội sẽ làm thế nào để chúng ta sống không bằng chết đây?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...