Nhi Tử Dị Năng Của Mẫu Thân Hỏa Thần

“Tiểu thư, nô tì đột nhiên cảm thấy chúng ta tốt nhất vẫn không nên rời khỏi
phủ thái tử” Mộc Miên thấy Vân Liệt Diễm trở về, đôi mắt trông mong nhìn qua nàng.

“Không có việc gì, đến lúc đó ngươi yểm hộ ta. Ta cũng không tin Hiên Viên Minh ghê gớm như vậy!” Vân Liệt Diễm liếc nhìn Mộc
Miên. Nàng đương nhiên biết rõ nàng ta đang nghĩ cái gì, nhưng nàng vẫn
thật sự không tin. Hiên Viên Minh cho dù thật sự lợi hại như vậy, nàng
đương nhiên tự có biện pháp bảo vệ tính mạng của mình.

“Tiểu thư...” Mộc Miên im lặng há hốc mồm, nhận mệnh đi theo Vân Liệt Diễm. Dù sao, sinh tử cũng đều có số mệnh!

Không ngờ Hiên Viên Minh lại vội vã báo thù như vậy. Mới vừa ra khỏi phủ thái tử khoảng một con phố, Vân Liệt Diễm đã cảm nhận được sát khí mãnh
liệt.

“Tiểu thư!” Mộc Miên phòng bị, đứng bên cạnh Vân Liệt Diễm.

“Vân Liệt Diễm, bổn vương đã sớm nói với ngươi rằng, đừng để bản thân rơi
vào tay của bổn vương, nếu không bổn vương nhất định sẽ khiến ngươi sống không bằng chết!” Thanh âm buồn bực của Hiên Viên Minh truyền đến. Vân
Liệt Diễm có thể tưởng tượng ra, hắn tuyệt đối đang nghiến răng nghiến
lợi.

“Hiên Viên Minh, đêm qua ngươi như thế nào rồi?” Vân Liệt
Diễm nhìn Hiên Viên Minh đang càng lúc càng tiến lại gần, trừng mắt
nhìn, không sợ chết mở miệng nói “Cảm thấy có tuyệt không? Hì hì, bổn
tiểu thư biết rõ ngươi rất cảm kích ta, cho nên sáng sớm mới đặc biệt
đến đây nói lời cảm tạ. Này, dù sao chúng ta cũng có hôn ước trên danh
nghĩa, ngươi cũng không cần khách sáo như vậy. Nếu cảm thấy áy náy thì

cũng không sao, cứ đưa cho ta hai mươi vạn lượng hoàng kim coi như quà
đáp lễ là được rồi, như vậy thì trong lòng ngươi sẽ thoải mái hơn rất
nhiều!”

Bộ dáng kia, thoạt nhìn muốn vô tội thì vô tội, muốn thanh thuần thì có thanh thuần.

“Chết tiệt! Vân Liệt Diễm, ngươi không phải là nữ nhân!” Hiên Viên Minh hổn
hển quát. Hắn không ngờ, đến lúc này rồi mà nàng còn dám khiêu khích
hắn. Nàng thật sự không sợ chết sao?

“Ta vốn không phải nữ nhân,
ngươi không biết sao? Tối hôm qua, ta chỉ tùy tiện chạm nhẹ một cái,
ngươi liền có phản ứng rồi! Nếu như ta không phải nữ nhân, vậy thì ngươi chính là nữ nhân rồi. Hay thật ra ngươi đối với nữ nhân không cảm thấy
hứng thú?” Đôi mắt Vân Liệt Diễm long lanh như nước, bắn ra vô tận tò mò như đối với một bảo vật quý hiếm.

Giáo sư có nói, khi đối mặt
với hiểm nguy, có thể kéo dài thời gian bao lây liền kéo dài, cho dù có
là một giây cũng phải tranh lấy. Chưa đến cuối cùng, ai cũng không thể
phủ nhận có kỳ tích xảy ra hay không, càng không thể kết luận kết quả sẽ đến.

“Vân Liệt Diễm, ngươi...” Hiên Viên Minh nhìn bộ dáng của
Vân Liệt Diễm, ngay cả mắng cũng không biết mắng làm sao. Giống như chỉ
cần hắn há miệng thì cũng giống như hắn đang tiết nọc độc với nàng, càng giống như nàng là một tiểu bạch thỏ đang bị hắn khi dễ.

Chết tiệt! Rõ ràng là nàng khi dễ hắn trước, nàng làm sao lại có thể giả vờ như người vô tội được?

“Minh ca ca, ngươi có phải đã cảm thấy yêu mến ta rồi không? Chúng ta nhanh
thanh kết hôn, à không, thành thân đi! Ta tin rằng, sau này ta nhất định sẽ trở thành một hiền thê tốt!” Vân Liệt Diễm nói lời thề son sắt với
Hiên Viên Minh đang siết chặt tay, giống như chỉ sợ hắn không tin lời
nàng nói.

Bên cạnh, mắt Mộc Miên trợn trừng. Tiểu thư, người có biết bây giờ là tình huống gì hay không? Người còn có tâm tư đùa cợt nữa!

“Ngươi đúng là nữ nhân điên! Ngươi nói cái quỷ gì hả? Có quỷ mới muốn thành
thân với ngươi, có quỷ mới tin ngươi là hiền thê tốt!” Hiên Viên Minh
tức giận đến giơ chân. Vân Liệt Diễm, cái đồ điên này, đến cùng lại đang có chủ ý quỷ quái gì? Quả nhiên, chuyện hôm qua nàng làm chỉ là vì
khiến cho hắn chú ý tới nàng sao? Nàng đây dùng “lạt mềm buộc chặt”,
muốn tìm cách để được gả cho hắn sao?

“Vân Liệt Diễm, bổn vương
đã nói với ngươi, cho dù nữ nhân cả thiên hạ này đều chết sạch, bổn
vương cũng tuyệt đối không lấy ngươi! Ngươi nên chết tâm đi! Bổn vương
hôm nay nhất định phải khiến ngươi trả giá cho hành vi hôm qua thật
nhiều!” Hiên Viên Minh thật sự bị nữ nhân này làm cho giận điên lên. Đây rốt cuộc là loại nữ nhân thế nào mà hôm qua với hôm nay lại như hai
người khác nhau vậy?


“Ô ô... Phu quân, sao ngươi có thể tàn nhẫn
vứt bỏ ta như vậy? Ta đã làm gì sai? Ngươi… Ngươi ở bên ngoài trêu hoa
ghẹo nguyệt còn chưa tính, tối hôm qua còn qua đêm ở thanh lâu, ta có ý
tốt đi tìm ngươi, ngươi chẳng những đuổi ta về mà hôm nay còn muốn đánh
ta trước mặt mọi người. Ô ô... Phu quân, theo ngươi nhiều năm như vậy,
tuy một mực không nói nhưng ta đã vất vất vả vả thay ngươi quản lý gia
nghiệp, ngươi lại cả ngày ra ngoài ra ngoài phong lưu khoái hoạt. Hôm
nay, uống rượu no say rồi thì trở về còn muốn muốn bạo hành gia đình...” Vân Liệt Diễm ủy khuất mở miệng, còn dùng tay áo lau lau khóe mắt.

Con đường này vốn nằm sau phủ thái tử, có chút yên lặng, không có người qua lại. Thế nhưng nó lại nằm đằng sau một tửa lâu, nay cũng đã gần giữa
trưa, người tới dùng cơm rất nhiều, mà người của Hiên Viên Minh cũng
đang mai phục trong một gian phòng ở lầu hai.

Vân Liệt Diễm hô
một tiếng như vậy, lập tức thu hút không ít khách nhân đang dùng cơm.
Vài người mở cửa sổ nhìn xem đến tột cùng là chuyện gì xảy ra.

Mọi người nhìn Vân Liệt Diễm “hoa lê đá vũ”, lại thấy Hiên Viên Minh “hung
hung hổ hổ”, lập tức liền hiểu chuyện gì đang diễn ra. Dân chúng bình
thường phần lớn không biết Hiên Viên Minh, nhìn thấy bộ dáng của hắn như vậy liền có không ít người bất mãn hô lên: “Người này sao có thể đối
xửvới nương tử của mình như vậy? Nàng vất vả thay ngươi quản lý gia
nghiệp bộ dễ dàng lắm sao?”

“Đúng vậy! Nhìn vị nữ tử này còn trẻ
như vậy, về sau nhất định sẽ có hài tử. Nếu không thỏa mãn thì ngươi nạp thiếp là được, làm gì đánh người chứ?”

“Người trẻ tuổi bây giờ
thật sự là càng ngày càng hư hỏng không thể tưởng rồi. Trong nhà có hiền thê, lại còn đi ra ngoài lêu lổng!”

“Nam nhân này thật chẳng phải thứ tốt gì!”

“...”


Âm thanh chửi rủi liên tiếp ập tới khiến cho Hiên Viên Minh tức đến nổi
gân xanh đầy trán. Chết tiệt! Đây rốt cuộc là tình huống như thế nào?
Hắn rõ ràng đã quan sát con đường này vốn dĩ là không có người qua lại.
Thế mà những kẻ không có mắt kia lại thò đầu qua cửa sổ mắng hắn chứ!

Rõ ràng người nên bị mắng phải là nữ nhân kia!

“Ô ô... Tiểu thư nhà ta thật đáng thương, số người thật khổ a! Cô gia sao
có thể như vậy? Ba ngày hai lần đánh người, các vết thương cũ chưa lành
lại thêm vết thương mới...” Mộc Miên cảm thấy bên hông nhói một cái, vì
vậy tranh thủ thời gian hô lớn, giúp tiểu thư trợ uy, thuận thế dùng
thân thể né tránh bàn tay đang nhéo của nàng.

Vân Liệt Diễm xiết
chặt ngón tay, mấy hỏa cầu rơi vào quán rượu, rơi vào căn phòng tỏa ra
sát khí nặng nhất. Với kinh nghiệm nhiều năm của Vân Liệt Diễm, sát thủ
của Hiên Viên Minh nhất định đang ở đó!

“A a a, xảy ra hỏa hoạn rồi! Nhanh cứu hỏa a!”

Trong lúc nhất thời, khói đặc nổi lên bốn phía, Mộc Miên thừa cơ hội kéo Vân Liệt Diễm đi.

“Chết tiệt! Vân Liệt Diễm, ngươi đứng lại đó cho bổn vương! Người đâu, mau
đuổi theo!” Hiên Viên Minh không ngờ, hắn phái ra mười mấy người bao vây nơi này còn có thể khiến cho Vân Liệt Diễm trốn thoát.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui