Đoá Đoá đi vào phòng, nhìn xung quanh một lượt, xác định không có người mới leo lên giường, buông màn xuống.
“Cổng Minh Giới, mở!” Đoá Đoá niệm một câu, mười ngón tay xoè ra. Ngay lập tức, một tia sáng màu đỏ quỷ dị tỏa ra từ trên người nó phát ra, trong không gian trống rỗng xuất hiện một cánh cửa.
Đoá Đoá lặng lẽ nhìn vào bên trong cánh cửa, thấy không có ai mới yên tâm đi vào.
Lúc trước nó đã từng đi qua một mảnh đất mọc đầy hoa Mạn Châu Sa. Sau lần đó, nó chưa từng nghe được tiếng nói gì từ những bông hoa. Còn về phần như thế nào có thể tới đây, lại phải nói đến giấc mộng mấy ngày trước của nó.
Trong mộng, Đoá Đoá thấy mình có thể tự do ra vào nơi gọi là Minh Giới, khi tỉnh lại nó liền làm theo phương pháp như trong mộng, thế nhưng thật sự có thể đến được Minh Giới. Đoá Đoá cảm thấy kì lạ, nhưng nó không hề nói chuyện này với bất kỳ ai, bởi vì nó muốn biết rõ nơi này là đâu trước.
Đoá Đoá đi dọc theo bờ sông. Trong bụi hoa xuất hiện một mảnh huyết ngọc rất lớn. Đoá Đoá ngồi xổm xuống bên cạnh huyết ngọc, mắt không nháy nhìn chằm chằm vào nó.
Vài ngày trước nó đã phát hiện ra mảnh huyết ngọc này, cũng không biết là đến từ đâu. Đoá Đoá hiếu kì là vì bên trong huyết ngọc có một người. Huyết ngọc hơi mờ nên Đoá Đoá không nhìn rõ được bộ dáng người kia ra sao, nhưng nó lờ mờ nhận ra là một nữ nhân, có thể là lớn hơn nó một chút vì kích cỡ huyết ngọc lớn hơn nó.
Nàng ta có mái tóc thật dài!
Lúc Đoá Đoá phát hiện ra huyết ngọc thì nhìn không rõ người bên trong, nàng ta như trong suốt, chỉ có thể nhìn thấy hình dáng. Mấy ngày nay, nó đã có thể nhìn rõ mái tóc của nàng ta, thật sự là rất xinh đẹp.
Phát hiện này khiến cho Đoá Đoá vui vẻ. Trước kia có người chọc ghẹo nó, nói nó là ‘con bé tóc xoăn’, nó cũng nhận ra mái tóc xoăn khác biệt so với người bình thường. Thế nhưng mái tóc của nàng ta lại hơi xoăn giống nó.
“Tỷ tỷ, chừng nào thì tỷ mới tỉnh lại? Ta muốn nhìn bộ dáng của tỷ ra sao. Còn có, ta rất thích mái tóc của tỷ, vì hai chúng ta rất giống nhau, tóc đều xoăn hết nè. Có tỷ giống ta, từ nay về sau bọn họ sẽ không gọi ta là ‘con bé tóc xoăn’ nữa rồi! Tỷ tỷ, ta tên là Đoá Đoá, tỷ tên là gì vậy?” Đoá Đoá nghiêng đầu, nhìn mảnh huyết ngọc thao thao bất tuyệt.
Tuy không có ai trả lời nhưng Đoá Đoá vẫn không buồn. Nó cúi đầu nhìn chiếc túi nhỏ bên hông, lục tìm một hồi mới lôi ra được hai tượng đất nho nhỏ.
“Tỷ xem nè, hôm nay ta với mẹ đi ra ngoài mua được đó. Ta mô ta với đại thúc kia một hồi lâu, nói rằng tỷ có mái tóc thật dài, cũng xoăn giống ta, còn màu vàng nữa, thế là đại thúc đó làm cho ta cái này. Tỷ xem có thích không? Ta cảm thấy rất đẹp nha!” Đoá Đoá vui vẻ đặt tượng đất nhỏ màu vàng bên cạnh huyết ngọc, sau đó lại giơ lên một tượng đất nhỏ khác, nói: “Còn cái này chính là ca ca của ta đó, nhưng mà từ trước tới giờ ta chưa nhìn thấy ca ca bao giờ. Mọi người đều nói ca ca rất giống với cha, cho nên ta đã mô tả bộ dạng của cha để nặn ra. Không biết bao giờ mới có thể gặp được ca ca nhỉ? Mẹ nói là sẽ sớm gặp, nhưng sớm là bao giờ?”
Đoá Đoá nghĩ nửa ngày, sau đó cũng để tượng đất bên cạnh huyết ngọc, hai cái đặt song song.
“Tỷ tỷ, tuy ta rất không nỡ để tượng đất của ca ca ở đây, nhưng tỷ ở một mình nhất định sẽ rất buồn. Nơi này hình như là Minh Giới, mọi người đều nói người chết rồi thì sẽ đến đây, cho nên ta không dám đưa mẹ đến, ta chỉ có để đến một mình thôi. Lúc ta không có ở đây, tượng đất ca ca sẽ thay ta ở lại với tỷ nhé. Dù sao ta cũng còn có mẹ và cha. Tỷ phải mau mau tỉnh lại nha! Chờ tỷ tỉnh lại rồi, ta có thể đưa tỷ ra ngoài, mẹ nhất định sẽ thích tỷ. Vài hôm nữa ta lại đến thăm tỷ!” Đoá Đoá liên miên cùng huyết ngọc thêm một lúc mới lưu luyến rời đi.
Đoá Đoá trở lại gian phòng của mình, thấy trong phòng không có ai liền vỗ vỗ ngực.
Cảm tạ trời đất, không bị phát hiện! Nếu không thì nó lại không biết giải thích cho mẹ như thế nào. Mẹ nói nó phải trở thành một bé ngoan, nhưng nếu để mẹ biết nó thường xuyên đến Minh Giới thì thảm. Cho nên, Đoá Đoá quyết định phải giấu kỹ bí mật về Minh Giới.
Vân Liệt Diễm kể chuyện tuyển cử thành chủ nói với mọi người, bọn họ đều nhất trí đến xem, nói không chừng còn có thể gặp được Vân Thiểm Thiểm. Hàn Chỉ tính toán, có lẽ trong khoảng thời gian này Vân Thiểm Thiểm sẽ đến đại lục Thần Chi.
“Nếu như không thể gặp, chúng ta liền đến thành Hàn Quý xem sao” Vân Liệt Diễm nói.
Thành Hàn Quý ở ngay bên cạnh thành Hoả Quý, vì thành Quý thường xuyên có người ngoài đến nên mới không giống những thành trì cư ngụ của bát đại gia tộc, mỗi thành đều có kết giới. Giữa hai toà thành này tuy có một khoảng cách nhưng vẫn dễ dàng ra vào. Quan trọng nhất là, đến thành Hàn Quý có thể khiến cho Hàn Chỉ dễ dàng tìm được Hàn Lăng hơn. Thuỷ Linh Lung cả đời đều nhớ ông ấy, cũng nên để Hàn Chỉ đi tìm Hàn Lăng, hoàn thành tâm nguyện của Thuỷ Linh Lung. Đến lúc đó, bọn họ cũng có thể nhẹ lòng hơn.
Về phần thành Thuỷ Quý, Vân Liệt Diễm tạm thời không muốn đến đó. Trừ phi nàng bị choáng váng đầu óc mới chạy đến địa bàn của Thuỷ tộc. Trong tay nàng có Thuỷ Nguyên của Thuỷ tộc, nghe nói Hàn thị cùng Thuỷ thị luôn tranh đoạt Thuỷ Nguyên, nếu bị Thuỷ tộc biết được Thuỷ Nguyên đang nằm trong tay nàng thì nàng chết là cái chắc.
Mọi người đương nhiên là không có ý kiến gì, rồi lại cùng nhau ăn cơm. Xong xuôi, Vân Liệt Diễm cùng Hàn Chỉ trở về phòng.
“Ta đột nhiên nghĩ đến một chuyện” Vân Liệt Diễm nhíu mày, nhìn Hàn Chỉ.
“Chuyện gì?” Hàn Chỉ cảm thấy từ sau khi Vân Liệt Diễm nhắc đến thành Hàn Quý liền có chút không yên. Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì sao?
“Chàng có nhẫn trữ vật không?” Vân Liệt Diễm đột nhiên hỏi.
“Có” Hàn Chỉ cũng không dối gạt Vân Liệt Diễm. Hắn quả thật có một nhẫn trữ vật, nhưng chuyện này hắn lại không nói với bất kỳ ai. Bởi vì chiếc nhẫn trữ vật này có chút đặc biệt, nó không thể nhận chủ cho nên hắn nghĩ rằng chủ nhân của nó vẫn chưa chết, hoặc là chưa giải trừ quan hệ với nó. Vũ khí càng cường đại thì lại càng có linh tính. Nhẫn trữ vật được luyện chế bằng nguyên liệu đặc biệt, là chiếc nhẫn có thể chứa đựng đồ vật. Nói cách khác, cho dù có là một loại vũ khí thì nó cũng chỉ có năng lực chứa đựng, không có lực công kích.
Hàn Chỉ lấy nhẫn ra, đưa cho Vân Liệt Diễm.
Quả là một chiếc nhẫn cổ!
Không biết nó được làm bằng chất liệu gì, màu sắc tối đen, chỉ là một chiếc nhẫn vô cùng đơn giản, bên trên khắc hoa văn nhưng có lẽ vì tuổi đã lâu nên không còn nhìn rõ.
“Đây là nhẫn trữ vật?” Vân Liệt Diễm ngẩn người, có vẻ như nàng không nghĩ rằng thứ này chính là nhẫn trữ vật.
“Ta cũng không xác định được. Ta tìm được nó ở đỉnh Tuyết Sơn phía sau vương phủ, vì ta thường xuyên lên đó bế quan cho nên vô tình nhặt được. Ta cũng không biết tại sao lại nhặt nó, nhưng ta đã thử qua, không cách nào nhỏ máu nhận chủ với nó được. Thế nhưng nó cũng không phải là một chiếc nhẫn bình thường, cho nên ta mới giữ lại” Hàn Chỉ nói. Hắn chỉ vô tình nhìn thấy chiếc nhẫn này trong một sơn động. Lúc ấy, nó im im lặng lặng nằm trong một góc. Hắn cảm thấy tò mò liền nhặt lên, từ đó giữ luôn. Căn cứ vào trực giác, hắn cảm thấy nó có khả năng là nhẫn trữ vật nhưng không có cách nào nhận chủ. Chính hắn cũng không biết tại sao lại mang nó trên người mà không vứt đi.
Vân Liệt Diễm đeo nhẫn lên tay. Tâm niệm vừa động, trong đầu liền quay cuồng một trận.
Hàn Chỉ đỡ lấy nàng, vội vàng hỏi: “Nàng sao vậy?”
Vân Liệt Diễm lắc lắc đầu: “Không sao, chiếc nhẫn này thật sự có vấn đề. Đưa cho ta được không, phu quân?” Nàng ngẩng đầu, vẻ mặt nịnh nọt cười cười.
Hàn Chỉ cúi đầu ấn nhẹ lên môi nàng, nói: “Được thôi, nhưng ta được cái gì?”
Vân Liệt Diễm càng ngày càng không biết phải làm sao với nam nhân này. Hắn thật biết cách chiếm lợi từ nàng. Thế nhưng, nàng cũng vô cùng vui vẻ. Bọn họ không có trải qua cái gì gọi là tình yêu bất chấp sinh tử nhưng ở bên nhau nhiều năm, từ lâu đã trở thành một phần không thể thiếu trong sinh mệnh của đối phương. Nàng từng cảm thấy Hàn Chỉ là một nam nhân ngốc nghếch, nhưng nàng lại cực kì thương yêu nam nhân ngốc nghếch này. Nguyên nhân là bởi vì tất cả tình cảm của hắn chỉ giành cho nàng mà thôi.
Bây giờ nàng lại phát hiện thật ra người thông minh nhất chính là Hàn Chỉ, vì cho dù hắn dùng phương pháp gì nàng cũng luôn mắc câu, tự khiến bản thân rơi vào cạm bẫy của hắn nhưng vẫn vui vẻ chấp nhận.
Nàng chủ động vòng tay ôm lấy hắn.Đêm, còn rất dài.
Đợi đến lúc Hàn Chỉ ngủ thiếp đi, Vân Liệt Diễm mới xoay người đi vào phòng Đoá Đoá. Hàn Chỉ xoay người, nhìn thấy Vân Liệt Diễm đi ra ngoài cũng không ngồi dậy, tiếp tục ngủ.
Đoá Đoá ngủ rất say, không biết mẹ đã lặng lẽ đi vào phòng mình. Là người bảo vệ Đoá Đoá, Đại Bạch đương nhiên thấy Vân Liệt Diễm, nhưng cũng không ngăn cản.
Vân Liệt Diễm đi qua, nhìn Đoá Đoá ngủ say mới lặng lẽ đi về phía cửa sổ. Nàng phóng ra cấm chế, sau đó mới âm thầm liên kết tinh thần với chiếc nhẫn trên tay.
Thật ra hôm nay nàng hỏi Hàn Chỉ có nhẫn trữ vật hay không là có nguyên nhân. Chiếc nhẫn trên tay nàng là của Thuỷ Linh Lung, Thuỷ Linh Lung từng nói nó chính là tín vật của gia tộcThuỷ thị, cho nên Vân Liệt Diễm mới nghĩ đến chuyện cất giấu nó đi. Thế nhưng Thuỷ Nguyên cùng thi thể Thủy Linh Lung lại ở bên trong nó.
Nàng không ngờ Hàn Chỉ lại thật sự đưa cho nàng một chiếc nhẫn trữ vật. Nàng chỉ thử một chút nhưng lại cảm thấy bên trong nó đang cất giấu một vài thứ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...