Lúc này người nam kia đã đem Mộ Dung Linh kéo qua một bên, vẻ mặt giận dữ nhìn chằm chằm Dương Quang, mà Mộ Dung Linh sau khi trải qua kinh hãi đã hồi phục lại bộ dáng đạm mạc, mặt trầm như nước, chỉ là đôi mày phượng có chút nhăn lại.
"Ngươi ngồi ở đây làm gì?" người nam kia trầm giọng quát.
"Tất nhiên là đọc sách" Dương Quang cười cười, rất nhanh trả lời.
"Đọc sách lại ngồi trong góc này sao? Rõ ràng có ý đồ phi lễ với tiểu thư nhà ta!" nam nhân kia hùng hổ muốn xông lên túm lấy Dương Quang.
Dương Quang chậm rãi nói:"Ta khi nào phi lễ với tiểu thư nhà ngươi?Ngươi có nhìn thấy ta động chạm vào một cọng tóc của nàng không vậy? Ta nghi ngờ nàng cố tình chiếm tiện nghi của ta thì có..." trong lòng hắn thầm nghĩ, đường đường là Mộ Dung gia đại tiểu thư đến trường còn mang theo vệ sĩ!
"Ngươi..."
Mộ Dung Linh ngăn trở người nọ, thản nhiên nói:"Mặc hắn, tìm sách của ta quan trọng hơn." nói xong vượt qua Dương Quang tiếp tục kiếm sách, một cái liếc mắt đối với hắn cũng không có hứng thú.
Người nam nhân đành phải hừ lạnh một tiếng bước theo sau Mộ Dung Linh.
Thế nhưng hai người trái nghiêng phải ngó một hồi, đem cái giá sách tìm qua lại 2 lần, thậm chí những nơi hẻo lánh không có người thăm viếng cũng không có buông tha, chỉ tiếc vẫn chưa tìm thấy thứ mình muốn.
Vừa rồi nhân viên thủ thư đã nói với nàng cuốn sách đó vẫn chưa bị ai mượn đi, tại sao tìm không thấy? Khóe mắt liếc thấy cuốn sách đặt trên đầu gối Dương Quang, lòng thầm nghĩ sẽ không trùng hợp đến vậy chứ? Vì vậy hướng Mộ Dung Danh ra hiệu bằng ánh mắt.
Mộ Dung Danh là trẻ mồ côi được Mộ Dung Gia thu nhận, cùng Mộ Dung Linh từ nhỏ lớn lên bên nhau, hắn vốn thầm mến người "tỷ tỷ" nuôi hơn hắn vài tháng tuổi này, cho nên một mực không muốn tiếp nhận thân phận đệ đệ của nàng, tình nguyện đem bản thân trở thành thủ hạ cấp dưới của nàng.
Nhìn ánh mắt ra hiệu của Mộ Dung Linh hắn tự nhiên lập tức hiểu rõ ý của nàng, mau chóng hướng Dương Quang đi tới.
Trước đó hắn vốn đã không vừa mắt với Dương Quang, trong lòng còn hậm hực Dương Quang ăn đậu hũ người đẹp. Hắn bước đến trước mặt Dương Quang cực kỳ bất lịch sự nói: "Tên kia, đang đọc sách gì?"
Mộ Dung Linh tuy bản tính lạnh lùng nhưng không phải người ngang ngược, nhưng Dương Quang là người đàn ông đầu tiên làm cho nàng phát sinh quan hệ tiếp xúc da thịt, nói nàng một điểm cảm giác không có là không thể nào, bởi vậy trong nội tâm khó tránh khỏi một chút tức giận, đối với việc Mộ Dung Danh hành xử bất nhã cũng không cảm thấy điều gì không đúng.
Dương Quang không thèm để ý, cười đem cuốn sách dựng thẳng gáy lên giương giương, Mộ Dung Linh thấy được tên sách "Nhạc khí dân gian", đúng là cuốn mình tìm cả buổi mà không thấy.
Vừa đinh tiến lên, Mộ dung Danh đã đi tới nói:"Loại người như ngươi cũng đòi xem sách này sao? Đưa đây!" vừa nói vừa đưa tay hướng cuốn sách trên tay Dương Quang túm tới, thuận tay sử dụng chiêu thức Mộ Dung gia:"Thiên tinh bát trảo".
Mặc dù là trong lúc vô tình đánh ra, nhưng là Mộ Dung gia "Thiên tinh bát trảo" lợi hại võ công, mỗi một trảo bên trong đều hàm ẩn lấy một cái trận pháp nhỏ, có thể đả thương địch thủ vô hình vô ảnh.
Trong nội tâm đang nghĩ ngợi chính mình làm sao lại dùng võ công của mình rồi, đối phó mặt hàng như thế cũng làm dùng tuyệt chiêu đặc biệt, thật là chuyện bé xé ra to,thế nhưng quyển sách kia lại như bỗng nhiên giống như có sinh mạng bình thường thấp một tấc, khiến tinh diệu một trảo nhất thời kia rơi vào khoảng không, mà Mộ Dung Danh thậm chí còn phân không rõ lắm rốt cuộc là Dương Quang cố ý tránh khỏi hay là thật chỉ là may mắn để cho sách vừa vặn thoát một trảo kia của hắn.
Mộ Dung Linh tuy nhiên trời sinh không thích võ công, nhưng là sống từ nhỏ tại võ lâm thế gia trong lớn lên, lại thêm thiên tư thông minh, nhãn lực nhưng so với Mộ Dung Danh Llợi hại rất nhiều, nàng xem Dương Quang động tác vừa rồi, đã biết rõ hắn không đơn giản, tuy nhiên nàng biết rõ Mộ Dung Danh không có đem hết toàn lực, nhưng là thủ pháp trong đã đã bao hàm Mộ Dung gia võ học gia truyền "Thiên tinh bát trảo" bao hàm tinh diệu trận pháp, mà hắn lại dùng hời hợt thủ pháp đơn giản như vậy phá đi.
Ngay tại lúc Mộ Dung Danh một trảo thất bại trong lúc sửng sốt, Dương Quang lại sách giơ lên, cười hỏi: "Các ngươi muốn quyển sách này? "
Mộ Dung Linh ngăn trở Mộ Dung Danh tiến lên tiếp tục động thủ đối với Dương Quang thản nhiên nói: "Vị bạn học này, quyển sách này ta đã tìm thật lâu, không biết có thể hay không cho ta mượn xem ? " lời nói mặc dù khách khí nhưng mà lộ ra một dạng cự tuyệt người ngoài lạnh lùng.
Dương Quang không có gì cả nói: "Có thể ah. "
Mộ Dung Linh hai người nghe xong đều cảm thấy kỳ quái, còn tưởng rằng hắn sẽ thừa cơ kiếm lợi ích, thừa cơ kiếm một chút tiền,không nghĩ dễ dàng đáp ứng như vậy.
Chính kỳ quái lấy, Dương Quang lại nói tiếp: "Bất quá ta còn có 52 trang không có xem hết, ngươi hơi chờ một chút, nửa giờ có thể xem xong rồi. "
Mộ Dung Danh không muốn như vậy, "Ngươi còn dám lại để cho tiểu thư của chúng ta chờ ngươi? Ngươi cho rằng ngươi là ai? "
Dương Quang tùy ý nhìn hắn một cái, mới nhìn Mộ Dung Linh cười nói: "Phải đợi sao? Đợi tý nữa ta đưa cho ngươi. "
Mộ Dung Danh đối với Dương Quang rất khó chịu, nếu không có Mộ Dung Linh ở đây, hắn thật muốn trực tiếp tiến lên đem Dương Quang khuôn mặt đó xé thành hai mảnh.
Mà Mộ Dung Linh nghe Dương Quang nói ,chăm chú nhìn Dương Quang sau nửa ngày mới nói: "Tốt, ta sẽ chờ ngươi nửa giờ. "
Dương Quang gật đầu cười, cúi đầu, không có lại nhìn các nàng.
Mộ Dung Danh ngồi xuống đối với Mộ Dung Linh nói: "Tiểu thư, ngươi thật chờ hắn à? "
Mộ Dung Linh thản nhiên nói: "Chẳng lẽ lại ngươi muốn cướp sao? Không phải cùng ngươi đã nói rất nhiều lần rồi, không muốn dựa vào võ công của mình khi dễ người. "
Mộ Dung Dên nói: "Thế nhưng mà tiểu tử kia xem cũng biết là cố ý để ngươi chờ đấy, ngươi phải cẩn thận không muốn trúng kế hắn a. "
"Cố không cố ý ta không biết, nhưng là ta biết rõ hắn nhất định không đơn giản. "
Dùng Mộ Dung Linh tính cách bản sẽ không xấu, cùng lắm lần sau lại đến tìm thì tốt rồi, nhưng khi nhìn đến Dương Quang lại cho nàng một loại cảm giác rất kỳ quái.
Nàng bình thường đạm mạc cùng thanh tĩnh vô vi khí chất có thể làm cho nam nhân tự ti mặc cảm không dám đến gần, có người ngay cả con mắt cũng không dám nhìn nàng thoáng một cái, nhưng là Dương Quang chỉ là lần đầu tiên sửng sốt một chút, về sau hoàn toàn không bị khí chất của nàng ảnh hưởng, ngược lại khuôn mặt tươi cười kia làm cho nàng khí chất tiêu sái không duy trì được như trước nữa, loại này chưa từng có cảm giác làm cho nàng rất không thoải mái, trong nội tâm từ khi đam mê âm nhạc đến giờ chưa từng có, cho nên rất muốn nhìn một chút hắn là dạng gì người, đến tột cùng có mục đích gì.
Nhưng mà lại để cho Mộ Dung Linh kỳ quái chính là Dương Quang xem hết sách, thật sự đem sách đưa tới cho nàng, sau đó gật đầu cười đã đi.
Trên thực tế Mộ Dung Linh đối với Dương Quang phản cảm không phải là không có đạo lý đấy.
Nàng loại này đạm mạc rất nhiều năm đã thành thói quen trong trẻo nhưng lạnh lùng cùng lạnh nhạt, nhưng là Dương Quang mãnh liệt cảm giác thân thiết cùng ôn hòa ánh mặt trời khuôn mặt tươi cười lại là khắc tinh với khí chất của nàng, nói một cách khác, có nghĩa là Mộ Dung Linh gặp Dương Quang thì không thể duy trì khí chất lạnh lùng, thậm chí có thể hiện ra mặt khác của nàng khiến cho nàng rất sợ hãi.
Người tại sao phải sợ hãi? Chính là vì đối với chính mình không thể nắm giữ, nếu như đối với chuyện gì đều có thể nắm giữ ở lòng bàn tay của mình, thì làm sao thấy sợ hãi nữa?
Mộ Dung Linh đúng là chưa từng có trải qua cảm giác như vậy, cho nên nàng có sợ hãi, nhưng là nàng tình nguyện đem cảm giác như vậy trở thành đối với Dương Quang phản cảm!
Mọi người ngàn vạn không nên hiểu lầm, Dương Quang cũng không có muốn chọn dùng cái gì thủ đoạn lạt mềm buộc chặt , cũng không phải như rất nhiều trong tiểu thuyết nói nhân vật nam cho là mình không xứng với người ta, cho nên cũng không cần quá mức để ý. Hắn thì là đơn giản biết có một cô gái muốn xem sách trên tay hắn , đơn giản mình không xem xong nên nói nàng chờ, khi xem xong rồi thì đưa cho nàng!
Kỳ thật rất nhiều chuyện biểu hiện ra đơn giản như vậy, chỉ dùng để cái ót có thể nghĩ đến đơn giản, thế nhưng mà hết lần này tới lần khác rất nhiều người lại ưa thích tự cho là thông minh, đem vấn đề muốn phức tạp, muốn phức tạp liền làm phức tạp, làm phức tạp sẽ làm cho sự việc thêm rắc rối, cuối cùng còn tưởng rằng bản chất là như vậy phức tạp như vậy, thật tình không biết vì sao nó phức tạp!
Dương Quang đi tới, thấy vẽ mặt nóng nảy của quản lý thư viện, nhìn đồng hồ mới phát hiện đã đến chạng vạng tối, xem ra đọc sách thật sự là cách ghết thời gian!
Dương Quang đi trước căn tin tùy tiện ăn chút gì, cảm giác đã ngồi một buổi chiều nên hiện tại tùy tiện đi bộ, vì vậy chậm rì rì đi trên đường.
Không bao lâu đã đến một mảnh u tĩnh địa phương, Dương Quang nhìn nhìn bảng hướng dẫn, biết rõ đây là khoa âm nhạc, khoa nghệ thuật tập trung lại, bọn hắn phòng học cùng với trụ sở huấn luyện đều ở bên trong, không chỉ có như thế, trường học rất nhiều loại giải trí cũng đều tập trung ở vùng này, tỷ như phòng khiêu vũ các loại.
Dương Quang đến trươc phòng âm nhạc, hắn chưa từng tới, nên nhiều hứng thú vào bên trong , muốn nhìn một chút Nam An âm nhạc là cái bộ dáng gì.
Lầu một là mấy cái diễn tấu sảnh, không ai ở bên trong, Dương Quang cảm thấy không có gì đáng xem,đi lên trên lầu hai, rất nhanh hắn đã bị âm thanh Piano hấp dẫn, đại khái nơi này chính là cái phòng học âm nhạc hoặc là phòng huấn luyện.
Không do dự, Dương Quang trực tiếp hướng phát ra tiếng đi đến, đây là một phòng âm nhạc khá lớn, bên trong để các loại công cụ lớn, nhưng là có thể ngồi người lại không ít, có thể thấy được bên trong đưa nhạc khí là nhiều biết bao nhiêu.
Lúc này ở trước piano có một người con gái đang ưu mĩ đàn, tiếng Piano theo xinh đẹp đầu ngón tay nhẹ nhàng của nàng nhảy ra. Phía sau nàng còn đứng lấy một người nam nhân, giống như cái bóng của nàng, đứng ở nơi đó vẫn không nhúc nhích.
Bất quá lúc này Dương Quang trong mắt cũng chỉ có bàn tay đang nhảy múa đó thôi.
Dương Quang là từ cửa sổ phía sau xem vào, vì trong phòng học chỉ có ngọn đèn yếu ớt, Dương Quang không thể thấy rõ người bên trong, hai người kia chính là hôm nay tại đồ thư quán thời điểm đụng phải Mộ Dung Linh cùng Mộ Dung Danh, mà chính đang khảy đàn đúng là cái kia vừa thấy mặt đã đã đến một cái toàn diện tiếp xúc Mộ Dung Linh.
Dương Quang lẳng lặng nghe xong nàng khảy đàn ca khúc độ khó cao, nhìn nàng linh động ngón tay biểu diễn đọ khó cao, trong nội tâm tràn đầy nghi hoặc.
Không phải nàng khảy đàn thật hay, mà là cùng tưởng tượng của hắn kém quá nhiều!
Cũng không phải là nói nàng giai điệu, nhịp điệu không đủ ưu mỹ, cũng không phải nói nàng kỹ pháp không đủ thành thục, mà là âm nhạc của nàng hoàn toàn không có sức cuốn hút, phảng phất giống như không có có sinh mạng . Giống với một cô gái rất xinh đẹp, trong cơ thể lại không có linh hồn , tuy xinh đẹp, lại không sinh động.
Tại Dương Quang trong mắt, âm nhạc không có sinh mạng là âm nhạc không hay, hắn thậm chí cho rằng Mộ Dung Linh âm nhạc còn không thể làm cho người khác cảm động.
Nhìn Mộ Dung Linh ánh mắt, Dương Quang trong nội tâm giật mình, có lẽ, đúng là trong nội tâm nàng chỉ có âm nhạc, cho nên ngược lại đã mất đi chân lý âm nhạc ―― âm nhạc không phải là vì âm nhạc mà âm nhạc đấy, mà là vì biểu đạt một loại cảm tình mà âm nhạc.
Lúc này Mộ Dung Linh đã khảy xong, thở dài một tiếng sau thu dọn đồ đạc có chút thất hồn lạc phách về cửa ra vào đi đến, Mộ Dung Danh đuổi theo phía sau, vừa nói: "Từ từ sẽ đến, không nên gấp gáp, ngươi nhất định sẽ nghĩ đến đấy. " thanh âm dần dần đi xa, vậy mà đã quên khóa cửa.
Dương Quang cũng mặc kệ ngươi hay không khóa cửa,đem cửa sau mở ra, đi vào phòng học âm nhạc .
Thấy có nhiều nhạc cụ, Dương Quang cao hứng loay hoay mà bắt đầu..., nghĩ đến nội dung trong cuốn sách lúc chiều.
Loay hoay một vòng Dương Quang đi tới Piano phía trước, ngốc nhìn sau nửa ngày, ánh mắt ôn nhu. Thật lâu, ngón tay dài nhọn mới tại phím đàn bên trên khẽ vuốt mà qua, Piano nhảy ra mấy cái vui sướng đơn âm, giống như hoan nghênh lão bằng hữu của mình ..
Thật lâu không có thấy, bằng hữu cũ! Nhớ năm đó ở cô nhi viện ngươi giúp ta vượt qua nhiều ngày cô đơn, khiến cho võ công bá đạo của ta cũng không tà ác nữa, hiện tại, ta đã trở về...
"Về sau, chúng ta có thể thường gặp mặt rồi. " Dương Quang nhẹ nói lấy, ngón tay đồng thời bắt đầu ở phím đàn nhảy múa. Một cái tràn đầy gặp lại vui sướng về nhà chồng hoàn tất, tiết tấu đột biến, nhàn nhạt đau thương cùng khắc cốt tưởng niệm vang lên.
"Tỷ tỷ, cái này ca khúc là ta tại mấy năm trước thời khắc sinh tử nghĩ ra, gọi là ( điên cuồng tưởng niệm ), hiến cho ngươi. " Dương Quang từng chữ từng chữ ôn nhu nói xong, theo hoàn mỹ mười ngón tại phím đàn bên trên qua lại múa, cùng với tràn đầy đau thương tưởng niệm , bắt đầu nhẹ giọng hát lên:
Biển con trai(bạng) cần cát đau đớn
Tài năng ôn nhuận ra trân châu
Bởi vậy ta không ngừng lại để cho tưởng niệm cát
Nhớ lại cát
Ly biệt cát
Đau đớn lấy ta
Chỉ vì muốn cho ngươi
Chiếu sáng đêm tối xinh đẹp trân châu
Từng cái nghĩ tới ngươi ban đêm
Ta bắt đầu ở trên tờ giấy trắng
Viết xuống tên của ngươi
Hồng chữ
Lam chữ
Hắc chữ
Như là một đám quạ
Tại không có trăng sáng trong đêm phi hành
Phóng túng của ta tưởng niệm
Trong đêm tối phi
Cánh là hắc
Đêm tối là hắc
Của ta tưởng niệm cũng không tự chủ được biến thành hắc
... ...
... ...
Khí tức bi thương hướng bốn phía lan tràn, không khí bi thương...mà bắt đầu, phong ô ô bi thiết, cây cũng ào ào hòa cùng, mà ngay cả đi ngang qua chim chóc cũng thiếu chút ảm đạm rơi lệ...
Mộ Dung Linh rơi lệ đầy mặt, phía trước môn yên lặng nhìn chăm chú người trước piano, lúc này nàng chỉ có thể mượn bên ngoài đèn đường thấy một nhàn nhạc bóng lưng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...