Sau khi nhận được tin tức con trai gặp rắc rối, Trịnh Tứ Hải sốt ruột gọi điện cho Tang Chính Bạch, hai người bàn bạc một phen, cảm thấy cần phải tìm ra cách giải quyết tối ưu nhất cho vấn đề này, vì vậy cả hai đã cùng đến gặp cụ Thi.
Giờ đã quá nửa đêm, bản thân cụ Thi là người đã qua tuổi thất thập nên đã ngủ từ lâu, hai người đợi trong phòng khách hơn một tiếng, Trịnh Tứ Hải hỏi tới hỏi lui mấy lần, đi qua đi lại mãi mà vẫn chưa thấy có ai đến.
“Tại sao ông ấy vẫn chưa ra?” Tuy Trịnh Tứ Hải ghét cay ghét đắng thằng con không nên thân nhà mình, nhưng dù sao nó cũng là máu mủ ruột rà của ông.
Đồn cảnh sát là nơi như thế nào, đó là nơi dành cho tội phạm, ở thêm một giây thôi cũng bị giày vò, thế nên sao ông có thể không nóng ruột cho được?
Tang Chính Bạch tương đối bình tĩnh: “Tổng giám đốc Trịnh, ông ngồi xuống trước đi.
Hiện tại cháu trai ông ấy đang bị đánh trọng thương, ông ấy để kệ cho chúng ta ở đây, không đuổi chúng ta đi đã là tốt lắm rồi.”
“Tôi lo lắm, hôm nay là sinh nhật của A Nguyên…” Trịnh Tứ Hải nhìn đồng hồ đeo tay, “À, qua mất rồi.
Không thì tôi đi giục thêm lần nữa nhé?”
Vừa dứt lời, Tang Chính Bạch còn chưa kịp phát biểu ý kiến thì cánh cửa gỗ nặng nề của phòng khách đã từ từ được đẩy ra.
Cụ Thi chống gậy ba-toong, đi cùng hộ lý riêng vào phòng, thấy Trịnh Tứ Hải đứng bên cạnh thì cười bảo: “Tứ Hải đứng đấy làm gì? Ngồi xuống, ngồi xuống.”
Trịnh Tứ Hải lập trưng ra vẻ mặt như đưa đám: Chú ơi, nhà cháu đẻ ra phải thằng nghịch tử như vậy đúng là gia môn bất hạnh mà, cháu đến tạ lỗi với chú đây, chú đại nhân đại lượng, đừng chấp nhặt với thằng ranh con làm gì.” Ông ân cần đỡ cánh tay còn lại của cụ Thi, dìu cụ vào chỗ ngồi.
Mặc dù hai nhà đã âm thầm cắt đứt liên lạc với nhau từ lâu, nhưng lúc này ngoài mặt vẫn ra vẻ với nhau vô cùng thuần thục, người này kêu “Tứ Hải” người kia gọi “chú”, thắm thiết như ruột thịt trong nhà.
“Cụ Thi.” Tang Chính Bạch đứng dậy, gật đầu với đối phương, bày tỏ sự tôn kính.
“Ngồi xuống cả đi.” Cụ Thi chỉ vào chỗ đối diện, ý bảo Trịnh Tứ Hải ngồi sang, “Muốn nói gì thì cứ ngồi xuống rồi từ từ nói.”
Trịnh Tứ Hải, Tang Chính Bạch và cụ Thi, ba kẻ sành sỏi trên thương trường cứ thế đóng cửa nói chuyện với nhau suốt cả tiếng.
Cuối cùng, đến gần rạng sáng, cuộc thương lượng mới kết thúc, mỗi người đều nhận được câu trả lời tương đối thỏa mãn.
Có lẽ do nể nang tình cảm ngày xưa, hoặc cũng có thể do Trịnh Giải Nguyên không phải là người động thủ mà những thứ Trịnh Tứ Hải phải đánh đổi vẫn chưa là gì so với Tang Chính Bạch.
Vậy nên khi bước ra khỏi biệt thự của nhà họ Thi, mặt mày ông ta cũng vui vẻ, giãn ra được phần nào.
Sáu giờ sáng, sau khi giam giữ qua đêm, Trịnh Giải Nguyên vật vờ ra khỏi đồn cảnh sát.
“Sao thằng oắt con mày chẳng bao giờ để cho người khác phải bớt lo thế hả?” Trịnh Tứ Hải phát một cái vào gáy cậu ta, “Về tắm rửa một lượt cho xả xui!”
Trịnh Giải Nguyên xoa gáy, tự biết mình đuối lí nên chỉ lẳng lặng theo Trịnh Tứ Hải lên xe mà không nói một lời.
Trịnh Giải Nguyên chuyển ra ngoài sống một mình từ năm mười tám tuổi nên cậu và Trịnh Tứ Hải không về chung một nhà.
Sau khi đưa cậu về chỗ ở, Trịnh Tứ Hải đang định ra lệnh cho tài xế quay đầu xe lái về nhà thì Trịnh Giải Nguyên gõ cửa sổ xe từ phía ngoài.
“Gì?” Trịnh Tứ Hải hạ cửa sổ xuống.
“Thi Hạo không sao chứ ạ?” Trịnh Giải Nguyên do dự hồi lâu rồi vẫn mở miệng hỏi.
Trong sự việc xảy ra vào tối hôm qua, Trịnh Giải Nguyên đứng về phía Tang Niệm 100%, đây là điều không thể nghi ngờ.
Thi Hạo chửi cậu thì thôi đi, nhưng thật sự không nên dây vào Tang Niệm.
Vấn đề duy nhất của Tang Niệm chính là anh ra tay quá nặng, có vẻ hơi mất khống chế, đây là lần đầu tiên cậu thấy người ta chảy nhiều máu như vậy, giờ nhớ lại da đầu còn râm ran.
Mặc dù Thi Hạo là gã phiền phức bị thần kinh, nhưng tội của gã vẫn chưa đến mức chết.
Cậu không ngờ Tang Niệm lại phản ứng dữ dội như vậy.
“Chết rồi.” Trịnh Tứ Hải lừa cậu.
Trịnh Giải Nguyên biến sắc, đầu óc trở nên trống rỗng trong nháy mắt, nhưng ngay sau đó cậu đã lấy lại tinh thần.
Nếu có chuyện thật thì sao nhà họ Thi có thể dễ dàng thả cho bọn họ đi như vậy? Với lại biểu cảm của bố cậu trông cũng chẳng giống như đang nói thật.
“Chết rồi thì thôi.
Vừa lắm.” Cậu đút hai tay vào túi quần, bĩu môi, không vạch trần đối phương.
Trịnh Tứ Hải sôi máu, vươn tay ra đánh cậu: “Mày nghĩ hay gớm, người ta vẫn sống sờ sờ ra kia!”
Trịnh Giải Nguyên không dám trốn, thẳng băng ăn hai phát đánh đến tê cả nửa cánh tay.
Thấy cậu như vậy, Trịnh Tứ Hải vừa tức vừa chẳng biết làm sao, thở dài nói: “Cụ Thi bảo ít nhiều gì Thi Hạo cũng có trách nhiệm trong chuyện này, cụ kêu chúng ta cứ yên tâm, cụ sẽ cho nhà mình lời giải thích thỏa đáng.”
Trong số mấy đứa con trai của cụ Thi, Thi Nhị là người đáng thất vọng nhất, mẹ Thi Hạo lại chẳng hợp mắt cụ Thi, dẫn tới việc đứa cháu Thi Hạo cũng chẳng được cụ yêu chiều.
Nhưng dù có tệ đến mấy thì vẫn là cháu ruột của mình, Trịnh Giải Nguyên lầm bầm “Lão có thể giải thích cái gì cơ chứ”, sau đó chào Trịnh Tứ Hải lần nữa rồi quay người đi vào chung cư.
Ai mà ngờ được rằng, một tháng sau, ngay khi vết thương vừa mới lành hẳn, Thi Hạo đã bị cụ Thi đưa ra nước ngoài.
Trên danh nghĩa là cử đi để quản lý việc sản xuất ở nước ngoài của gia đình, nhưng thực tế thì ai cũng biết đó là bị “đày” đi.
Mấy người anh em họ của Thi Hạo không nắm giữ chức vụ ở trụ sở chính tại thành phố Hồng thì cũng sẽ phụ trách các chi nhánh và công ty con khác trong nước.
Chỉ có gã là bị đá ra nước ngoài, loại trừ khỏi cuộc cạnh tranh nội bộ trong gia tộc từ rất sớm.
Khi nghe tin này, Trịnh Giải Nguyên không khỏi thổn thức.
Cậu đối chọi với Thi Hạo nhiều năm như vậy, tuy chẳng thân thiết gì nhưng tính tình gã thế nào cậu vẫn biết một chút.
Chỉ có thể nói rằng, phỏng chừng Thi Hạo sẽ nghiến mòn cả răng trên suốt chuyến bay.
Bản edit này chỉ có ở wordpress của Hải Đường Lê Hoa và wattpad của chị Táo.
Thi Hạo đi một lèo ba năm, trong ba năm này, Trịnh Giải Nguyên cũng chẳng làm việc đàng hoàng mà chỉ nghĩ đến chuyện ăn chơi.
Rõ ràng cha mẹ đều là những người có đầu óc kinh doanh, nhưng có vẻ chẳng di truyền được chút nào cho cậu ta.
Chắc do hồi còn nhỏ xem nhiều phim kiếm hiệp quá nên gặp ai cậu ta cũng nói mình có ba sở thích trong đời — xế hộp, rượu ngon và kết giao bạn bè.
Lúc hay tin cụ Thi qua đời, cậu ta đang ăn khuya với bạn bè tại một nhà hàng Yakitori mới mở.
Giới thượng lưu ở thành phố Hồng chỉ lớn có chừng ấy, mấy tin tức vụn vặt lông gà vỏ tỏi còn lan truyền rất nhanh chứ chưa nói đến chuyện lớn như vậy.
Mọi người mồm năm miệng mười bàn tán rất nhiều, còn nhắc đến cả Thi Hạo, bảo rằng gã vừa về hai hôm trước để gặp cụ Thi Lần cuối.
“Giờ chắc ông cả cầm trịch nhà họ Thi nhỉ?”
“Chắc vậy, ông cả to đấy nhưng nghe nói ông hai cũng nắm không ít cổ phần với tài sản đâu, gia đình họ không nói cụ thể, nhưng nhưng có vẻ là một con số đáng kinh ngạc.”
“Bất tài thì bất tài, nhưng dù gì cũng là con trai của mình mà, lúc còn sống thì kín nhẽ như bưng, sợ người trong nhà phản đối, đến khi chết rồi mới tung tuyệt chiêu ra, đánh cho cả lũ không kịp trở tay, đỉnh thật chứ.”
“Vậy là Thi Hạo về nước ở hẳn đúng không? Gọi là gì ấy nhỉ, vương giả trở về à?”
“Tôi nghe ba tôi bảo, cái công ty rách nát mà cậu ta quản lý ở nước ngoài kia đang phát triển khá tốt, lợi nhuận ròng tăng 200% trong ba năm, nói không chừng ông cụ nhìn trúng tài kinh doanh của cậu ta nên mới sửa di chúc.”
“Ai biết được?”
Vừa nghe tin Thi Hạo sẽ định cư lại, Trịnh Giải Nguyên đã suýt chết sặc vì miếng tràng trứng nướng trong miệng.
Cậu vỗ ngực, vội hớp một ngụm trà nóng cho xuôi họng, thanh toán tiền xong thì gọi điện cho Tang Niệm.
Gọi bao nhiêu cuộc vẫn không thấy bắt máy, cuối cùng, không còn cách nào khác, cậu đành gửi tin nhắn cho Tang Niệm, dặn dò đối phương mấy ngày tới phải đề phòng cẩn thận vì Thi Hạo vừa về nước.
Nhưng Trịnh Giải Nguyên không ngờ được rằng cậu ta mới chính là người cần cẩn thận.
Sinh nhật năm nào Trịnh Giải Nguyên cũng nhận được một thứ kỳ lạ trong số rất nhiều món quà.
Năm kia năm kìa là một con búp bê ma la toáng khi vừa mở nắp hộp ra, năm ngoái là sô-cô-la hình cứt, năm nay là con lừa đồ chơi có tên “Trịnh Giải Nguyên”.
Hai năm trước trên bao bì hộp quà trơn nhẵn, không có lấy một tấm thiệp chúc mừng hay tấm giấy note nào, trong lòng cậu thấy ngờ vực nhưng vẫn luôn không có chứng cứ.
Năm nay, coi như tấm biển có khắc tên cậu được con lừa đeo trên cổ kia đã giúp cậu xác định được rằng, những thứ đồ chơi ghê tởm trong ba năm qua đều do Thi Hạo gửi đến.
Cậu nhận ra chữ viết của gã, không thể sai được.
“Người đánh gã vào ba năm trước là tôi, gã về nước không đến tìm tôi tính sổ mà lại đi tặng quà cho ông.
Không phải là gã hận quá hóa yêu rồi đấy chứ? Cứ đeo chặt lấy ông không tha như thế.” Tang Niệm hoàn toàn vô tư, thuận miệng thốt ra mấy câu bông đùa, Trịnh Giải Nguyên nghe vậy thì méo mó mặt mày, dạ dày quặn thắt cả lên.
“Ông tào lao nó vừa!”
Tuy Trịnh Giải Nguyên cũng chẳng hiểu Thi Hạo bị làm sao, nhưng tính đến giờ cũng đã bao nhiêu năm trôi qua rồi, cậu ta thà tin rằng người kia mắc phải bệnh chó dại nên mới phát điên còn hơn là tin vào suy đoán vớ vẩn của Tang Niệm.
Cái quái gì vậy! Thi Hạo có phải chỉ là một gã khiến người ta ghê tởm thôi đâu, gã là đực rựa đấy.
Vừa nghĩ đến cảnh mình bị một thằng đàn ông biến thái thích, cậu đã nổi da gà da vịt khắp người.
Chẳng biết là trò đùa của Tang Niệm đã khiến tâm lý Trịnh Giải Nguyên nảy sinh mâu thuẫn, hay là do mấy năm nay cậu đã trưởng thành và chín chắn hơn, cho dù biết Thi Hạo sống cùng khu với mình, cậu cũng không phản đòn gì mà chỉ vứt quà đi rồi giả vờ như thể mình chưa từng nhận được giống như hai năm trước.
Chỉ cần không để ý đến, thời gian lâu dần, hai người không đụng chạm nhau, tự nhiên Thi Hạo sẽ buông bỏ những ân oán trong quá khứ, không còn nhìn chằm chằm vào cậu rồi cắn xé nữa.
Trịnh Giải Nguyên đã nghĩ như vậy.
Kết quả là sai hoàn toàn.
Trịnh Giải Nguyên trần truồng nằm trên tấm thảm trắng, cậu ngủ rất say, phát ra tiếng gáy nhè nhẹ.
Dưới nền lửa trại, mái tóc ngắn màu đỏ đã phai sang hồng bỗng bật lên một màu vàng cam lạ mắt trông sống động dị thường.
Thi Hạo cầm ly vang đỏ, chống một tay ra sau thảm, lẳng lặng quan sát cơ thể đang quay lưng lại với mình ở trước mặt.
Trịnh Giải Nguyên có một cơ thể đẹp.
Không chỉ diện mạo mà đến da dẻ của cậu ta cũng trơn nhẵn mịn màng, không có lấy một chút khuyết điểm, nhìn qua là biết thuộc dạng cậu ấm được sống trong cảnh ăn sung mặc sướng.
Mà thật ra số cậu ta rất may mắn.
Thi Hạo trầm mặt, ngửa cổ uống cạn rượu trong ly rồi đặt ly sang một bên.
Thi Hạo bẻ đầu Trịnh Giải Nguyên qua, bóp chặt hai má cậu chàng, sau đó cúi người, dí sát mình vào để quan sát ngũ quan của cậu, khóe môi rướn lên nét cười nhàn nhạt.
“Ai hại tao thành thế này hả?” Ánh lửa hắt lên khuôn mặt gã, làm cho vết sẹo trên trán trông càng gớm ghiếc hơn, “Hồi ấy là do mày bắt đầu trước, giờ mày bảo kết thúc là kết thúc được ngay ư, đời này làm gì có chuyện dễ dàng thế? Trịnh Giải Nguyên, mày đừng mơ mộng nữa, tao sẽ không bỏ qua cho mày đâu.
Trò chơi này có kết thúc hay không còn tùy thuộc vào tao.”
Ánh mắt gã rơi trên đôi môi đã bị mình làm cho biến dạng của Trịnh Giải Nguyên, từ khoảng cách này, gã có thể ngửi được rõ ràng mùi rượu nồng nặc bốc ra từ người đối phương.
Thằng bợm rượu chết tiệt.
Thi Hạo cau mày, thả cậu ta ra, thế rồi gã đứng dậy, đi tới cạnh bàn, sau đó, từ dải dụng cụ được bày biện gọn gẽ, gã cầm lên nhân vật chính của đêm nay — một chiếc máy xăm.
Gã sẽ sử dụng cái máy này để đặt xuống dấu hiệu phù hợp nhất với cậu trên phần da hoàn hảo của Trịnh Giải Nguyên
Sau một thời gian dài không chạm trán, trong tưởng tượng của Trịnh Giải Nguyên, Thi Hạo sẽ dần buông bỏ mối thù trong quá khứ, không còn xung đột với cậu nữa.
Nhưng thực tế là không những không bỏ được oán hận, Thi Hạo còn điên tiết lên vì thái độ phớt lờ mà Trịnh Giải Nguyên dành cho mình, nên đã tung ra đòn trả thù điên rồ hơn cả..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...