Còn Thư Hoà lo lắng bao đồng cái gì trong lòng mọi người biết rõ ràng, bởi vậy cũng không cần nàng phải đưa ra câu trả lời.
Mấy "tình địch" được Thư Hoà tích cóp cùng đến sau khi nghe thấy câu "Đinh Tiếu là bạn lữ của ta" của Khôn liền không có ý tưởng gì nữa, nói thật, vốn dĩ bọn họ cũng là đầu đột nhiên bị nóng lên, bị lừa dối mà tới. Phải biết rằng việc nói xấu sau lưng bạn lữ nhà người ta với người ta, chia rẽ tình cảm là một việc rất thiếu đạo đức. Bọn họ đúng là bị một phen lời lẽ kích thích mà tới. Kỳ thực mấy người này sau khi nghe Đinh Tiếu "thao thao bất tuyệt", đối với Đinh Tiếu cũng có cái nhìn mới. Bọn họ cảm thấy ấu tể bán thú nhân này cũng không đáng ghét như lời Thư Đồng nói, yếu đuối, không chủ kiến, chỉ có thể liên lụy tới Khôn một chút nào.
Hơn nữa tuy bọn họ làm việc có lỗi với Đinh Tiếu như vậy, nhưng Đinh Tiếu lại chỉ nói Thư Hoà. Lập tức có thể nhìn ra không phải chủ ý của bọn họ, người như vậy rất lợi hại nha! Hơn nữa nói chuyện cũng rất có đạo lý, nghe nhiều người nói cậu nấu cơm rất ngon, lồng đèn xinh đẹp tối hôm nay cũng là dựa theo đồ vật ở quê nhà cậu làm ra. Tóm lại trừ việc không thể sinh ấu tể, hình như cũng rất không tồi, lại nói tư tưởng của mọi người ở thế giới thú nhân phần lớn đều rất đơn giản.
Được rồi, cho dù cấu tạo não của Thư Hoà phức tạp hơn mọi người một chút, nhưng nàng có nghĩ thế nào cũng chỉ bảo Hôi Hổ đi thổ lộ mà thôi, thuận tiện để hắn trần thuật lợi và hại. Mình cùng một đám người vây quanh Khôn, nói bậy về Đinh Tiếu, không hơn. Kỳ thực loại kỹ xảo này đối với người dân nguyên ngụ ở đây đã không có bao nhiêu tác dụng, chứ đừng nói là người xuyên tới như Đinh Tiếu.
Bảy người kia rất nhanh liền tản đi, Hôi Hổ cũng yên lặng mà rời khỏi, người cuối cùng rời đi là Thư Hòa đầy mặt không cam lòng cùng phẫn nộ, nhưng cũng chỉ là rời đi chậm hơn người ta một lúc thôi.
Sau khi đám người tản đi, trong lòng Đinh Tiếu cũng không có cái gì gọi là vui sướng khi thắng lợi. Vô luận như thế nào thì việc như vậy cũng sẽ khiến người không thoải mái. Hơn nữa cậu cảm thấy người xấu hổ nhất chính là Hôi Hổ. Tuy người này lựa chọn thời gian này nói những lời này thực sự khiến mình rất phản cảm, nhưng cậu tin những lời này không phải là giả. Hơn nữa cậu tin rằng gia hỏa này thật sự muốn mình suy xét lại. Đương nhiên đối với tâm ý của đối phương cậu cũng không dám tiếp nhận, từ trước tới nay cậu chưa từng nghĩ cùng ai ngoài Khôn ở chung. Cho nên loại tình huống này mới khiến người nháo tâm a! Thôi vẫn cứ để Khôn giải quyết đi: "Khôn, vấn đề Hôi Hổ, anh nói làm sao bây giờ?"
Ấn tượng của Khôn với Hôi Hổ kỳ thực cũng khá tốt, tuy ngày thường không cùng nhau đi ra ngoài săn, nhưng đôi khi đi tuần tra cũng sẽ cùng một đội. Hơn nữa Hôi Hổ với Phong quan hệ rất tốt, vì huynh đệ hắn cũng sẽ không quá tuyệt tình. Nhưng chuyện hôm nay vẫn khiến hắn chán ghét tới cực điểm. Vốn dĩ hắn không cảm thấy Hôi Hổ có gì kỳ quái. Vì lúc trước hắn liền nhìn ra có mấy gia hỏa trong thôn thích Tiếu Tiếu, Hôi Hổ chính là một người trong số đó. Đám người này luôn mượn cơ hội "ngẫu nhiên gặp được" hoàn toàn không có ý tưởng mới mẻ, tâm tư Tiếu Tiếu lại đặt trên người mình, hắn hoàn toàn không thấy có bất luận uy hiếp gì. Nhưng vừa rồi nghe Tiếu Tiếu nói với Thư Hoà, hắn liền nhận ra thân là giống đực Hôi Hổ có thể trực tiếp tìm mình luận bàn tranh thủ quyền lợi theo đuổi Tiếu Tiếu chứ không phải ở sau lưng nói mấy lời này, lấy tính cách của đối phương liền khẳng định không phải là chủ ý của hắn, mà dễ dàng nghe theo giống cái không phải bạn lữ như vậy đúng là hành vi làm mất mặt giống đực: "Ta sẽ đi tìm hắn đánh một trận."
Đinh Tiếu mở to hai mắt: "Cái gì? Đánh nhau?"
Khôn gật đầu: "Giống đực nếu coi trọng bán thú nhân hay giống cái chưa lập gia đình hoặc chưa đính hôn, có thể đánh nhau để có được quyền lợi theo đuổi, đương nhiên người lựa chọn quyền lợi vẫn là người được theo đuổi."
Đinh Tiếu nheo lại đôi mắt: "Anh cũng nhìn ra Hôi Hổ không phải chủ mưu đi?" Đại gia hỏa nghĩ cũng thực chu đáo, tính cách thực không tồi~!
Khôn mỉm cười một chút: "Em nói ta mới cảm giác được, Tiếu Tiếu thông minh nhất, Tiếu Tiếu rất lợi hại sẽ không để người khác bắt nạt! Ta rất thích!"
Đinh Tiếu đột nhiên trong lòng tự hào một chút: "Đương nhiên! Nhưng vì sao các anh không ai nói cho em nơi này thôn trưởng là thế...là kế thừa gia tộc?"
Khôn quay đầu nhìn thoáng qua Kinh và Lục Hi cùng Liên Chi cách đó tầm 5 mét, nhỏ giọng nói bên tai Đinh Tiếu: "Về nhà lại nói cho em. Bây giờ đi xem tế phẩm của ta đi, là thứ lớn nhất!" Nói xong hắn quay đầu hướng ba người bạn tốt của bạn lữ nhà mình hơi mỉm cười, sau đó quắp Đinh Tiếu chạy mất.
Liên Chi là người đầu tiên phản ứng lại: "Các anh xem! Các anh nhìn xem! Khôn đại ca thật đáng ghét! Hắn quả thực quá đáng ghét!"
Lúc này Kinh cũng tán đồng mà gật đầu: "Không nghĩ tới Khôn là loại người như vậy, hắn cười chẳng đẹp chút nào!"
Lục Hi liếc nhìn hai tên gia hỏa này một cái, nhưng nội tâm cũng tán đồng, quá gian trá! Rõ ràng Tiếu Tiếu chiến thắng Thư Hoà khiến người chán ghét kia xong hẳn là phải cùng bọn họ chúc mừng một chút nha! Nghe bọn họ giải tỏa tâm tình kích động mới đúng! Kết quả tên Khôn này...còn khoe ra tươi cười, thật là thiếu đánh!
Vô luận là hội hoa đăng hay lửa trại, lấy phương thức chúc mừng trước mắt của người ở đây mà nói, được hoan nghênh nhất chắc chắn là giống đực độc thân lên đài khiêu vũ. Có thể là ánh sáng đèn lồng không mãnh liệt như lửa trại, nên hiện trường không khí có chút bất đồng, vũ đạo hôm nay nhu hòa một chút. Nhưng như vậy ngược lại càng khiến cho một vài giống cái và bán thú nhân cảm nhận được tư thế vẫn oai hùng như cũ dưới ánh đèn của giống đực vai trần trong mùa đông khắc nghiệt. Cái gì mà đường cong cơ bắp a, đôi mắt sáng ngời a, tươi cười tuấn lãng linh tinh, không phải có câu dưới đèn nhìn đẹp sao, ánh đèn nhu hòa nhiều ít sẽ khiến cho người ta tăng thêm vài phần.
Tóm lại đêm nay là đêm sáng lập kỷ lục những người trẻ tuổi vừa mắt nhau nhiều nhất, tuy không biết có thành đôi hay không, nhưng Bằng Giáp và hiến tế cảm thấy, đèn lồng này không thể không có công. Năm sau nhất định phải mở rộng nhiều hơn mới được, hội hoa đăng này cần phải là hạng mục tiếp tục duy trì vào năm mới!
Khi Khôn và Đinh Tiếu về đến nhà, cửa phòng của Hạ và Quỳnh đã sớm đóng chặt, phòng ở nơi này phải tận lực rắn chắc, cho nên vách tường bằng bùn đất trộn cục đá rất dày, hiệu quả cách âm cực kỳ cao, nếu không thật đủ khiến người ta mặt đỏ tim đập. Nhưng vì như vậy cũng khiến Tiếu Tiếu rối rắm: "Khôn, vậy lát nữa làm sao gọi ba và cha ăn sủi cảo được?"
Khôn thực bình tĩnh mà trả lời: "Nhị thúc hiểu rõ, đến thời gian họ sẽ đi ra." Quay đầu nhìn ánh trăng trên bầu trời: "Còn hai canh giờ nữa, tới kịp" (Bí: 30 có trăng???-dị thế)
Tay Đinh Tiếu run một chút: "Khôn, em thương lượng với anh một chút, anh về sau khi nói loại đề tài tư mật như này có thể hàm súc thêm một chút được không?"
Khôn gật đầu, sau đó đem môi dán lên vành tai Tiếu Tiếu, nhỏ giọng nói một câu: "Tiếu Tiếu, chúng ta về phòng sờ sờ đi."
Đinh Tiếu không chút do dự đạp hắn một cái: "Phải hàm súc chứ không phải nói nhỏ!!!" Thật là không biết xấu hổ!
Kết quả khi tiến hành sờ sờ, vì Tiếu Tiếu lấy cớ lát nữa mình còn phải làm vằn thắn, cự tuyệt hạng mục dùng đôi tay ấu tể phục vụ Khôn ca.
So sánh với tiểu Tiếu, tiểu huynh đệ của Khôn phải gọi là đại Khôn mới đúng. Tỉ lệ này đặt cạnh nhau là việc khiến Đinh Tiếu ghét nhất, nhưng cậu cũng không thể không thừa nhận, khi hai anh em dán ở bên nhau được bàn tay to của Khôn bao lấy, cảm giác kia đúng là mĩ diệu cực hạn. Chỉ cần nhắm mắt lại không thèm nghĩ tới sai lệch cấp bậc, vậy không có chút vấn đề nào.
"Chậm...anh chậm một chút..." Bàn tay đầy vết chai này còn không biết nhẹ nhàng một chút, Đinh Tiếu một bên sảng khoái, một bên sợ tiểu huynh đệ của mình bị hắn xoa cho rách cả da, nhưng mà...thật là thoải mái muốn chết! Thật không phải cảm giác mấy lần mình trộm làm đời trước có thể so sánh được. Kỳ thực cậu vẫn có thể lý giải từ khi Khôn và mình lần đầu tiên giúp đỡ nhau, liền càng ngày càng càng thích loại cảm giác này. Từ cấu tạo mà nói, đều là nam nhân sao, chỉ là...mịa nó khả năng kéo dài của giống đực thú nhân thật quá đáng, mỗi lần đều là "nước mắt" tiểu huynh đệ nhà mình trở thành dịch bôi trơn. Này cũng quá tổn thương lòng tự tôn của người ta mà!
Suy xét tới hôm nay còn phải thức đêm, chính là đón giao thừa mà Tiếu Tiếu nói, Khôn sau khi để tiểu Tiếu khóc thút thít một lần liền buông tha cho bạn lữ nhà mình. Tuy tiểu huynh đệ nhà mình còn chưa đã ghiền, nhưng dán vào chân bạn lữ, làm như vậy cũng rất thoải mái. Aiz, Tiếu Tiếu vẫn là quá gầy, mấy tháng nay chỉ thêm chút thịt, cứ như vậy mãi sao có thể làm được: "Tiếu Tiếu, Tiếu Tiếu..." Liếm cổ cậu một cái, thật ngọt~~~~Aiz! Vị trí này không thể liếm tới tiểu đậu đậu, cúi xuống cọ cọ, ừm, vật nhỏ cứng cứng, hương vị cũng thật tốt mà~!
Tuy rằng cao triều qua đi thân thể không muốn động đậy chút nào, nhưng bộ phận quan trọng bị liếm tới liếm lui, đối phương còn tự xoa, cậu sao có thể không bị kích thích. Quả nhiên...bạn lữ này nọ gì đó mới là hạng mục giải trí được hoan nghênh nhất ở Thú Thế vào ban đêm sao? Đinh Tiếu lệ rơi, hỗn đản nhà anh mau một chút kết thúc đi! Nếu không tiểu Tiếu lại không nghe lời mình!!!
Rau hẹ yêu thích nhất lúc trước làm đậu phụ đã tiêu diệt hết, cho nên Đinh Tiếu sáng sớm liền quyết định ngày 30 hôm nay phải là sủi cảo nhân dưa chua, đỡ thèm lại giải ngấy còn tràn ngập hương vị hồi ức.
Nhân thịt đã được chuẩn bị tốt từ buổi sáng trước khi rời nhà đi ăn cơm đoàn viên, thịt ba chỉ loại bỏ phần mỡ, lại cho bột hành và bột hoa tiêu, hai muỗng nước tương cùng một muỗng dầu vừng. Ướp cả một ngày, hiện tại chỉ cần đem dưa chua băm nhỏ trộn cùng nhau là được.
Băm dưa chua chắc chắn là việc của Khôn, nhưng trước khi động thủ, Đinh Tiếu đun một bình nước sôi, để Khôn ca dùng tạo diệp rửa sạch tay ba lần, mới cho hắn tiếp tục làm.
Đừng nghĩ rằng Đinh Tiếu là người có thói sạch sẽ, kỳ thực cậu ở phương diện này vẫn rất lười, nhưng đây là đồ ăn lát nữa cả nhà cho vào miệng, nói thế nào cũng có chút chướng ngại tâm lý...
Sủi cảo nhân dưa chua không thích hợp luộc, cho nên đêm đó bọn họ ăn chính là sủi cảo hấp. Hạ và Quỳnh quả nhiên đúng giờ ra khỏi phòng, khi hai vợ chồng xốc rèm cửa phòng bếp, nhìn thấy Khôn đang "làm bậy" trên miệng Tiếu Tiếu. Quỳnh ba đột nhiên có một loại cảm giác cân bằng, như vậy khi đối mặt với con trai cũng không cần ngượng ngùng (--tư tưởng gì vậy!), nhưng tên tiểu tử thúi Khôn này, tuyệt đối là cố ý để mình và Hạ nhìn thấy mà! Hừ! Hừ hừ!
Sủi cảo ra nồi lên bàn, Quỳnh tò mò hỏi: "Tiếu Tiếu, cá này liền ăn sống như vậy?"
Đinh Tiếu nhanh chóng lắc đầu: "Không phải không phải, vốn dĩ cái này hẳn là dùng dầu chiên chín...nhưng mà...khụ...chính là chưa kịp chiên." Đều do Khôn! Đều tại hắn!
Hạ không hiểu: "Vậy ăn sống rồi?" Ăn sống cũng không phải không thể ăn, nhưng luôn không ngon bằng hương vị nấu chín.
Đinh Tiếu vẫn lắc đầu: "Cá này mang lên không phải để ăn, không phải lập tức liền sang ngày đầu tiên của năm mới sao, chúng ta đặt cá trên bàn, đại biểu cho hàng năm dư thừa, cá này chính là có âm dư (ngư). Đây chính là thể hiện năm nay bàn ăn nhà chúng ta có đồ ăn dư đến sang năm, biểu thị sang năm tiếp tục dư dả không bị đói, cho nên cá này hiện tại không thể ăn."
Kính ý đối với những ngụ ý tốt đẹp, người Thú Thế tuyệt đối còn hơn nhiều so với người hiện đại như Đinh Tiếu, cho nên khi nghe Đinh Tiếu giải thích xong, ánh mắt nhìn cá của ba người lập tức không giống nhau.
Quỳnh nghiêm mặt nói: "Đây là ngụ ý tốt, dấu hiệu tốt! Tiếu Tiếu, quê của con có rất nhiều nghi thức chúc phúc tốt đẹp mà lại đơn giản nhỉ!"
Đinh Tiếu gãi gãi đầu: "Có thì có nhiều, nhưng con cũng không nhớ được nhiều lắm, những cái này đều là tập tục được lưu lại từ rất lâu rất lâu trước kia ở quê con, khi con ở bên kia, có rất nhiều người trẻ tuổi không quá nhớ rõ các ngày hội diễn ra như thế nào."
Khôn sờ sờ đỉnh đầu Tiếu Tiếu: "Vậy về sau đem phong tục ngày hội em nhớ nói cho chúng ta biết đi."
Hạ gật đầu: "Về sau người một nhà chúng ta, sẽ bồi con nhớ kỹ những chúc phúc tốt đẹp đó."
Bởi vì nhân sủi cảo mười phần vẹn mười, cho nên nước chấm tương tỏi và dấm Đinh Tiếu chuẩn bị cũng chưa dùng tới, nhưng thật ra một đĩa nhỏ sa tế thực nhanh đã bị tiêu diệt. Tuy trên mặt bàn chỉ có hai chậu sủi cảo nhân dưa chua cùng một mâm lớn dưa tím chua ngọt, nhưng người một nhà ăn đến thật thỏa mãn. Quỳnh ba cảm thấy, sủi cảo nhân dưa chua này so với sủi cảo nhân rau hẹ còn ăn ngon hơn!
Dựa theo khẩu vị của các thú nhân, loại đồ ăn mang theo vị dầu mỡ này càng được hoan nghênh, Đinh Tiếu mười phần lý giải cảm thụ của ba. Cũng không phải tất cả các đồ ăn mặc dù nhiều mỡ cũng sẽ ngon miệng không ngấy, thuận tay gắp một miếng dưa tím cho vào miệng nhai nhai, cậu nhớ tới đối diện cửa hàng lương thực nhà mình có một cửa hàng nhỏ bán thực phẩm phụ, bên trong muối củ cải trắng với ớt cay ăn cực kỳ ngon. Dấm không thành vấn đề, đường cũng không thành vấn đề, ớt cay hiện tại cũng không phải vấn đề, không biết dưa tím này có thể thay được củ cải trắng hay không? Không đúng, cà rốt còn phát hiện ra, các loại củ cải khác sao có thể không có. A, đem rau cải lúc trước muối quên mất, ngày mai lấy mấy cây ra, không thể không có dưa muối mà.
Bời vì hiếm khi được ăn khuya, dựa theo thói quen ẩm thực của các thú nhân thì thời gian này sẽ không ăn cái gì, cho nên hai chậu lớn sủi cảo dưa chua thịt heo đã là số lượng tương đối khả quan.
Khi ăn no uống đủ, Đinh Tiếu móc ra đồng hồ, vừa vặn là 0h20', xem ra bữa cơm này của bọn họ mất hơn 30', tuy không phải trăm phần trăm, nhưng lúc này cũng không chậm~!
"Ba, năm mới tốt lành! Cha, năm mới tốt lành! Khôn, năm mới tốt lành!" Nói ra ba câu chúc mừng năm mới này, Đinh Tiếu đột nhiên cảm thấy trong lòng đặc biệt thoải mái và kiên định. Từ giờ phút này trở đi, mình liền phải ở thế giới này nhất sinh nhất thế mà sinh sống. Năm trước thế giới nhân sinh và sinh dưỡng của mình đã giải quyết vấn đề tuổi tác, mà hiện giờ mình có người thân, có người yêu, có bạn bè. Tương lai còn có rất nhiều rất nhiều ngày tuy không xa xỉ giàu có nhưng nhất định sẽ rất hạnh phúc. Tống cựu nghinh xuân, tuy khó tránh khỏi có chút hoài niệm cùng luyến tiếc, nhưng động lực tiến về phía trước càng nhiều hơn, cũng là một khởi đầu mới. Đối với người xuyên qua như Đinh Tiếu, ngày này, năm này, có một ý nghĩa mà người khác không thể nào lý giải và cảm nhận được.
Bốn chữ vô cùng đơn giản lại khiến ba người cảm động vô cùng, lời chúc phúc chân thành mà ấm áp. Tuy mấy chữ năm mới tốt lành này mỗi năm đều được nghe, từ trong miệng của nhiều người nói ra, nhưng tại giờ phút bắt đầu sang năm mới này, nghe được từ người thân nhất, người quan tâm nhất, tâm tình tự nhiên là bất đồng, mà tâm ý cảm nhận được cũng tự nhiên là gấp bội.
Quỳnh nhìn con trai đôi mắt có chút lên men, anh cảm kích Thần Thú đã đem Tiếu Tiếu từ nơi xa xôi như vậy đến bên cạnh mình. Tuy Tiếu Tiếu chỉ mới tới được 5 tháng, nhưng 5 tháng này lại mang đến cho nhà mình thậm chí là toàn thôn rất nhiều thay đổi. Anh tin rằng, lời chúc của Tiếu Tiếu nhất định sẽ linh nghiệm nhất Thú Thế!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...