Nhật Ký Xuyên Việt Sưu Tầm Mỹ Thực - Huyền

Vì đồ vật mang về quá nhiều, hơn nữa Hạ còn phải dẫn dắt cả một đội thôn dân, cho nên Quỳnh chỉ có thể dặn dò đi dặn dò lại, tuy không thể không nhìn con trai bị tiểu tử thúi Khôn này "bắt cóc", nhưng cũng chỉ có thể như vậy. Dù sao anh cũng cho rằng, Tiếu Tiếu đi theo Khôn bọn họ mà nói, có khả năng sẽ mang về rất nhiều đồ ăn mà từ trước tới nay bọn họ chưa từng ăn thử.

Còn Hạ thì thật ra cũng không lo lắng cho an toàn sinh mạng của ấu tể nhà mình một chút nào, hắn lo lắng là một chuyện khác. Vì thế hắn đem Khôn túm tới nơi vắng người, rất có khí thế mà cảnh cáo hắn: "Tuy ta và Quỳnh đều không đi theo các cháu, nhưng Tiếu Tiếu còn nhỏ tuổi, cháu không được làm ra việc gì quá phận!" Dù sao cháu trai chắc chắn có thể nghe hiểu là được rồi, nói trắng ra cũng không tốt lắm. Chỉ số thông minh của Khôn là như thế nào, đương nhiên một chút đã thông: "Cháu sẽ không, Tiếu Tiếu là bảo bối, hiến tế nói loại chuyện này phải đợi qua mấy năm mới có thể."

Hạ nhướng đuôi lông mày: "Hiến tế sao lại nói với ngươi những lời này?!"

Khôn thành thật trả lời: "Cháu hỏi"

Hạ cảm thấy ngực khó chịu và hàm răng phát ngứa, tên tiểu tử thúi này cư nhiên đã sớm nhớ thương quyền sở hữu ấu tể nhà mình sao!!! Thật là quá đáng! "Cháu hỏi cũng sớm quá rồi!!"

Đối mặt với nhị thúc không che giấu tức giận, Khôn vẫn như cũ bình tĩnh: "Cháu phải chiếu cố Tiếu Tiếu thật tốt, cho nên sớm hỏi một chút"

Hạ ẩn ẩn cảm thấy có lẽ mình bị nội thương rồi, nhưng đối mặt với cháu trai, hắn thật sự không thể rống giận, hắn thật đúng là...đủ thản nhiên.

"Dù sao cháu phải nhớ kĩ, không thể làm ra việc gì gây tổn thương đến Tiếu Tiếu."

Khôn gật đầu: "Vâng, cháu tuyệt đối sẽ không để Tiếu Tiếu chịu thương tổn, nhị thúc yên tâm, còn việc gì sao?"


Tên tiểu tử thúi này thật sự dám đuổi mình đi! Thật sự là quá đáng giận! Nhưng mà có cách nào sao? Ai bảo thời gian ấu tể nhà mình mỗi ngày thân cận với Khôn còn dài hơn cả với mình, ai bảo Tiếu Tiếu lại thích ở cùng Khôn như vậy chứ! Quả nhiên khi gả con đi người cha nào cũng phẫn nộ giống nhau sao? Khó trách năm đó cha Quỳnh lại đánh mình hết lần này đến lần khác! Đúng vậy! Mình cũng có thể đánh tiểu tử này hết lần này đến lần khác hắn cũng không dám đánh trả! Hừ hừ, tiểu tử thúi chờ xem, chờ về thôn ta nhất định sẽ hảo hảo "tôi luyện" cháu!!

Đám người trẻ tuổi đồng hành cùng Khôn và Tiếu Tiếu tổng cộng là 9 người. Trừ hai bán thú nhân Kinh và Lục Hi ra, còn có Mộc Ngõa, Phong, Hắc Ất, Thạch Trung, Minh.

Đối với ba người Hắc Ất, Thạch Trung và Minh, Đinh Tiếu chỉ gặp vài lần ở thôn, bọn họ là đội ngũ thuộc nhóm thứ ba tới họp chợ. Nhưng nhìn dáng vẻ của sáu giống đực này có vẻ chẳng những quen thuộc mà quan hệ cũng không tệ lắm, dù sao Khôn chắc chắn là người lãnh đạo là được rồi.

Quần áo đơn giản nhưng cũng mang theo rất nhiều đồ vật, mang theo ba cái bình gốm lớn. Phải biết rằng sức ăn của 6 giống đực thành niên là không thể tưởng tượng nổi, nồi không mang đủ theo đến lúc đó còn phải một bát một bát thực quá khổ bức. Quỳnh chỉ mang theo một phần muối xanh và bột hoa tiêu, các gia vị khác đều đặt ở giỏ tre cho Tiếu Tiếu. Đương nhiên những người khác cũng mang theo một ít, lo trước khỏi họa, nếu hết sẽ tương đối đau đầu. Đồ vật ăn được bọn họ mang theo tương đối ít, dù sao mục đích chủ yếu của bọn họ là tìm kiếm đồ ăn mới, cho nên trừ thịt khô và thạch trái cây Đinh Tiếu mang theo vẫn chưa dùng, còn quả trân châu và bắp râu dài cùng củ từ mấy thứ này đều không mang theo.

Nhìn Hạ mang theo một đội ngũ thôn dân dựa theo lộ tuyến tuyển định rời đi, Khôn bọn họ cũng biến thành lão hổ. Lúc này Đinh Tiếu cũng không cự tuyệt Khôn dùng đuôi cuốn mình lên, kỳ thực khi tới đây cậu ỷ vào lá gan lớn thử một lần, phát hiện quả nhiên rất vững chắc, Khôn hoàn toàn không làm mình bay lơ lửng ở trên không khiến cậu hoàn toàn yên tâm. Đương nhiên vì điều này, Khôn ca vui vẻ suốt một ngày, hiện tại rốt cuộc có thể rời khỏi phạm vi "theo dõi" của nhị thúc và Quỳnh thúc thúc, Tiếu Tiếu nhất định sẽ càng ngày càng tin tưởng và ỷ lại mình!

Một đội bọn họ lựa chọn lộ tuyến phải nói là xa nhất, đương nhiên như vậy có lẽ sẽ ngẫu nhiên gặp được người thôn dân khác hoặc bộ tộc khác, chẳng sợ bọn họ nghi ngờ, dù sao một đội bọn họ đều là người thành niên chưa bao lâu, người trẻ tuổi tò mò muốn đi dạo nhiều nơi cũng không có gì đáng trách. Dù sao loại lý do tìm kiếm đồ ăn này bọn họ không ai sẽ nói ra, cho dù tương lai bọn họ tìm được đồ vật sẽ chia sẻ cho toàn bộ người trong bộ tộc, nhưng đầu tiên bọn họ phải đảm bảo quyền lợi của thôn mình trước.

Vì mục đích chủ yếu là đi dạo, cho nên tổ đội lên đường của bọn họ cũng không nhanh như lúc đến. Cứ như vậy Đinh Tiếu liền có thể ngồi ở trên lưng lão hổ Khôn, một bên quan sát hoa cỏ cây cối xung quanh, một bên cùng mọi người nói chuyện phiếm.

Tình hình như vậy khiến Đinh Tiếu có một loại cảm giác du lịch giải sầu, vì thế tâm tình phấn khởi từ lúc tách ra với ba và cha vẫn luôn kéo dài tới tận buổi tối.


Giữa trưa bởi vì đào không ít bạch đậu, cho nên cơm trưa ngoại trừ thịt nướng, Đinh Tiếu còn chuẩn bị canh thịt băm bạch đậu, còn có thịt kho tàu bạch đậu, một bình thịt kho tàu, Khôn vẫn là giống đực ăn nhiều bạch đậu nhất, nhưng người ăn nhiều thịt kho tàu nhất rõ ràng không phải bất cứ giống đực nào, mà là Kinh. Ấu tể Kinh sau khi ăn đến bụng căng tròn lên, còn thoải mái hào phóng mà tự mình phun tào: "Lúc này có thể thoải mái ăn đồ ăn Tiếu Tiếu làm, ta đã chuẩn bị tốt để tăng mấy cân rồi!" Nghe y nói như vậy, Lục Hi vô hạn khinh bỉ, mà Đinh Tiếu lại cười đến đau bụng, dọc theo đường đi có Kinh, nhất định muốn buồn cũng không thể.

Buổi tối ngày đầu tiên, bọn họ lựa chọn một bờ suối dưới chân một ngọn núi qua đêm, thứ nhất một bên núi có thể chắn gió, thứ hai ở gần đây có một mảnh cây bắp râu dài, thu thập và tách hạt là cần phải làm.

Suối nước này không sâu, bên trong cũng không có cá lớn, nhưng mặc dù như vậy, ba người Đinh Tiếu bọn họ cũng ở bên cạnh suối nước đi lại hơn nửa ngày. Thu hoạch khả quan, chỉ là trừ Kinh và Lục Hi, chỉ có Khôn và Phong dám can đảm trực tiếp nếm thử đồ vật mà ba ấu tể bán thú nhân này vớt lên từ suối nước.

Đó là một loại thủy tảo màu đen, thoạt nhìn đúng là rất khó có người muốn ăn. Nhưng Đinh Tiếu liếc mắt một cái liền nhìn thấy thứ này, thiên nhãn không nêu ra tên thứ này, lại nói cho Đinh Tiếu loại thủy tảo này có tính bình, vị mặn mà không độc, hơn nữa có thể khai vị kiện tì. Trước lúc thu hoạch, cậu định nếm thử một chút, kết quả thực đáng mừng, thứ này rất giòn, nhấm nuốt hai cái liền hòa tan trong miệng, rất giống tảo tía, nhưng hương vị lại khác nhau.

Thứ này hơi hơi chua, còn có một cỗ vị ngọt của tôm sông, Đinh Tiếu lại nhặt lên một khối thủy tảo đã bị phơi khô ở cạnh tảng đá bên bờ suối, kết quả phát hiện ngoại trừ có hơi cứng, hương vị lại càng nồng đậm hơn một chút. Có thể thấy được loại thủy tảo này không đơn thuần chỉ có thể ăn vào hương vị không tồi, mà sau khi phơi khô còn có thể cất chứa.

Kết quả vào lúc ban đêm cậu liền làm một bình canh thịt thủy tảo, lại ăn kèm bánh bạch đậu, ăn vào ngon miệng không thôi. Mặt khác cậu còn trộn một mâm hắc tôm thảo cay tê (Tiếu Tiếu đặt tên --), nhìn mấy giống đực không biết nhìn hàng thấy tướng ăn của Khôn và Phong xong không chịu được phải đầu hàng trước hắc tôm thảo, sau đó lại ăn đến ngấu nghiến đầy khí thể Đinh Tiếu rất là vừa lòng mà cười.

Trải qua lễ rửa tội của hắc tôm thảo cay tê, tất cả mọi người đối với loại thủy tảo màu đen này liền thay đổi quan điểm lúc đầu. Ngay cả Đinh Tiếu đều cảm thấy cho thêm hồng tương vừng và tỏi giã nhuyễn vào, hương vị loại thủy tảo này càng tăng thêm. Xét thấy đám giống đực nhất trí nhận định, loại hắc tôm thảo này ở phụ cận thủy vực thôn Thiên Hà hoàn toàn không có, cho nên buổi tối ăn cơm xong, tất cả mọi người vây tới bờ suối nước, bắt đầu kế hoạch sưu tập, chính là lựa chọn những phiến thủy tảo thô to để trích, còn những phiến nhỏ bé liền buông tha cho chúng nó đi.

Thu thập đầy ba sọt lớn, nhưng loại đồ vật ướt ướt này hoàn toàn không có cách nào mang theo, bọn họ lại không thể vì đám thủy tảo này mà ở đây chậm trễ vài ba ngày, vì thế Đinh Tiếu muốn dùng phương pháp hong khô để thủy tảo nhanh chóng mất nước.


Tình hình tiếp theo vào buổi tối chính là như này, sáu thú nhân giống đực biến thành hình thú vây quanh bên ngoài ba cái lều trại, mà xung quanh ba cái lều trại lại vây quanh một đống lửa trại, bên cạnh lửa trại dựng thật nhiều giá nướng bằng cục đá, bên trên trải đầy hắc tôm thảo.

Tương đối mà nói hong như thế này có thể khiến hắc tôm thảo bốc hơi nước nhanh chóng, lại còn tỏa ra mùi vị của tôm sông, khiến cho một đêm này chín người trong ngoài lều trại đều ngủ trong mùi thơm của đồ ăn. Đặc biệt là Kinh, cư nhiên nằm mơ gặm hết một con tôm to như bạo nha heo. Đương nhiên ngày hôm sau dậy sớm y kể cho mọi người cảnh trong mơ này, tất cả mọi người cười, cái loại tôm này cũng chỉ có thể xuất hiện ở trong mơ của quỷ thèm ăn mà thôi.

Biện pháp sấy khô rất thành công, có lẽ do gió trong rừng rậm ban đêm đủ lớn, cũng có thể do loại thủy tảo này sau khi rời khỏi nước liền khô rất nhanh, tóm lại ngày hôm sau bọn họ đã có thể đem theo hắc tôm thảo khô cho vào túi da. Nguyên bản ba sọt lớn, lúc hong khô xong chỉ còn lại hơn một túi. Mọi người đối với thành tích này cực kỳ không hài lòng, dựa theo Mộc Ngõa nói, như này cũng không đủ chia cho 9 người, càng đừng nói còn phải mang về cho hiến tế và thôn trưởng ăn thử.

Kết quả hai ngày sau, bọn họ đều dọc theo bờ suối mà đi, buổi sáng chỉ để lại hai giống đực bảo vệ ba bán thú nhân, dư lại bốn giống đực đi săn đủ thịt ăn cả ngày, sau đó vừa đi một bên thu thập các loại đồ ăn có thể nhìn thấy ở phụ cận, trọng điểm là tìm kiếm bắp râu dài, quả trân châu, củ từ còn có loại hắc tôm thảo này.

Kỳ thực thực vật có thể ăn được ở Thanh Sâm rất nhiều, thiên nhãn của Đinh Tiếu, nhìn đến đồ vật có thể ăn được rất nhiều, tuy đa số đã qua mùa thu hoạch mà khô héo không thể ăn, nhưng cái này cũng không ngăn nổi tâm tình vui sướng của Đinh Tiếu. Năm nay không được, vậy không phải còn có sang năm sao. Dù sao hiện tại thu thập không được hoa quả rau củ tươi ngon nhất, lại có thể tìm được không ít hạt giống không bị chim và chuột ăn mất, cái này so với thu hoạch đồ ăn sẵn không hề kém chút nào, chỉ cần sang năm có thể trồng ra, liền không cần phí công chạy ra khỏi lãnh địa của tộc Dực Hổ. Bởi vì có một số thực vật nghe Khôn nói là chưa từng thấy qua ở lãnh địa, ít nhất là nơi hắn thường xuyên săn thú không có.

Buổi tối ngày thứ ba, suối nước đến chân một ngọn núi thì chảy theo hướng quay lại, này biểu thị bọn họ không thể tiếp tục đi dọc theo bờ suối được nữa. Cũng may trải qua ba ngày này, bọn họ thu thập được bốn túi hắc tôm thảo đã phơi khô, bọn họ lại nhìn ra thứ này có thể ngâm trong nước một lần nữa, cũng liền không còn tiếc nuối gì nữa. Nhưng bọn họ đều cho rằng đề nghị của Khôn không tồi, chờ đến mùa xuân sang năm, mấy người bọn họ có thể cùng nhau lại đây mang theo cả rễ của loại thủy tảo này về thả ở thủy vực của thôn Thiên Hà, nói không chừng thực sự có thể sinh ra không ít đâu.

Tòa núi đá này ở giữa sườn núi có một ít thạch động thiên nhiên, thạch động lớn nhỏ không đồng nhất, lớn nhất thoạt nhìn khoảng 100 mét vuông, nhỏ nhất cũng có thể đủ cho tiểu Điểm Điểm chui vào. Hắc Ất khi săn nhìn thấy sơn động này nói cho Khôn, vì thế Khôn ca liền quyết định, buổi tối hôm nay liền ở trong những cái động đó, hơn nữa còn phải tách ra ở riêng!

Có lẽ ngoài trừ Mộc Ngõa huynh, thì không có ai sẽ đi phỏng đoán quyết định "tách ra ở" của Khôn ca là có ý tứ gì bên trong. Nhưng không quan trọng, như vậy cũng vừa lúc làm Mộc Ngõa huynh có thể lấy cớ "Ta đã đáp ứng với cha cậu phải bảo vệ cậu", ở cùng Kinh trong một cái sơn động. Chỉ là mọi người không nên hiểu lầm, tính cảnh giác của ấu tể Kinh vẫn rất cao, để bản thân ở cùng với một giống đực độc thân chưa lập gia đình trong cùng một cái sơn động? Tuy lấy tuổi tác của mình mà nói sẽ không có bất cứ việc gì và lời nói có hại nào, nhưng tóm lại rất mất tự nhiên a mất tự nhiên. Y muốn xin ngủ cùng Tiếu Tiếu và Lục Hi, chỉ tiếc khi y nhìn thấy ánh mắt sắc bén của Khôn cùng gương mặt hiếm khi cứng rắn của Phong, chỉ có thể lựa chọn im lặng.

Có hảo bằng hữu chưa lập gia đình gì đó đúng là việc quá đáng ghét mà!! Hừ! Mộc Ngõa đúng không? Ngươi tốt nhất thành thật cho ta một chút, nếu dám nhìn lén ta một cái, ta liền, ta liền, ta liền cạo sạch lông lão hổ nhà ngươi!


Vì thế trong một đêm này tình hình ở các sơn động khác nhau.

Ở sơn động lớn nhất là ba giống đực độc thân chưa lập gia đình nhai nhai hắc tôm thảo vớt lên từ suối nước, một bên vừa trò chuyện ngày mai muốn ăn cái gì muốn săn con gì, một bên trong lòng buồn bực. Vì sao mình không có bạn lữ tương lai để cùng nhau ở riêng một phòng đơn a! Tuy rằng ba người Đinh Tiếu vẫn là ấu tể vị thành niên, nhưng chỉ xem được mà không sờ được vẫn tốt hơn nhìn không được rất nhiều có phải không! Hừ! Lục Hi thì thôi đi, đó là Phong từ nhỏ đã định rồi, Đinh Tiếu...nhịn, người mà Khôn lão đại nhìn trúng bọn họ còn đoạt cái rắm á! Cố tình tiểu tử thúi Mộc Ngõa này sao mệnh lại tốt như vậy, hừ! Chờ về thôn rồi tìm tiểu tử ngươi hảo hảo luận bàn luận bàn, Kinh tuy rằng ăn hơi nhiều một chút, nhưng thích nói thích cười gương mặt tròn tròn viên viên, bán thú nhân đáng yêu như vậy bọn họ vẫn sẽ muốn đoạt!

Tiếp theo là tiểu thạch động thứ nhất, Lục Hi dựa vào trong lòng ngực Phong, hai người đã sớm đi ngủ rồi, tâm vô tạp niệm gì đó, quả nhiên là thích hợp nhất cho giấc ngủ! Nhưng nhìn đôi môi hơi hơi sưng đỏ của Lục Hi có thể nhìn ra được, trước khi bọn họ trong lòng vô tạp niệm vẫn là trải qua một ít hình ảnh người khác không được xem ( ⊙ o ⊙ )

Kế tiếp là tiểu thạch động số 2, ấu tể Kinh ở trong động cơ thể nằm thành hình chữ X mà ngủ vô cùng ngon, mà bị đá đến cửa động "gác" Mộc Ngõa vẻ mặt hạnh phúc nhìn mặt Kinh không hề phòng bị ngủ. Ừm, tuy rằng Kinh không cho mình đến gần rồi ngủ, nhưng mình vẫn ở trong sơn động a. Có mình ở y có thể ngủ không phòng bị như thế, Kinh quả nhiên là thích mình, thật tốt mà! Kỳ thực hắn không biết chính là, Kinh hoàn toàn không lo lắng hắn sẽ làm gì mình mới có thể ngủ như vậy....

Cuối cùng chính là tiểu thạch động số 3, các ngươi hỏi vì sao Khôn và Tiếu Tiếu ở thạch động số 3? Đáp án là khi hắn đem Lục Hi và Kinh an bài thỏa đáng xong mới có thể "chính trực" mà cùng Tiếu Tiếu ở trong một cái sơn động. Người khác rồi mới đến mình, Khôn ca cho rằng đó là một loại đức tính tốt đẹp.

Kỳ thực phải nói Đinh Tiếu một chút cũng không cảm thấy mình và Khôn ở cùng một chỗ có cái gì không ổn hay không đúng. Lần đầu tiên là bởi vì buồn ngủ hồ đồ, hơn nữa Khôn nói sao thì cũng là đại ca của mình, cho nên đầu óc nhất thời không suy nghĩ liền như vậy. Lần thứ hai đó là trời mưa nên không còn cách nào khác, kết quả liền cho y rơi xuống một cái "bóng ma lớn". Cho nên lần thứ ba đơn độc ở cùng một chỗ, Tiếu Tiếu trong lòng còn sợ hãi, trong lòng cậu nghĩ, may là mình làm hai cái quần xà lỏn luôn để trong bao quần áo, nếu hắn còn dám lõa ngủ, nói cái gì cũng phải bắt hắn mặc vào. Kết quả còn tốt hơn, đại gia hỏa này biến thành hổ hình, mình rốt cuộc có thể sau khi trở về thôn đưa cho ba quần lót nhỏ được rồi. (ㄒoㄒ )

Ừm, lông lão hổ sờ lên thật không sao, hửm? Đuôi hổ nha? Ôm vào như gối ôm, thực thoải mái!

Vì thế cuối cùng là Tiếu Tiếu ôm đuôi lão hổ đi vào giấc ngủ, Khôn ca thực buồn rầu, tiểu huynh đệ nhà mình lại không thành thật, tuy ngủ cùng Tiếu Tiếu mình sẽ rất vất vả, nhưng hắn lại không nỡ từ bỏ cơ hội tốt ở cùng một chỗ với Tiếu Tiếu như vậy. Tiếu Tiếu khi buồn ngủ thực đáng yêu, cư nhiên ôm lấy đuôi của mình yên tâm ngủ như vậy. Tiểu gia hỏa quả nhiên là tín nhiệm mình nhất, ỷ lại mình nhất, thật là hạnh phúc mà! Này! Ta cảnh cáo ngươi a, Tiếu Tiếu nhà ta còn rất nhỏ, cho dù ngươi là tiểu huynh đệ của ta, nếu dám thương tổn Tiếu Tiếu mà nói, ta sẽ không cho phép! Nhưng xem ở ngươi cũng thực thích Tiếu Tiếu, cho phép ngươi lại đứng lên trong chốc lát...(Ngươi này là không có biện pháp làm nó nằm yên đi....)

Tiếu Tiếu đâu biết rằng, chẳng những mông lão hổ không được sờ, cái đuôi càng là không được ôm nha! Nếu không phải có cái thân phận "ấu tể" này ở đây, liền sẽ rất nguy hiểm có biết không! Tiểu tiểu Khôn so với Khôn ca nhà ngươi hung tàn hơn nhiều!



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui