Thấy bốn trưởng bối nhất trí ngầm đồng ý yêu cầu vô lý của Khôn, Đinh Tiếu cảm thấy mình thực quá khổ bức, tuy được người khác thưởng thức rất không tồi, nhưng Khôn sao có thể nói ra yêu cầu mà có thái độ không để người khác cự tuyệt như vậy? Chẳng lẽ ngay cả ba cũng cho rằng mình làm đồ ăn cho Khôn là chuyện đương nhiên? Chẳng lẽ vì Khôn nói sao thì cũng là anh họ lớn của mình sao? Nghĩ như vậy, cậu cũng bình thường lại, dù sao cũng là thân thích nha, làm thì làm, cũng không có nhiều phiền toái mấy.
Đinh Tiếu một bên trộn bột mì, một bên bảo Khôn thái một khối thịt ngưu khoảng 2.5kg, hơn nữa đem thịt ngưu cắt thành từng miếng to bằng bàn tay, nhớ tới rất nhiều tiểu thuyết võ hiệp đều nhắc qua, không ít anh hùng hảo hán ở bên ngoài ngao du đều là mang theo tương thịt bò và bánh màn thầu cùng rượu trắng, tương thịt bò xác thực nhiều nước hơn thịt bò khô, cậu cảm thấy mình vẫn có thể làm được tương thịt bò hơn.
Đem công tác trộn bột cho Khôn, Đinh Tiếu bắt đầu chế tác tương thịt bò, gia vị nơi này không thể khiến Đinh Tiếu vừa lòng, cho nên nhiệm vụ thời gian này của cậu chính là đi vào rừng tìm kiếm nguyên liệu nấu ăn và gia vị, đương nhiên việc quan trọng cậu muốn làm nhất là cùng Đằng học hỏi về các loại thảo dược ở đây, ví dụ như gừng vẫn luôn được coi là vị thuốc, mà dược lý của Thiên triều, phần lớn gia vị đều là các vị dược liệu.
Đổ nước vào đầy bình gốm bắc lên bếp đun, Đinh Tiếu cân nhắc một lát, có lẽ mình nên lấy chai tương cay của mình ra dùng, cậu tin Khôn sẽ không nói cho người khác biết, hơn nữa cậu cảm thấy dùng tương cay có thể làm tăng hương vị hấp dẫn Khôn và những người khác, khiến bọn họ muốn tìm cây ớt, đỗ lạc và đậu nành càng thêm tích cực. Nói trắng ra, Tiếu Tiếu vẫn hi vọng tương lai mình có lộc ăn, then chốt là chai tương cay kia cho dù tính để lại đến trước khi mình chết một ngày cũng chỉ có duy nhất một chai, đằng nào cũng phải ăn, nếu không hết hạn sử dụng thì thôi.
Nhìn thấy Tiếu Tiếu cầm ra một cái chai kỳ quái, sau đó dùng lực vặn cái nắp ra, Khôn phi thường tò mò: "Tiếu Tiếu, đây là gì?"
Đinh Tiếu trả lời: "Đây là một loại tương cay ở nơi tôi sinh sống trước kia."
Khôn nhíu mày: "Tương cay là gì?" Cái nắp bị vặn ra có một mùi hương thơm thực mê người, Khôn theo bản năng mà nuốt nuốt nước miếng.
Đinh Tiếu nói: "Tương a...dù sao chính là một loại đồ ăn sền sệt như này, nhưng hương vị rất nặng, có thể dùng làm đồ chấm cho những món ăn thanh đạm." Cậu cũng không biết giải thích thế nào nữa, đơn giản liền lấy một đôi đũa gắp ra một viên đỗ lạc đưa tới bên miệng Khôn: "Anh nếm thử xem."
Khôn há miệng đem đồ vật Tiếu Tiếu gắp lên ăn vào, sau khi nhai nhai, lập tức mở to hai mắt nhìn: "Cảm giác rất lạ, rất thơm, phi thường cay, so với đậu cay còn cay hơn nhiều, đây là cái gì?"
"Đây là món làm từ rất nhiều loại đồ ăn tạo thành, vừa rồi thứ anh ăn gọi là đỗ lạc, cũng có thể gọi là trường sinh quả, ở nơi này của chúng ta có không?" Đinh Tiếu giải thích xong liền hỏi.
Khôn lắc đầu: "Chưa nghe nói qua, cái đỗ lạc này sinh trưởng ở đâu?" Đinh Tiếu suy nghĩ một hồi, cuối cùng nhíu mày nói: "Tôi thật sự không nhớ rõ là đỗ lạc có hình dáng ra sao, nhưng là củ lạc sống dưới đất, sống chung với rễ của cây lạc. Anh ăn chính là phần hạt bên trong, trong củ lạc có nhiều hạt ở bên trong, ăn sống cũng rất ngon, dùng mỡ rang qua sau đó cho thêm muối vào ăn càng ngon, còn có đỗ lạc có thể ép lấy dầu." Đỗ lạc có nhiều cách để sử dụng, có đỗ lạc, cậu còn có thể làm ra đậu phụ lẫn đỗ lạc. Quan trọng là hôm nay nhìn thấy thịt ngưu, cậu liền muốn ăn món đậu phụ ma bà, cho nên cậu càng muốn có đậu tương. Đậu tương chính là một gia vị không thể thiếu của người phương bắc, mà Đinh Tiếu sinh ra ở ngoại ô thành phố, vẫn biết làm sao có thể ủ ra tương đậu nành, chỉ tiếc làm cách nào ép loại này ra dầu ăn cậu hoàn toàn không biết.
Khôn đối với đồ vật Đinh Tiếu lấy ra cũng không có hứng thú quá lớn nữa, hắn để ý chính là đồ vật đỗ lạc mà Đinh Tiêu thích ăn, hay còn gọi là trường sinh quả. Hơn nữa thứ này còn sinh trưởng dưới mặt đất, không có gì so với việc thỏa mãn yêu cầu của bạn lữ mình bằng việc thể hiện được giá trị của thú nhân. Cho nên Khôn hoàn toàn đem lực chú ý rơi vào một vấn đề khác, đương nhiên cái này làm cho Đinh Tiếu an tâm, nhưng cũng có chút thất vọng.
Một mình một người ở dị giới che giấu thân thế bí mật tuyệt đối không phải là một việc gì vui sướng, cậu không hiểu vì sao mình lại có loại xúc động muốn nói cho Khôn việc mình đến từ một thế giới khác, có lẽ nguyên nhân bởi vì Khôn tuy rằng tò mò nhưng lại không ép hỏi mình điều gì, đương nhiên cũng có thể là do mình đối với người này có một loại bản năng thân cận. Hắn ở bên cạnh mình khiến mình đôi khi thực bị động, nhưng lại có một loại cảm giác phi thường an tâm. Đó là một loại cảm giác giống như chỉ có khi nằm ngủ trên một chiếc giường lớn cực kỳ mềm mại ở nhà, ấm áp, an toàn, không cần cảnh giác.
Âm thầm hít sâu một hơi, đem tâm tình vừa rồi của mình bình ổn lại, Đinh Tiếu lúc này mới tiếp tục chuyên tâm chế tác tương thịt ngưu của cậu.
Đem thịt ngưu đã thái thành khối bỏ trong nước, loại bỏ vết máu còn dư lại, Đinh Tiếu thả vào ba trái hắc nha quả, đây là cậu dùng để thay thế chất tạo màu, sau đó cậu cho thêm 5 quả tương vào, tuy rằng quả tương không có màu, nhưng hương vị gần giống nước tương, cho vào cùng hắc nha quả, xem như tổng hợp công dụng. Lát gừng, hành thái đoạn, hạt tiêu nhất định phải cho vào. Cắn răng mà cho thêm hai thìa nước tương cay, đậu cay không tất yếu phải cho vào nữa. Nấu trong chốc lát, Đinh Tiếu múc một ngụm canh nếm thử, ừm, hơi cay cay, không quá cay nồng như tương ớt, quan trọng là cả một nồi thịt chỉ cần hai thìa, độ cay vừa vặn có thể kích thích vị giác thèm ăn mà lại không khiến cơ thể không tốt. Hơn nữa dầu hạt cải trong tương cay cũng so với mỡ động vật thanh đạm hơn một chút, thêm vào đó là mùi hạt vừng và đỗ lạc phụ trợ cho mùi thịt ngưu, thật khiến cho cậu một người đã ăn nhiều lần nhịn không được vẫn chảy cả nước miếng.
Bằng Giáp đã hộ tống Đằng trở về nơi ở của hiến tế, Quỳnh và Hạ ở trong phòng, vốn dĩ họ cho rằng việc để ấu tể nhà mình ở cùng một chỗ trong bếp với Khôn như vậy hình như không tốt lắm, nhưng bọn họ lại không có cớ gì đem hai người tách ra. Tận đến khi họ ngửi được một mùi thịt ngưu thơm lừng, mới nhịn không được chui vào bếp nhà mình.
Nhìn thấy ba và cha, Đinh Tiếu nhanh chóng múc một chén canh thịt đưa qua: "Ba, cha, hai người nếm thử xem, đây là canh thịt con dùng tương cay mang từ quê nhà nấu đấy, Khôn cũng cảm thấy uống rất ngon, hai người cũng thử xem!"
Nhìn Đinh Tiếu chủ động lấy đồ ăn cho nhị thúc và Quỳnh thúc, Khôn có chút ghen tị, mỗi một lần mình muốn Tiếu Tiếu đút, còn phải chủ động há miệng, khi nào Tiếu Tiếu mới có thể chủ động đưa đồ ăn ngon cho mình đây, aiz, quả nhiên hiến tế nói mình càng cần phải nói nhiều lời hay, càng nghe lời Tiếu Tiếu mới được sao?
Hai người chia nhau uống chén canh thịt, Quỳnh chỉ uống một ngụm liền khen không dứt: "Loại vị cay giống như không phải đậu cay a! Sao có thể thơm như vậy a?"
Đinh Tiếu lấy ra chai tương cay: "Là loại tương cay này, ăn rất cay, không biết ba và cha có thể chịu được không." Nói xong vặn nắp ra, dùng thìa gỗ múc một chút, dù sao độ cay nhất thú nhân tộc Dực hổ mới ăn được chỉ là của đậu cay thôi, mà chai tương cay này cay hơn rất nhiều so với đậu cay. Cậu không dám cho bọn họ ăn nhiều, có thể tiếp thu hay không là một chuyện, không cẩn thận bị sặc thì không dễ chịu tí nào.
Nhìn Đinh Tiếu cẩn thận chỉ múc một chút, Quỳnh cũng thật cẩn thận chỉ nếm một chút xíu, ngay từ đầu cảm nhận được mùi hương của thứ này, nháy mắt tràn đầy đều là vị cay trong miệng: "Cay quá! Trời ơi, so với đậu cây còn cay hơn nhiều! Đây rốt cuộc là thứ gì a?!"
"Vị cay này đến từ một loại thực vật tên là ớt, chính là một loại trái cây, chúng nó cay hơn đậu cay rất nhiều, con cảm thấy nơi này của chúng ta nhất định có, chỉ là có khả năng mọi người không phát hiện ra được cách dùng nó mà thôi." Nhìn thấy cha đem tương cay trong thìa đều cho vào trong miệng, Đinh Tiếu thực chờ mong: "Cha, người cảm thấy hương vị thế nào?"
Khuôn mặt Hạ đầy biểu tình say mê: "Quá thơm! Ta trước kia liền cảm thấy mùi thơm của đậu cay không đủ, quả nhiên trên đời vẫn là có loại quả so với đậu cay còn đủ vị hơn! Tiếu Tiếu, con chắc là biết loại trái cây tên là ớt này có hình dạng ra sao chứ?"
Đinh Tiếu dùng sức gật đầu: "Đương nhiên ạ! A! đúng rồi con có thể đem đồ vật có thể ăn được mà con biết vẽ ra cho mọi người xem, như vậy khi mọi người ra ngoài liền có thể dựa vào đó tìm kiếm."
Khôn hiếu kì: "Vẽ ra?"
Ách....Đinh Tiếu cảm thấy chính mình quá ngây thơ, nơi này hẳn là không có giấy bút đi? Nhưng không sao, mình còn có một cuốn sổ ghi nhật ký rất dày tạm thời có thể sử dụng. Hơn nữa sau này bản thân cũng có thể tự làm một ít giấy, như vậy tốt hơn việc cứ phải dùng lá với cành cây. Tuy rằng cậu không ngại nhập gia tùy tục, nhưng thân là một người hiện đại, có thể sử dụng không chứng tỏ là thích sử dụng. Cậu còn nhớ mang máng quá trình chế tạo giấy thủ công trong khóa học nghề của trường: "Chính là dùng một đồ vật có màu sắc đậm vẽ hình dạng của thứ nào đó ra một tấm da hoặc vải có màu nhạt hơn..." Đinh Tiếu lần này phải thừa nhận bản thân không giỏi trong việc biểu đạt, cậu thực lo lắng mình vẽ ra hình liệu ba thú nhân ở bộ lạc nguyên thủy này có thể hiểu được không?
Nhưng ngoài dự kiến của Đinh Tiếu, Quỳnh lập tức vỗ tay: "Có phải giống như viết chữ cùng vẽ đồ đằng phải không? Làm gì cần dùng da cùng vải chứ, quá lãng phí, dùng diệp giấy là được, rồi dùng than chi viết lên là có thể."
Đinh Tiếu lập tức hóa đá, nơi này chẳng những có giấy, lại còn rẻ hơn so với vải và da, hơn nữa dùng than để viết chữ và đồ đằng! Quả nhiên bản thân còn chưa hiểu biết hết nơi này, vậy vừa rồi lời mình nói ra có phải rất mất mặt hay không? Yên lặng rơi lệ đầy mặt: "Vậy ba, con có thể dùng diệp giấy cùng than chi không?"
Quỳnh lắc đầu: "Ta sao có thể có mấy thứ kia, nhưng nhà hiến tế có rất nhiều, mấy thứ này đều là hiến tế và thôn trưởng thường xuyên dùng, nhưng ngày mai bảo cha con đi Thanh Sâm trích một sọt diệp giấy, lại bẻ mấy cây than chi trở về."
Đinh Tiếu mê mang, giấy là hái trong rừng? Than chi là trực tiếp từ trên cây bẻ tới? Này thật khác xa với nhận thức của mình a? Nhưng dù sao, nếu đúng như vậy thật quá tốt, bản thân có thể quang minh chính đại vẽ ra thực vật mình muốn.
Sau khi thịt ngưu hầm tương chín, Đinh Tiếu đã sớm đem bánh mì loại lớn làm xong, Khôn vẫn luôn ngồi ở ghế gỗ trong phòng bếp bồi cậu, tuy rằng trời sáng hắn liền phải tiến vào Thanh Sâm săn thú, nhưng hắn không buồn ngủ chút nào, nhìn Tiếu Tiếu liền rất có tinh thần.
Nhưng Đinh Tiếu lại rất mệt nhọc, ở đời trước, sinh hoạt của cậu tương đối có quy luật, đều là trước 12h đi vào giấc ngủ, rất ít thức đêm, ngẫu nhiên chơi điện tử hoặc xem tiểu thuyết, nhiều nhất cũng chỉ 1 hoặc 2 giờ là đi vào giấc ngủ, hơn nữa từ khi xuyên tới nơi này, thân thể vẫn luôn không tốt quá, cái loại cảm giác mệt mỏi đau nhức này tuy rằng ít đi, nhưng mỗi ngày vẫn thỉnh thoảng tra tấn mình, ban ngày mệt buổi tối dễ buồn ngủ, hơn nữa hoạt động giải trí buổi tối ở nơi này bằng không, bản thân tuy rằng có thể đọc ba quyển sách mang theo, nhưng vẫn sau khi trời tối không lâu liền đi vào giấc ngủ. Vừa rồi vào phòng nhìn trộm qua đồng hồ của mình, hiện tại mới 9h30, nhưng mí mắt trên dưới đã sắp dính vào nhau, phải biết rằng thời gian gần đây bằng tầm này cậu đã sớm cùng Chu Công đi chơi cờ rồi.
Hiện tại tương thịt ngưu đã được, kế tiếp cần phải đem thịt ngưu ngâm trong nước canh một đêm. Cho nên dưới sự trợ giúp của Khôn tắt bếp, Tiếu Tiếu xoa xoa đôi mắt: "Khôn, đã trễ thế này, anh còn về nhà sao? Bằng không liền ở đây đi, thịt ngưu phải sáng mai ăn mới hoàn toàn ngon miệng." Lúc này bị vây trong trạng thái mơ màng, cậu hoàn toàn quên mất ở thế giới này, một bán thú nhân giữ một thú nhân giống đực ở lại qua đêm là có khái niệm gì, đương nhiên khi cậu tỉnh táo cũng không hẳn là không nói, chỉ là nhiều ít cũng có chút cố kỵ.
Mắt Khôn lập tức sáng lên, vốn dĩ hắn tính toán làm xong đồ thì cầm về nhà, dù sao trời tối gì đó đối với giống đực bọn họ mà nói hoàn toàn không thành vấn đề, có được gien dã thú bọn họ vào ban đêm vẫn có thể nhìn rõ được sự vật, cho nên về nhà đương nhiên không thành vấn đề. Nhưng hiện tại bất ngờ nhận được lời đề nghị lưu lại qua đêm của Tiếu Tiếu, đó có phải nghĩa là Tiếu Tiếu cũng rất thích mình, hơn nữa đã đồng ý cho mình là bạn lữ tương lai? Nghĩ đến đây, toàn bộ nội tâm Khôn đều nhộn nhạo: "Được, vậy chúng ta liền đi ngủ đi." Xem, lời này nói ra có bao nhiêu thuần khiết.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...