Chương 184: Đặt hàng trước
Tiễn đi Nạp Nhất đầy mặt đều là vui vẻ tươi cười, Đinh Tiếu nhìn gia hỏa này chui vào trong biển liền không cần thò đầu ra thở, thật sâu bị kích thích. Có cá biển tự nhiên không cần đào nghêu sò gì đó, thứ gì tốt cũng không thể mỗi ngày đều ăn, Đinh Tiếu tính toán, chờ cùng Nạp Nhất bọn họ làm tốt giao dịch, nhờ bọn họ đào nghêu hỗ trợ phơi nắng đi tới tường vây cùng nhau giao dịch. Mấy mét vải cùng mấy con mồi chuyện này, nói thật ra, đối với cậu hiện tại mà nói cũng không phải là vấn đề lớn. Mà cậu cũng tin, kiếm những con sò này đối với Nạp Nhất bọn họ mà nói càng đơn giản giống như bữa ăn sáng.
Cá Nạp Nhất bắt được là một con cá Đầu Ngư, trọng lượng trên dưới 100 cân, bỏ đầu và xương đi, chỉ mỗi thịt không cũng đủ cho hai người bọn họ ăn. Bởi vậy có thể thấy được, thể trạng nho nhỏ này của Nạp Nhất là có sức lực cỡ nào.
Xương cá bị lọc ra sờ lên vừa cứng vừa co giãn, tuy hơi xanh lè thoạt nhìn đúng là có chút ghê, nhưng dựa vào thiên nhãn khẳng định liền không có vấn đề, hơn nữa Đinh Tiếu cảm thấy, xương cá này có thể coi như xương sườn mà nấu. Nếu thật là như vậy thì thực sự quá tốt, lấy làm đồ ăn vặt cũng không tồi.
Chỉ dùng một chút rượu gạo cùng nước gừng nấu xương cá, chưa tới nửa tiếng, canh xương cá liền biến thành màu trắng sữa, hơn nữa phần xương cá bị đập dập quả nhiên đã tràn ra chất keo trong suốt. Điều này khiến cho Đinh Tiếu hết sức vui vẻ. Suy nghĩ một chút, đột nhiên nghĩ tới cơm vị cá, vì thế đem quả gạo đã ngâm sẵn dùng canh xương cá này nấu, bên trong còn thả da cá cắt nhỏ. Lại cho một ít gừng băm giảm bớt mùi tanh của da cá, cơm vị cá này vừa sôi cũng đã truyền ra hương thơm cực kỳ mê người rồi.
Cá Đầu Ngư dựa theo tỉ lệ mà nói cũng không nhỏ, nhưng đừng quên kích cỡ của nó vốn dĩ đã rất khả quan. Đinh Tiếu không tính toán nhiều liền đem nó nấu cà ri. Nhìn xương cá hầm ra cũng biết, Cá Đầu Ngư này làm ra nhất định cũng tràn ngập chất keo. Quan trọng là vị nhất định sẽ có càng nhiều chỗ giống như quả thạch, còn có mắt cá cậu thích nhất, thật là....nghĩ thôi đã ứa nước miếng. Lát nữa còn có thể lấy nước cá cà ri này chan bát cơm thứ hai, mùi vị thủy sản của hai loại cách làm trộn chung với nhau, cỡ nào khiến người mong đợi đây! Chủ yếu lại còn làm đơn giản.
Trước tiên đem cá Đầu Ngư từ giữa cắt ra, sau đó chiên cá tới khi lớp da khô vàng. Sau đó đem cá vớt ra, đem cà rốt cho vào nồi xào, xào tới khi mềm ra có màu nâu, cho canh xương cá vào, lại cho sốt cà ri cho vào, quấy tới khi sôi ùng ục, đem thịt cá cho vào nước canh. Chờ nước canh cạn bớt 1/3 liền coi như xong. Kỳ thực lấy trộn bánh ăn cũng không tồi, nhưng Đinh Tiếu cảm thấy ăn với cơm còn ngon hơn.
Thịt cá còn dư lại phân nửa đều đem đi nướng, chỉ dùng tiêu đen và muối làm gia vị, cũng không cần lo lắng mùi vị thủy sản bị biến mất một chút nào.
Còn có một phần nhỏ thịt cá bị Đinh Tiếu trực tiếp cắt lát, trải qua thí nghiệm, cảm giác ăn sống cũng không tệ, cũng không có mùi cá tanh mấy, ngược lại đều rất thơm ngon. Vị có co giãn lại không cứng, quả nhiên là mặt hàng tươi ngon! Nhưng thực hiển nhiên Khôn cũng không thích ăn cá sống như vậy, mặc dù có chấm với sốt mù tạc cảm thấy hương vị không tanh nữa, nhưng hắn cũng không phải thực thích. Cuối cùng Đinh Tiếu cũng chỉ ăn thử hai miếng, sau đó đem thịt cá cắt lát này cho vào nồi cơm, lúc này chắc chắn không sai đi? Thật hiếm khi nhìn thấy hắc lão hổ nhà mình cư nhiên kén ăn.
Khôn rất thích hương vị cá Ngư Đầu nấu cà ri, hơn nữa hắn cũng rất thích mùi vị xương cá Đầu Ngư. Cho nên nước canh và xương trên cơ bản là hắn ăn cả. Mà thịt cá thì cho Đinh Tiếu.
"Tiếu Tiếu, thịt cá này ăn rất ngon, ta có thể đổi nhiều một chút để muối mang về."
"Em cũng nghĩ như vậy, còn có, em muốn ăn tôm, cua, mực, bạch tuộc, ốc, bề bề v.v... trong biển nữa, có rất nhiều thứ muốn ăn. Mấy thứ này đều có thể phơi khô. Nhưng chúng ta phải chờ rất lâu, có thể cho Nạp Nhất bọn họ phơi khô sau đó mùa đông mang tới tường vây giao dịch với chúng ta. Cho nên khiến y thích đồ vật của chúng ta rất là quan trọng."
Trải qua việc thành công tiếp thị hàng ở tộc Phi Báo, có kinh nghiệm khiến Đinh Tiếu đối với việc buôn bán tràn ngập hứng thú.
Nhìn Tiếu Tiếu thông thuộc như lòng bàn tay mà kể ra những thứ có thể ăn trong biển, Khôn cảm khái nói: "Tiếu Tiếu, người ở quê em thực sự sẽ ở trong biển bắt mấy thứ kia sao?"
Đinh Tiếu dừng lại ảo tưởng về mĩ vị, dựa vào cánh tay Khôn một bên nhai xương cá một bên thở dài: " Còn không phải sao, ở nơi đó, trên biển có rất nhiều thuyền đi đánh cá. Thuyền chính là một loại xe có thể đi trên mặt nước, không cần bánh xe, dựa vào mái chèo đẩy nước để đi. Có rất nhiều thuyền đánh cá cỡ lớn đều có thể đi rất xa rất xa tới tận giữa biển luôn, sau đó một lưới đi xuống là mấy ngàn thậm chí mấy vạn thạch cá bị bắt. Nhưng công cụ bắt cá quá lợi hại, cho nên động vật trong biển càng ngày càng ít, cũng khiến cho những ngư dân dựa vào bắt cá ăn cơm đó càng ngày càng khó sinh tồn. Kỳ thực em cảm thấy, có thể ăn có thể uống có thể ở có thể mặc là đủ rồi."
Khôn gật đầu: "Ừ, cho nên hiện tại chúng ta có thể ăn."
Đinh Tiếu cười: "Đúng vậy, chúng ta không phải có thể mà là quá có thể! Mau ăn nhanh đi, ăn xong rồi lại đi kiếm hai bình nước về, nấu một bữa này liền dùng hết. Aiz...anh nói xem, Nạp Nhất bọn họ có phải không cần nước ngọt hay không? Vậy thực sự là cá rồi?"
Cho nên nói, đứa nhỏ này ngươi nghĩ quá nhiều.
10 giờ trưa ngày hôm sau, Đinh Tiếu làm xong cá Ngư Đầu nấu cà ri, thịt cá kho, cùng với thịt kho tàu đã đáp ứng với Nạp Nhất. Thịt heo nướng là ngày hôm qua Khôn săn về. Nhưng hôm nay Khôn lại đi săn hai con heo cùng một con lộc trở về, đây là chuẩn bị lấy tới trao đổi với tộc nhân tộc Thiên Ngư. Hắn có thể khẳng định, người tộc Thiên Ngư tên Nạp Nhất kia hôm nay chắc chắn không phải tới một mình. Ngày hôm qua đã trộm bạn lữ chạy ra ngoài, hôm nay nếu lại muốn tới nữa, vị bạn lữ kia của y chắc chắn sẽ đi theo.
Quả nhiên khi Nạp Nhất xuất hiện ở phía sau có hai người đi theo. Trong đó có một người giống như Nạp Nhất, là một người có gương mặt người phương Đông với mái tóc đen và đôi mắt đen, thân hình cao hơn Nạp Nhất một chút. Còn một người còn lại là mái tóc ngắn màu nâu đậm, thân hình rất cao, chỉ thấp hơn Khôn một chút, thoạt nhìn có lẽ là "giống đực" tộc Thiên Ngư nhỉ?
Chưa lên tới bờ, Nạp Nhất đã ngửi thấy mùi thịt thơm lừng, vì thế còn bơi nhanh hơn cả bạn lữ và đại ca ở phía sau, lên bờ trước tiên.
"Đinh Tiếu Đinh Tiếu, ta tới!" Nói xong đem hai con cá Đầu Ngư treo trên người thả xuống, sau đó quay đầu: "A Tề, đại ca hai người mau tới đây! Sao lại chậm chạp như vậy!"
Hai vị đi theo phía sau kỳ thực cũng chỉ cách y khoảng 4, 5 bước mà thôi, Đinh Tiếu đều ngượng ngùng mà cười, vì thế đành phải tiếp tục vẻ mặt mờ mịt nhìn về phía họ. Thuận tiện phân tích một chút người tên A Tề này, có lẽ là bạn lữ của Nạp Nhất.
A Tề và Nạp Bối rất là bất đắc dĩ, một người là xuất phát từ cưng chiều bạn lữ, một người là yêu quý em trai từ khi còn nhỏ, hai người cũng chỉ có thể "nghe lời" chạy nhanh rút lại khoảng cách mấy bước này thôi.
Buông xuống đồ vật trong tay, A Tề đối với Khôn và Đinh Tiếu thực hiện chào hỏi giữa các thú nhân, sau đó tự giới thiệu: "Chào hai vị, ta là bạn lữ của Nạp Nhất, ta tên Tề, đây là ca ca của Nạp Nhất, tên Nạp Bối. Việc ngày hôm qua Nạp Nhất có nói với chúng ta, chúng ta rất cảm tạ hai vị đã chiêu đãi em ấy. Cho nên hôm nay mang theo cá và tôm hùm làm lễ vật của chúng ta, hi vọng các vị có thể nhận lấy."
Nhìn thấy gần 20 con cá đầy đủ chủng loại cùng kích cỡ trên mặt đất, còn có ít nhất hơn mười hai mươi con tôm hùm lớn, Đinh Tiếu quả thực vui vẻ tới bay lên trời. Tôm hùm nha! Đây chính là tôm hùm nha! Đại tôm hùm vô cùng tươi mới thuần tự nhiên không ô nhiễm nha!
Đã dự đoán trước bạn lữ nhà mình sẽ rất kích động, vì thế Khôn ca chủ động tiếp nhận lời nói: "Ta tên Khôn, đây là bạn lữ của ta Đinh Tiếu. Ngày hôm qua Nạp Nhất có lấy cá trao đổi với chúng ta, cho nên các vị không cần khách khí như vậy. Nhưng nếu các vị muốn đem những con mồi này cho chúng ta, chúng ta cũng không từ chối. Nhưng để trao đổi, nơi này chúng tôi có mấy con mồi, các vị có thể tùy tiện lấy 1 con mang về." Tuy mấy con mồi này đối với mình mà nói cũng chỉ là một hai tiếng bắt về, nhưng không thể quá hào phóng. Cá này tuy số lượng không nhiều lắm, nhưng kích thước vẫn có thể chấp nhận. Luận trọng lượng mà nói dùng một con mồi tới đổi cũng không tính quá lỗ vốn, huống chi nhìn bộ dáng Tiếu Tiếu, đó là khá vừa lòng.
Giống như vào mùa thích hợp, đi săn ở trong rừng rậm đối với Khôn mà nói thực dễ dàng. Đối với người tộc Thiên Ngư, chỉ cần thân thể không có khuyết tật, bắt cá đều là bản năng. Huống chi A Tề tuy không cường tráng như giống đực trên đất bằng, cũng tuyệt đối là tay bắt cá giỏi trong thôn bọn họ. Cho nên hôm nay bọn họ mang tới chút đồ vật này có thể nói là rất ít, tự nhiên chính là săn bắt được cực kỳ dễ dàng.
Nguyên bản A Tề và Nạp Bối ngày hôm qua phát hiện không thấy Nạp Nhất liền gấp không chịu được, sau lại chờ gia hỏa này trở về phùng lên cái bụng nhỏ một bộ đầy thỏa mãn, lại kể lại những việc y trải qua. Hai người bọn họ liền có chút nhíu mày. Đối với giống đực trên đất bằng, thái độ của người Thiên Ngư rất vi diệu. Bọn họ muốn câu thông với người bên ngoài, cho nên bọn họ cần các thú nhân che chở và trợ giúp, mà các thú nhân lại để ý tới năng lực sinh dục của tộc Thiên Ngư nhất. Về điểm này tộc nhân tộc Thiên Ngư bọn họ cũng rất buồn bực, người tộc mình thành thân với nhau, tỷ lệ mang thai thấp hơn rất nhiều rất nhiều so với thú nhân thông hôn với tộc nhân tộc Thiên Ngư. Nhưng mặc dù vậy, bọn họ cũng không muốn cùng với những thú nhân đó quá mức thân cận.
Lúc đầu, tộc nhân tộc Thiên Ngư đối với thú nhân giống đực còn có bản năng sợ hãi và cảnh giác. Hơn mấy vạn năm trước, tộc nhân tộc Thiên Ngư bọn họ vẫn luôn chỉ dám sinh sống ở hải vực vì sẽ có thú nhân giống đực tới cướp bọn họ. Tuy loại chuyện này đã qua đi rất lâu, bọn họ lại vĩnh viễn không thể nào quên.
Đối với hai người tộc Dực Hổ kia, A Tề và Nạp Bối cực kỳ cảnh giác, dù sao bọn họ chưa từng thấy qua thú nhân bạn lữ cố ý tới bờ biển dạo chơi bao giờ. Huống chi cái hải vực này của bọn họ còn cách xa tộc Dực Hổ như vậy. Bọn họ thậm chí còn hoài nghi hai người kia là cố ý đi tới nơi này. Chỉ là vì sao bọn họ không thể hiểu hết, dù sao hiện tại tộc nhân tộc Thiên Ngư ở Thú Thế có đãi ngộ rất cao, người chiếm đoạt và hành hạ đến chết tộc nhân tộc Thiên Ngư sẽ bị tất cả các bộ tộc lùng bắt. Nhưng điều đó cũng không khẳng định sẽ nhất định an toàn.
Cho nên không có mang theo nhiều con mồi tới, thứ nhất là bọn họ cảm thấy cố ý tới dùng thịt đổi cá là việc chưa từng xảy ra từ trước tới nay, bọn họ đến thử xem thật giả. Thứ hai là mang đồ vật ít, cho dù sau đó có phát hiện không đúng chỗ nào, vứt bỏ mấy thứ này cũng không thấy tiếc. Chỉ là hai người bọn hắn thật sự không nghĩ tới, chút cá vụn này cư nhiên có thể đổi được một đầu heo hoặc là một con lộc! Này đối với bọn họ là có lợi rất nhiều. Đặt ở trong động băng, mỗi ngày ăn một chút có thể ăn thật lâu. Còn có da thú và xương thú có thể giữ lại dùng, quả thực quá có lời!
"Ta có thể hỏi một chút, các vị tới nơi này rốt cuộc là đang làm gì không?" Cuối cùng vẫn là quyết định có chuyện thì hỏi thẳng, so với việc nghi kị lẫn nhau, A Tề càng nguyện ý thẳng thắn nói ra.
Khôn cũng cảm thấy như vậy càng tốt: "Bạn lữ của ta rất thích ăn đồ trong biển, cho nên chúng ta mới có thể tới đây. Chúng ta hi vọng có thể dùng con mồi trên đất bằng đổi lấy con mồi trong biển với các vị. Chúng ta còn mang theo vài thứ, cảm thấy sẽ có tác dụng với các vị, cũng muốn lấy để trao đổi."
Vì thế Đinh Tiếu lúc này vận dụng phương pháp tiếp thị hàng hóa tuần tự từng bước dụ dỗ như ở tộc Phi Báo hoàn toàn không có tác dụng. Cho nên giờ phút này, ánh mắt cậu nhìn về phía Khôn có một chút rối rắm, như vậy....thật không đã ghiền.
Hiểu được mục đích liền dễ nói chuyện, nhưng khi A Tề muốn cùng Khôn cẩn thận thảo luận một chút như thế nào đổi thịt lấy cá, Nạp Nhất không chịu đựng được: "Các anh không thể ăn xong rồi lại nói được sao? Đinh Tiếu làm mấy món nay có bao nhiêu vất vả, bị nguội thì mùi vị sẽ kém một chút! Còn có, A Tề anh không cần hỏi nhiều, Đinh Tiếu là người tốt. Cậu ấy sẽ không vì mấy con cá mà gạt người đâu!" Nói xong y kéo đại ca nhà mình tới: "Đại ca, anh nhất định cũng chưa ăn qua thịt nào ngon như này, hôm qua em đã ăn đến bụng đều no phình."
A Tề và Nạp Bối cảm thấy dị thường mất mặt, nhưng cũng chỉ có thể đầy mặt bất đắc dĩ. Nhưng thật ra Đinh Tiếu cảm thấy Nap Nhất tính tình ngây thơ như vậy thực không tồi. Có lẽ là bị hai người kia yêu chiều quá đi. Cũng tốt, dù sao tộc Thiên Ngư bọn họ cũng không cần phải một hai cùng người bộ tộc khác câu thông, không bị lừa đi là được rồi. Cậu tin tuy Nạp Nhất thích ăn thịt, nhưng nếu như mình muốn mang y đi vẫn là không có khả năng: "Nạp Nhất nói rất có lý, lại để lâu thật sự sẽ bị nguội lạnh. Việc trao đổi đồ vật lát nữa lại nói, ta hôm nay cố ý dùng phương pháp làm cá của bộ tộc ta cho các ngươi nếm thử hương vị, đương nhiên thịt cũng là có rất nhiều!" Chỉ là người so với mình dự đoán nhiều hơn một người, xem ra hắc lão hổ nhà mình phải thêm cơm khi bọn họ rời đi rồi.
Thịt là thứ Nạp Nhất yêu nhất, nhưng Nạp Bối đối với cách làm món cá chưa thấy qua rất tò mò, y là một người rất thực tế, cùng với việc quá mức để ý tới đồ vật không thường xuyên ăn đến, chi bằng đem đồ vật có thể thường xuyên ăn càng làm ngon hơn. Cho nên trước tiên y nếm thử miếng cá kho: "Thịt cá này ăn rất ngon, cũng không thấy tanh chút nào."
Đinh Tiếu mỉm cười nói: "Món này là ta dùng nước tương đặc chế làm, lấy tới nấu cái gì cũng được, cá này, tôm này, thịt này. Kỳ thực từ năm ngoái ta đã bán các loại tương sốt ở tường vây, nhưng người tộc Thiên Ngư các vị lại không có ai tới mua." Vì thế tiếp thị sản phẩm lại bắt đầu. (Là bị chứng cưỡng bách sao _ _)
Nạp Bối hơi có chút ngượng ngùng: "Thông thường đều là các thú nhân chủ động tìm chúng ta đổi đồ vật." Cho nên người tộc Thiên Ngư bọn họ rất ít đi lại các nơi, hơn nữa cho dù muốn đổi cũng là đổi thịt và da thú, sao có thể nghĩ tới đi đổi lấy cái nước sốt gì đó nấu thịt chứ. Bọn họ nghe cũng chưa nghe qua đâu --.
A Tề cũng cảm thấy thịt cá này đặc biệt có hương vị, hoàn toàn khác biệt với món cá bọn họ dùng muối và vài loại hương thảo làm ra. Mùi thơm cực kỳ nồng đậm, cảm giác cũng không kém với vị thịt trên đất bằng bao nhiêu. Chỉ là vị vẫn rất có chênh lệch rất lớn.
"Chúng ta hiện tại có thể đổi với các vị loại...tương này được không?"
Đinh Tiếu vừa lòng. "Có thể chứ. Ta còn có thể dạy các vị làm thế nào nữa, còn có món cá này, các vị nếm thử, nếu thích thì ta có thể đưa tặng cho các vị hai bình." Dù sao bột thổ ốc trong nhà còn đầy, hơn nữa mọi người cố tình bảo vệ, khi đào cũng không làm tổn thương rễ. Cho nên cố tình lấy nguyên liệu vừa nấu ăn ngon vừa lấy không hết còn dùng không cạn đưa ra. Lúc này mình cũng mang theo không ít, đưa hai bình chỉ là chuyện nhỏ. Dù sao theo như nhu cầu, hàng hải sản đối với bọn họ mà nói cũng chỉ như thổ ốc đối với mình và Khôn thôi.
Chương 185: Trao đổi khiến người chú ý
Nếm qua cá Đầu Ngư nấu cà ri, hai mắt A Tề lập tức liền mở to: "Mùi vị này thực kỳ lạ, không cay như ớt, nhưng lại so với ớt cay ngon hơn nhiều, đây là cái gì?"
Nghe được hai chữ "ớt cay", Đinh Tiếu theo bản năng hỏi trước một câu: "Các vị có ớt cay sao?"
A Tề trả lời: "Đúng vậy, trên đảo của chúng tôi có ớt cay, người tộc Thiên Ngư chúng tôi mỗi ngày đều sinh hoạt ở trong nước biển, luôn muốn ăn chút đồ vật ấm áp. Ớt cay là một vị tổ tiên của bộ tộc chúng ta đổi lấy từ người trên đất bằng. Sau đó lại trồng ở trên đảo."
Các ngươi cư nhiên cũng cần ấm áp sao? Ta còn tưởng các ngươi ăn mặc quần đùi đi đi lại lại không biết lạnh chứ?
"Chúng ta cũng có ăn ớt cay, kỳ thực gừng mới là đồ vật càng giữ ấm. A đúng rồi, hương vị này là cà ri, là dùng một loại trái cây đặc sản của tộc Dực Hổ chúng ta chế biến. Còn có, chỗ tôi còn có rượu cho người uống một ngụm liền cảm thấy trong bụng ấm áp, cho các vị thử."
Vì thế cứng nhắc tiếp thị sản phẩm lại bắt đầu....
Một ngụm rượu lê vào bụng, rượu tinh khiết thơm nồng cùng vị lê ngọt lành, sau khi vào miệng cảm giác được vị cay cay của rượu, vào trong bụng lại cảm thấy ấm áp. Này hết thảy đều khiến Nạp Nhất và Nạp Bối vui sướng.
Nạp Bối lộ ra cảm xúc kích động: "Đây, đây là nước gì vậy? Uống vào xong thực sự ấm áp! Hơn nữa hương vị cũng thực tốt, đây là dược sao?"
Đinh Tiếu trả lời: "Cái này gọi là rượu, là thứ mà hiến tế thôn chúng ta trong lúc nghiên cứu dược vô tình làm thành. Hiện tại người trong thôn chúng ta mỗi một mùa đông đều uống loại rượu này, nó có rất nhiều loại hương vị. Ta mang theo cái này, vốn dĩ chính là nghĩ nếu các vị thích liền lấy để lấy cá với các vị, nhưng ta cũng không biết các vị có thể thích hay không."
Nạp Bối gật đầu thật mạnh: "Thích, đây là đồ vật rất lợi hại! Đối với người tộc Thiên Ngư chúng tôi, là thứ cực kỳ tốt! Hiến tế thôn các vị thật lợi hại!"
Đây còn không phải đồng nghĩa với khen mình sao! Tuy rượu này cũng không phải do mình phát minh phát hiện, nhưng cũng là do mình ở trong thôn chủ động nghiên cứu phát minh mà. Cho nên có chút nho nhỏ tự hào: "Các vị thích thì tốt rồi, nhưng thứ này không thể uống nhiều, uống nhiều sẽ khiến cho đầu óc mơ hồ không rõ ràng lắm. Nhưng ngủ một giấc thì sẽ hết. Cho nên một lần một ngụm rượu là được rồi." Đây cũng là lời Đinh Tiếu dạy cho hiến tế để nói với tộc nhân, bằng không với năng lực ăn uống của nhóm giống đực, không phải đều bồi dưỡng thành thánh tửu sao! (Hi vọng các ngươi hiểu được)
So sánh với bốn mảnh vải bốn màu kia, người tộc Thiên Ngư càng cần thịt và da thú hơn. Mà hiện tại bọn họ coi trọng nhất chính là mấy loại rượu mà Khôn và Đinh Tiếu mang đến, còn có nước tương có thể khiến cá trở nên ăn ngon vô cùng nữa.
Nếu là tới chuyên môn để trao đổi đồ vật, thỏa thuận điều kiện là việc tất yếu.
Khôn thì không có yêu cầu gì, nhưng cũng không muốn bị thiệt. Mấy ống trúc rượu này lấy tới đổi hải sâm với A Tề bọn họ. Từ khi ăn qua hải sâm nướng hành Đinh Tiếu làm, người một nhà bọn họ đều yêu thích cái hương vị này. Cho nên lúc này bọn họ tới liền muốn đổi thứ này. Mà mấy ống trúc rượu này đối với người tộc Thiên Ngư mà nói là thứ phi thường trân quý, cho nên Khôn cũng rất "phúc hậu" đổi với bọn họ 5 túi hải sâm khô.
5 túi hải sâm, dựa trên số lượng mà nói là tương đối khả quan, nhưng rượu này lại càng khó có được. Một nhà bọn họ tổng cộng có 3 người, nếu một ngày uống ba ngụm, có thể uống rất lâu. Hơn nữa đối phương còn nói chỉ cần không mở nắp, không đặt ở nơi quá nóng, cũng có thể để rất lâu không hỏng. Vì thế bọn họ cũng rất sảng khoái mà đáp ứng. Tuy nhà mình không có nhiều như vậy, trở về dùng mấy thạch thịt thú đổi với tộc nhân là được rồi.
Tương cà ri là đồ đem tặng, Đinh Tiếu sảng khoái đưa ra bốn bình, vừa lúc có thể thanh lý bớt số lượng bột cà ri mình mang theo. Nhưng cậu không có nhiều bình để đựng như vậy, cho nên cậu hi vọng ngày mai khi Nạp Nhất bọn họ tới mang theo một ít vật chứa. Hơn nữa hai bên thương lượng tốt, về sau mỗi bình tương cà ri là 5 thạch, A Tề cùng tộc nhân của hắn có thể dùng đồng dạng 5 thạch hàng khô tới đổi. Ốc biển, sò biển, bào ngư gì đó đều có thể, cái gì khô cũng được. Nhưng vì có cá Đầu Ngư bắt dễ hơn những thứ khác, Khôn cảm thấy lấy cá khô đổi thì phải dùng nhiều hơn ít nhất 3 thạch trọng lượng.
Đối với phương thức như vậy A Tề và Nạp Bối đều cảm thấy thực hợp lý. Dù sao cá Đầu Ngư bọn họ cũng ăn không hết, hơn nữa có rất nhiều xương cá đều rất nặng, rất cứng, giống đực tộc Dực Hổ này yêu cầu cũng không quá đáng. Vì thế tính cả tương ngũ vị kho tàu, bọn họ hứa hẹn ngoại trừ thịt vụn tính riêng, những loại nước tương khác nếu bọn họ sau này ăn qua mà thích, có thể dựa theo cái giá cả này tới trao đổi.
Còn thịt thú bọn họ nhất định muốn trao đổi, nhưng Khôn yêu cầu cũng không cao, xương thú tuy có chỗ cũng có thể coi như công cụ dùng, nhưng cũng không phải tất cả dã thú đều có xương có thể đủ dài cứng chắc. Cho nên lúc này hai bên thương lượng rất dễ dàng, nhoáng cái là xong. Chủ yếu là Đinh Tiếu thích làm chủ tán thành, đa phần đều là có lợi cho một nhà ba người Nạp Nhất bọn họ. Dù sao cá tươi cũng không mang được, muối và phơi nắng làm cá mặn cũng cần thời gian khá dài, cho nên có thể lựa chọn chỉ có thể làm cá nửa khô và cá hun khói mang theo. Số lượng cũng không thể quá nhiều, nhưng thịt thú vẫn có thể đưa cho bọn họ trước, chờ tới chợ Đông lại lấy nốt cá khô còn lại là được.
Lấy hai chữ "thành tín" là nguyên tắc trao đổi cơ bản ở Thú Thế, hiện tại ngay cả Đinh Tiếu cũng không lo lắng. Cho nên cuối cùng người hai bên đều đại giai vui mừng. Đinh Tiếu đem bốn mảnh vải còn dư lại và dây vòng cổ cố ý để lại đưa cho Nạp Nhất. Cũng nói cho bọn họ, nếu bọn họ hoặc là tộc nhân của bọn họ thích, mấy ngày nay thừa dịp bọn họ còn ở có thể cùng bọn họ đặt hàng. Lấy cái này làm độ rộng, dựa vào thước để tính. Cứ nói màu sắc, lại mang tới chợ Đông để đổi. Còn đổi như thế nào thì đến lúc đó lại nói. Dù sao đến lúc đó cữu cữu và mợ mới tới đây đổi, dựa theo ý tưởng của Đinh Tiếu, có lẽ mợ càng thích trân châu. Còn những cái vòng cổ thủy tinh, Đinh Tiếu hiện tại đã không có ý tưởng gì. Coi như là một chút tâm ý của mình đưa cho người bạn mới quen này đi.
Mấy ngày kế tiếp, Đinh Tiếu đang chuyên tâm trí chí làm nước chấm, thuận tiện dạy Nạp Bối dùng nước tương chế biến thịt cá như thế nào. Đinh Tiếu còn rất phúc hậu dẫn y tới rừng rậm tìm gừng và những loại thảo dược có thể ấm thân thể khác. Sau đó nói cho Nạp Bối mấy thứ này có thể trực tiếp pha nước uống, còn những thứ này là có thể nấu với cá hoặc thịt để ăn.
Trong quá trình nói chuyện với nhau, Nạp Bối biết được Đinh Tiếu là đồ đệ của hiến tế, liền đem cậu trở thành hiến tế tương lai mà nhìn. Khó trách hai người bọn họ có thể rời khỏi bộ tộc thậm chí xuyên qua một bộ tộc khác chỉ vì đi tới bờ biển đổi cá ăn với bọn họ. Thì ra là có ốm đau thương tích gì đó bọn họ có thể hoàn toàn tự mình giải quyết sao. Nhưng đối với hành động cố ý chạy tới nơi xa như vậy chỉ đổi lấy cá sò trong biển ăn, Nạp Bối cảm thấy rất muốn cười. Bán thú nhân tên Đinh Tiếu này quả nhiên rất đáng yêu, giống với đệ đệ nhà mình đều có chấp nhất rất sâu đậm với đồ ăn. Nhưng cậu so với Nạp Nhất có khả năng hơn, có thể làm ra đồ ăn mĩ vị như vậy, còn biết y thuật, giống đực tên Khôn này đúng là có phúc!
Mà Khôn ca hai ngày nay thì tiến hành đi săn ở trong rừng. Ngoại trừ phân lượng ăn mỗi ngày của mình và Tiếu Tiếu ra, đa phần đều lấy đi trao đổi. Đương nhiên hắn cũng không phải săn đến quá mức khoa trương. Dù sao năng lực tiêu thụ của ba người A Tề bọn họ cũng có hạn, hơn nữa bọn họ cũng không thể "xa xỉ" mỗi ngày đều ăn thịt, đủ ăn một hai năm là được rồi. Nhưng thật ra hắn rất hâm mộ A Tề bọn họ mỗi người ở trên đảo đều có một cái động băng có thể cất trữ đồ. Không nói tới thôn Thiên Hà bọn họ chỉ có một cái động băng cỡ lớn, còn chỉ có thể vào mùa thu mới bắt đầu kết băng.
Nạp Nhất và A Tề rất bận rộn, vội vàng bắt cá nhặt sò, vội vàng hỗ trợ đem cá xử lý sau đó phơi trên bờ cát, mỗi ngày xuống biển lên bờ bận rộn, không cần phải nói mỗi ngày có bao nhiêu phong phú.
Tóm lại tất cả mọi người vì mục tiêu của bản thân mà nỗ lực hết sức. Nhưng hành vi ba người bọn họ mỗi ngày đều có thể mang về thịt thú tươi mới lại còn toàn bộ đã xử lý chú định bị những tộc nhân tộc Thiên Ngư trên đảo Bích Ba khác chú ý tới.
Vì thế vào ngày thứ tư khi bọn họ đang bận rộn làm việc, trên bãi biển xuất hiện ba người tộc Thiên Ngư lạ mặt. Mà Nạp Bối sau khi nhìn thấy ba người này, sắc mặt lập tức cứng đờ, tiếp đó hành lễ: "Xin chào thôn trưởng."
Nghe được là thôn trưởng gì đó, Đinh Tiếu lập tức ngừng động tác trong tay giương mắt nhìn lại. Ba người mới tới này trong đó có hai người có dáng người tương đối cường tráng, đương nhiên còn kém hơn Khôn rất nhiều, nhưng lại cường tráng hơn A Tề một chút. Tóc và mắt đều là màu xanh nước biển, làn da trắng nõn, bộ dáng rất giống người châu Âu. Một người khác dáng người không khác mấy so với Nạp Bối, tóc màu vàng kim, đôi mắt màu vàng nhạt, vẻ ngoài thật xinh đẹp. Nhưng lấy thẩm mỹ quan của Đinh Tiếu mà nói, cậu vẫn thích hình dáng như Nạp Bối và Nạp Nhất, đây là cảm giác bề ngoài thân thuộc!
Lúc này đúng là thời gian làm cơm trưa, Khôn lại ở không xa trong rừng dùng nước sông xử lý con mồi, Nạp Nhất và A Tề còn chưa từ biển đi lên, cho nên trên bãi biển cũng chỉ có hai người Đinh Tiếu và Nạp Bối. Hiện tại thôn trưởng đột nhiên xuất hiện, khiến Nạp Bối rất là khẩn trương. Dù sao thường xuyên đơn độc cùng thú nhân giống đực bên ngoài tiếp xúc, chính là việc không được người khác thích. Huống chi bọn họ hiện tại còn chưa nói với người trong thôn là có người ở bờ biển trực tiếp muốn đổi thịt cá với bọn họ.
Tư tâm mỗi người đều có, hai thú nhân có thể mua được bao nhiêu đồ về chứ? Nếu đem việc này nói cho những người khác trong thôn, đồ vật bọn họ có thể trao đổi được chắc chắn sẽ ít đi, cho nên Nạp Bối hiện tại cũng ít nhiều có chút áy náy. Dù sao việc tốt như vậy minh không có nghĩ tới việc chia sẻ với tộc nhân.
Thôn trưởng cũng không cảm thấy Nạp Bối làm như vậy có bao nhiêu ích kỷ, chỉ là trong lòng nhiều ít có một chút không vui thôi. Đặc biệt là Ngải Thập tới nói với con trai mình là người một nhà Nạp Bối gần đây giống như là cùng với thú nhân giống đực ở bờ biển mưu đồ việc gì. Mỗi ngày đều có thể mang về không ít thịt thú. Điểm này là thứ ông không yên tâm nhất trong lòng. Nạp Bối chính là người con trai ông yêu thương nhất, tuy con trai với Ngải Thập còn có hôn ước, nhưng nhiều năm như vậy con trai vẫn luôn chậm chạp không chịu cưới, mình cũng hiểu rõ. Chỉ là người tộc Thiên Ngư bọn họ, một khi có hôn ước thì phải cần cả hai bên đồng ý mới có thể giải trừ. Cho nên đối với Nạp Bối luôn cùng thú nhân giống đực tiếp xúc, hai cha con bọn họ khá là để ý.
"Nạp Bối, không giới thiệu một chút sao?" Nhìn thấy trên bờ biển chỉ có một bán thú nhân, tâm tình khẩn trương của Bang mới xem như giảm xuống một chút, thì ra không phải hai thú nhân giống đực nha. Vậy xem ra bán thú nhân này cùng giống đực kia rất có khả năng là bạn lữ, nguy cơ của mình hẳn là được giải trừ.
Nạp Bối nhìn Bang một cái, lại nhìn Ngải Thập bên cạnh hắn, trong lòng không quá thoải mái, nhưng chỉ có thể thở dài: "Vị này là người tộc Dực Hổ, cậu ấy tên Đinh Tiếu. Vị này là thôn trưởng của thôn chúng ta, vị này là con trai lớn của ông ấy, tên Bang. Còn có..." Không đợi Nạp Bối giới thiệu, vị mỹ nhân tóc vàng kia tự giới thiệu: "Ta là bạn lữ tương lai của Bang, tên Ngải Thập. Rất vui vì có thể gặp ngươi." Nói xong lộ ra một nụ cười xinh đẹp để chào hỏi.
Tuy không biết là nguyên nhân gì, nhưng mấy ngày nay ở chung, gia hỏa ngây thơ Nạp Nhất này luôn cùng mình thì thầm to nhỏ người tên Ngải Thập này có bao nhiêu đáng ghét. Luôn cười nhạo y chỉ biết ăn gì đó, vốn đang cho rằng bọn họ là tổn hữu linh tinh, kết quả hiện tại xem ra, tựa hồ cũng không phải có chuyện như vậy.
Đối với người thế giới này, Đinh Tiếu thực dễ dàng nhận ra, ánh mắt người tên Bang này vẫn luôn ở trên người Nạp Bối, mà Nạp Bối lại tình nguyện đem ánh mắt nhìn đi nơi khác, người tên Ngải Thập này nhìn thực ưu nhã, thực bình tĩnh, nhưng ánh mắt vẫn luôn vô tình cố ý quét qua Bang, sau đó trong ánh mắt sẽ xuất hiện oán niệm. Xem ra đây là một mối tình tay ba đầy cẩu huyết nha!
"Chào các vị, ta và bạn lữ của ta lần này tới bờ biển, quấy rầy đến các vị, thực sự rất xin lỗi."
Đối với bán thú nhân lễ phép như vậy, ấn tượng của thôn trưởng Cao phi thường không tồi. "Nghe nói các ngươi cùng Nạp Bối bọn họ trảo đổi thịt thú, chiếu cố tới tộc nhân của chúng ta như thế, là chúng ta phải cảm ơn mới đúng. Đứa nhỏ đáng yêu, bạn lữ của ngươi ở đâu?"
Đinh Tiếu trả lời: "Hắn ở bên sông trong rừng xử lý con mồi, nếu không ngại, ngài có chuyện gì có thể nói trước với ta một chút, đương nhiên cơm trưa hôm nay là ta và Nạp Bối cùng nhau làm, nếu ngài đồng ý, là vinh hạnh của chúng ta." Vô luận thế nào cùng Nạp Bối bọn họ mấy ngày ở chung vừa vui vẻ lại thư thái, hoàn toàn có thể coi là bạn bè bình thường không tồi. Cho nên cùng tộc nhân của bằng hữu khách sáo chút, nhưng tuyệt đối không thể mất mặt.
Cao vừa lòng gật gật đầu. Nói thật, tuy ông không phải người ham ăn, nhưng hương vị đồ ăn này của bọn họ phát ra thật sự quá hấp dẫn người, cũng khó trách tiểu gia hỏa Nạp Nhất này ra sức bắt cá như vậy.
"Ta đây cũng muốn nếm thử tay nghề Nạp Bối mới học, cháu là đứa nhỏ thiện lương, còn đem phương pháp làm đồ ăn mĩ vị dạy cho người ngoại tộc."
Đinh Tiếu phun tào trong lòng: Đó là vì cái này không có gì khó khăn! Hơn nữa, không dạy các ngươi ai sẽ tới mua nước tương của ta chứ!
"Tộc trưởng chúng ta nói, thân là trí giả, có nghĩa vụ đem những thứ tốt truyền bá cho mỗi một bộ tộc. Trí giả chẳng phân biệt tông tộc cùng địa vực, chế tác mĩ thực là việc cháu thích nhất, cháu nguyện ý đem chuyện này chia sẻ với bằng hữu của cháu."
Trí giả? Cao nghe được hai chữ này, lập tức nhướng mày. "Đứa nhỏ, ý của cháu là, cháu có được long cốt yêu?"
Đinh Tiếu từ bên trong áo lôi ra ngọc bội: "Đúng vậy. Đây là mấy năm trước tộc trưởng của chúng cháu tìm biện pháp cho cháu và bạn lữ của cháu." Theo lý thuyết mà nói, có cái thân phận này, vị thôn trưởng tộc Thiên Ngư này sẽ không còn hoài nghi nữa nhỉ? Cậu vẫn nhìn ra được, vị thôn trưởng bề ngoài tuổi trung nhiên này rất đề phòng mình. Bản thân nói chuyện khách khí như vậy đã nói lên vấn đề, mà để giảm trừ đi cảnh giác của người như vậy, có lẽ mĩ thực và nhiều mấy con mồi là không thể được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...