Nhìn người trước mặt Thiên Nguyệt không thể không cảm thán, thế giới này cũng quá nhỏ bé đi. Đi tới đi lui, ở đâu cũng thấy nam chủ vô song.
Nếu không phải định lực cô tốt cùng sự thản nhiên lạnh nhạt có sẵn trong gen, hẳn sẽ mất tự chủ mà siêu lòng thôi.
Phải nói nam chính do cô xây dựng không phải dạng vừa đâu, vừa lần đầu đụng mặt liền khiến cô rời bỏ Khả Ân. Không phải cô mềm yếu buông tay, cô biết bản thân còn dây dưa không rõ với Khả Ân, sự việc không chỉ dừng ở đây.
Hơn ai hết cô rõ, thế giới này vốn có cốt cố định nhưng chỉ sai lệch một chút bước đi liền kéo theo một chuỗi thay đổi vô định. Chính ngày hôm đó nhờ hành động của La Hoàng Tu, cô mới phát giác nhận thức được...chính mình đã làm lung lay cốt truyện trong khi vẫn chìm trong niềm vui một năm qua.
Vì vậy cô lựa chọn cách xa Khả Ân cho đến khi nắm được thế cục, thì một chút khổ sở hằng đêm cùng khoảng trống của mỗi buổi sáng...có thấm vào gì đâu.
"Đúng là, cô chẳng thay chút nào." Người đàn ông trước mặt không chút che giấu sự chán ghét của mình, cũng không nghĩ lời nói đơn giản có thể sẽ tổn thương ai đó.
"Tôi...quen anh sao!?" Lông mày Thiên Nguyệt nhíu chặt lại, hỏi. Một bên cảm khái, nam nhân nào trong truyện cũng như vậy sao, cô nhớ mình đều viết nam chính lịch sự nhã nhặn mà, chẳng lẽ vì cô là nữ phụ nên bị phân biệt đối xử !!?
"Quả nhiên cô vẫn thích giả vờ." Lần này, trong giọng kèm theo chút khinh thường chế giễu.
Thiên Nguyệt thở dài: tên thần kinh nào vậy trời, tại sao khi cô xuất hiện tính cách nam chủ trong truyện đều thay đổi nghiêng trời lệch đất, không phải do mới viết nửa cuốn chưa hoàn chứ!?
Cũng mặc kệ tên điên từ đâu nhảy ra, Thiên Nguyệt xoay người đi, quyết định bỏ qua đi chỗ khác chơi.
"Không lẽ sức hút của mình bị giảm?" Người đàn ông nhíu mi nhìn lại bộ dạng mê người yêu diễm của mình nghi hoặc. Song đá cho nữ nhân gần đó ánh mắt mị hoặc khiến mặt cô ta đỏ bừng, ánh mắt si mê, hắn mới thoả mãn gật gù. Sức hấp dẫn vẫn như cũ, khoan đã, thế sao Thiên Nguyệt thiếu hơi đàn ông kia lại không bị quyến rũ!?
Sau ba giây phân vân tự kỉ, nhìn bóng lưng uyển chuyển mềm mại của Cổ Thiên Nguyệt, hắn nhanh chân đuổi theo hét lớn:"Nguyệt Nguyệt, người ta là Mạc Tứ Ly..."
Thân hình Thiên Nguyệt lảo đảo té ụp mặt, vừa vặn bỏ lỡ chiếc xe bus vênh váo rời đi thả một làn bụi mù mịt.
"Nha, cũng không cần xúc động như vậy chứ!" Tứ Ly mỉm cười đầy tà khí, một bên đỡ cô đứng dậy.
Chính là ngoài ý muốn Thiên Nguyệt không tránh hắn mà còn níu chặt lấy, ngước mặt nhìn hắn với vẻ khóc không ra nước vô cùng đáng yêu khiến người ta luyến tiếc buông tay.
"Ngươi thật là Tứ Ly!?" Thiên Nguyệt bi ai không xác định hỏi lại.
"Vâng, ta là Mạc Tứ Ly, sao hả!?" Hắn buồn cười nháy mắt trêu ghẹo Thiên Nguyệt.
"Ngươi..." Ta ngất!
Cổ Thiên Nguyệt đột nhiên bất tỉnh làm hắn trở tay không kịp, may mắn kịp giữ thắt lưng cô, thân cô theo quán tính ngã ngửa ra sau để lộ cổ trắng tuyết yêu kiều làm hắn chỉ muốn chà đạp không thôi, để cô tránh khỏi ngã, hắn luồng tay qua chiếc eo thon mê người ôm cô vào ngực.
Lọng tóc xoăn bồng bềnh chảy dọc xuống rơi ra sau lưng, dưới tia nắng trời mái tóc khẽ lấp lên lớp kim sa đẹp đẽ mà tinh tế, mà ánh mắt Tứ Ly nhìn cô cũng dần trở nên nhu hoà ấm áp.
"Cô nha...vẫn làm người ta quyến luyết như vậy. Thật hư hỏng!"
- * -
Thiên Nguyệt ngơ ngác nhìn bầu trời về đêm. Chưa bao giờ cô cảm thấy hoang mang như vậy, tưởng rằng mọi chuyện đã rõ ràng...thế nhưng cô lầm rồi!
Hụt hẫng! Mọi sự cô cố làm trong một năm qua cứ như cát bay nơi sa mạc bao la, không những không rõ ràng mà càng ngày càng thêm mù mịt.
Thú thật, cái tên Mạc Tứ Ly xuất hiện đã làm gợn sóng gió lòng cô vốn bình yên biển lặng.
Nếu ai là độc giả của Cổ Mặc Y chắc chắn sẽ biết nhân vật gây sóng xuân tâm của mọi thiếu nữ, một thân phận huyền bí là thám tử lừng danh nổi tiếng - hồ ly tinh nham hiểm, hơn hết thân hình cùng gương mặt pecfect. Mặt khác lại hết sức thâm tình...trọng điểm là Mạc Tứ Ly là nhân vật bên truyện 3S nha.
Hắn, chạy đâu sang đây vậy hả!!?? Có nhầm không đây a...Cô chết mất thôi! Chính là...chính là, nếu chỉ vậy thì cô chẳng lửa giận công tâm mà ngất đâu.
Một suy nghĩ khủng khiếp xẹt ngang qua đầu cô, rồi cứ kiêu ngạo ở đó bền bỉ đuổi không đi: hình như tiểu thuyết cô viết ra đã bị xáo trộn hoà nhập làm một rồi.
Chưa hết đâu, nếu có nam chính 3S Mạc Tứ Ly ở đâu thì hẳn chẳng bao lâu nữa nữ chính sẽ xuất hiện, có phải hay không!?
Mọi chuyện ngày càng phức tạp hơn. A..a..cô phải sống sao đây!!!!??
Mạc Tứ Ly đẩy cửa đi vào, tận sâu đáy mắt là nỗi lo lắng khôn nguôi, trông đôi mắt lung linh xinh đẹp kia mà đau lòng thay.
Liệu có ai biết được đằng sau con người mà mọi người thoá mạ khinh rẻ...là khao khát có được tình thân ấm áp, bạn bè kề bên. Chứ không phải em gái cùng cha khác mẹ lần lượt tính kế lên đầu, hoặc dung túng cho lũ bạn khi nhục cô.
Mạc Tứ Ly là ai chứ, một chút thông tin này còn không biết thì thật sỉ nhục tài năng song song với Sherlock Holmes của hắn.
"Anh không cần thương hại tôi." Thiên Nguyệt cất giọng nhàn nhạt, nghe không ra tâm tình.
"Aiii..Thiên Nguyệt cô cần gì cố chấp như vậy chứ." Tứ Ly lắc đầu than nhẹ.
"Bọn họ cũng không phải ngu ngốc." Nếu đã hạ, dù cô có chết cũng chẳng thương tiếc, thế nên tội gì phải bỏ khoản tiền lớn chẳng vì cái gì.
"Họ, có còn là con người không chứ." Tứ Ly nghiến răng phẫn hận nói. Họ dám đối xử với Thiên Nguyệt như vậy.
Nguyên do không chỉ vì lửa giận công tâm mà dễ dàng ngất xỉu, mà là độc tố thần kinh số 7 lắng đọng trong não bảo lưu chậm chạp không tan, nếu không, Cổ Thiên Nguyệt còn có thể ở đây an nhiên sao?
Đồng thời cũng tiết lộ vì sao lúc nào Thiên Nguyệt cũng mặt lạnh không vui, bởi vì phần độc tố đó ở khu vực thần kinh trung ương điều khiển cảm xúc...nếu quá kích động, cái chết không còn xa.
Thiên Nguyệt thầm nghĩ: có cái gì mà tức giận đâu nào, may mà có độc tố này tiễn thân chủ một đoạn...không thì cô sẽ nương trú ở đâu chứ. Vậy có phải hay không cô nên cảm ơn cái gia đình dã thú kia đã hạ độc thân chủ từ bé không!? - Thiên Nguyệt rối rắm.
Nhưng là, con người luôn phải có vốn gốc cho người ta hạ thủ...lợi dụng. Vậy thì thân chủ này có gì mà khiến bọn họ xuống tay không lưu tình!?
Chà, đừng hỏi cô vì sao lại không biết cùng tự hỏi quá nhiều trong khi chính mình là tác giả. Từ lúc bươm bướm tự do tung hiệu ứng, thì cô không còn nắm chắc được điều gì, mỗi bước đều phải cẩn thận tránh dẫm vào phạm vi hoạt động của nam chủ. Mà, sự xuất hiện của Mạc Tứ Ly không phải đang minh chứng điều đó sao.
Hai người rất thản nhiên trò chuyện với nhau, cứ như quen thân đã lâu.
Số mệnh đang dần đẩy những con người khốn khổ lại với nhau, được liên kết bằng sợi dây định mệnh, định sẵn dây dưa không dứt.
- * - * -
Thiên Nguyệt khẽ dụi tai đến phát đỏ, điều này cho thấy cô đang khó chịu nhường nào. Nhưng trên mặt vẫn điềm nhiên như không đẩy xe đi qua khu đông lạnh.
"Nguyệt, mua cá đi...chúng ta nấu canh."
"Nguyệt, trái cây tươi lắm, tốt cho da."
"Nguyệt, cô thích chocolate không?"
Lần đầu tiên cô biết viết cái chữ hối hận như thế nào, tên Tứ Ly này cứ như chim vàng anh ríu rít không ngừng, còn là bám không buông.
Biết thế cô sẽ chẳng rủ hắn đi siêu thị đâu, hối hận chết. Cô thế nhưng cũng không Mạc Tứ Ly cũng có mặt tính đàn bà này.
A, soái ca thì đẹp trai mê hoặc, đụng vào mới biết thế nào gọi là vỡ mộng.
"Mạc Tứ Ly..." Vừa mở miệng muốn khiển trách sự ồn ào gần như vô tận này thì đã phải nuốt trở lại vì Tứ Ly ôm bọc toàn người cô lăn một vòng tránh thoát làn mưa đạn bất ngờ.
Cả hai dấu người dưới chỗ thu tiền quầy trái cây, Tứ Ly kề miệng sát tai cô nhỏ giọng dặn:"Em cứ đi theo lối tắt mà thoát, toàn bộ giao anh."
Lỗ tai Thiên Nguyệt đã đỏ càng thêm đỏ, chỉ là nhìn anh thật sâu rồi mới gật đầu.
Nhìn theo đến lúc cô khuất dáng mới nhanh chóng lắp ráp súng lộn vài vòng nổ súng.
Hơi khom người triển khai hành động tẩu thoát, lướt đi từng bước nhỏ không gây ra tiếng động nào. Mắt thấy sắp đến cửa thoát hiểm lại cảm giác có chỗ không đúng.
Đến khi bị bóng đen nào chộp lấy bị đẩy vào trong góc mới biết không đúng chỗ nào. Vận khí cô chẳng tốt chút nào, cho nên làm gì có chuyện trốn thoát thuận lợi tốt như vậy.
Tuy bị che mắt, nhưng giác quan của cô lại cực kì chuẩn xác tốt bất ngờ, cho cô biết người này thuộc phái nam.
Hắn nói:"You didn't move, I won't shoot you. Ok?"
"Allright." Thiên Nguyệt tuỳ tiện trả lời.
Trông thấy vẻ bình tĩnh của cô lòng nổi lên nghi hoặc, trong mắt xẹt qua tia tà ác hơi cúi người cắn nhẹ tai còn đang ửng hồng như e lệ.
Hắn bật cười trầm thấp, rất hài lòng khi thấy người cô khẽ run lên.
"Đáng chết!" Thiên Nguyệt thầm rủa thân thể mẫn cảm không thể mẫn cảm hơn được này, chân dùng sức đạp nam nhân dám trêu chọc cô.
Rất hợp ý cô vì phía sau lưng hắn là cầu thang chục bậc, ngã xuống không dập mặt cũng dập nội tạng...nhưng không sao cả đừng chết là được rồi.
Sau khi xô ngã người lạ mặt Thiên Nguyệt chẳng có chút áy náy phủi tay rời đi, trở lại con đường cũ.
Chính là, thời khắc nguy hiểm một giây lát cũng rất là quan trọng huống chi Thiên Nguyệt rời đi đã hơn mười phút.
Dù cho Mạc Tứ Ly có cao siêu cũng không chống đỡ được hơn mười lính bắn tỉa cao cấp cùng một cao thủ chi vương bắn tỉa. Chốc lát đã bị thương không nhẹ, trúng vài viên. Bất quá không nguy hiểm tính mạng.
Lúc Thiên Nguyệt đuổi tới, chỉ kịp nghe vỏn vẹn câu nói trêu tức của người có chức vụ cao nhất giữa bọn lính bắn tỉa kia:"Thiên Nguyệt, lần sau cô sẽ không may mắn vậy đâu."
Chính là dù cho công lao bảo vệ cô to lớn cỡ nào cũng không có quyền mè nheo cô kể chuyện đâu.
Thiên Nguyệt rất bất đắc dĩ nhìn Tứ Ly ôm gối với sắc mặt trắng bệch vì mất máu cùng vẻ mặt chờ mong nhìn cô.
Vẫn là ưu tiên người bệnh đi, Thiên Nguyệt mặt không biểu tình bắt đầu kể:"Một con thỏ siêng năng cầm xẻng đào đào, một ngày nọ có con sói đi qua sụp hố...chết!"
Khoé môi Tứ Ly giật nhẹ, im lặng nhìn Thiên Nguyệt.
Tưởng hắn chưa hài lòng, tiếp:"Một chú ếch nhỏ lo lắng mùa hạn sắp đết, chú tự nhủ tìm một cái giếng để ở, như trời ban phước lành, chú tìm thấy nhà mới của mình. Chú ếch con rất vui vẻ nhảy xuống giếng...chết!"
Khoé mắt Tứ Ly co rúm, câm lặng nhìn trời. Thiên Nguyệt cô có thể đừng kể chuyện mang tính chất Creepypasta mà mặt vẫn lạnh tanh như vậy có được hay không!!?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...