Nhật Ký Xoay Người Ở Hậu Cung

Edit: Du Tần

Beta: Thiên Phi

Từ lần Đại Yến Đế mất hồn mà ra khỏi Trường Nhạc cung, đã lâu rồi không có đi qua chỗ Hinh phi, ngược lại thường qua chỗ của Trân Tần mới phong. Hôm nay Trân Tần đang nhận vinh sủng, Hoàng Thượng ban thưởng trắc điện phía tây Dương Tử cung cho nàng, chỉ có điều bên chính điện Dương Tử cung trống không nhưng bốn phía trắc điện lại có đầy đủ các phi tần ở. Kể từ đó, Đại Yến Đế thường xuyên đi Dương Tử cung, danh tiếng Trân Tần hiện nay vô cùng nổi bật.

"Nương nương, không nghĩ tới Trân Tần này thực sự có tài, làm cho Hoàng Thượng thường xuyên lưu lại bên đó." Bội Hoàn bỉu môi nói, cẩn thận quan sát vẻ mặt Hinh phi, dè dặt hỏi: "Nương nương không tức giận sao?"

Diệp Linh Sương cười cười, "Vì sao phải tức giận, bản cung hiện đang mang thai, thân thể lại không tiện hầu hạ Hoàng Thượng. Cho dù không phải Trân Tần thì cũng sẽ là người khác, kết quả điều giống nhau. Ngươi cho rằng Hoàng Thượng sẽ vì một người mà thủ thân hay sao?" Khoé mắt quét qua bắt gặp Thuý Hoàn đang bưng ấm nước nóng từ cửa tiến vào, thở dài nói tiếp: "Đế Vương luôn vô tình, các ngươi sao lại không hiểu?"

"Ngươi đã hiểu ra chưa?" Vân Kiều cười yếu ớt, lấy trà phổ nhĩ rót ra chén, đưa cho Diệp Linh Sương, "Trà Bích La Xuân hương vị đậm đặc, hay là nương nương uống một chút trà Phổ Nhĩ cho thanh đạm đi ạ."

Diệp Linh Sương tiếp nhận cốc trà, lắc đầu cười nói, "Có lẽ bản cung không hiểu lắm, nhưng bản cung lại biết một người không thể quá tham lam. Hoàng Thượng vẫn là Hoàng Thượng, hậu cung giai lệ ba nghìn người, ân huệ chia đều cho mỗi người mới là điều hắn nên làm."

"Nương nương quả nhiên thông minh hơn so với người thường, đi theo chủ tử như nương nương nô tỳ thấy rất may mắn." Thuý Hoàn cười nói.

"Thuý Hoàn lời này ngươi nói sai rồi." Diệp Linh Sương không nhanh không chậm uống một hớp trà, tiếp tục nói: "Phàm là nữ nhân, ai mà không hi vọng trượng phu chỉ sủng ái một mình mình. Chỉ tiếc... Hoàng Thượng nhất định không phải là một người chồng tốt nhưng hắn sẽ là một Hoàng Đế tốt..." Nói xong lời này, nàng dần dần trầm mặc xuống, đôi mắt lẳng lặng nhìn chằm chằm vài miếng lá trà đang trôi lơ lửng trong chén. Lá trà nổi lên cuối cùng cũng sẽ dần chìm xuống...

Mấy người yên lặng nhìn nhau, không hiểu trong mắt Hinh phi rốt cuộc lưu đọng cái gì, đọng lên một chút, lại vừa đen vừa thâm sâu...

__ __ __ __ __ __ __ __ __ __ __

Phúc Thọ cung.

Nhìn trước mắt rõ ràng Thái Hậu không đồng ý với Đại Yến Đế, cả hơi thở cũng mang theo chút buồn bực, "Hoàng Đế, ai gia châm chước đã rất lâu, lần này Cúc phi đi, đứa bé Hiên nhi kia liền không có người chăm sóc. Phong Hồi cung Phùng Chiêu viện đã nuôi Uyển nhi, cũng có chút kinh nghiệm, không bằng liền đưa Hiên nhi làm con thừa tự nuôi dưới danh nghĩa Phùng Chiêu viện. Hoặc là đưa tới chỗ ai gia cho bọn ma ma chăm sóc cũng được."

Vẻ mặt Đại Yến Đế tựa hồ mang theo một chút khó xử, "Thái Hậu làm như vậy thật không ổn. Mặc dù Cúc phi không có ở đây, Hiên nhi cũng đã bắt đầu học tập đọc sách, không coi như còn nhỏ. Trẫm nghĩ tới qua một vài ngày nữa, cho Hiên nhi vào ở Trọng Thanh cung, có thái giám cùng nhũ mẫu chuyên môn chăm sóc là được. Bên phía Phùng Chiêu viện nuôi một mình Uyển nhi đã vất vả, thêm một đứa sợ rằng không ổn. Còn nữa, nếu như theo lời Thái Hậu nói Thần Hi cung Ngạn phi cũng đã từng dưỡng dục qua hài tử, nha đầu Du nhi kia không phải Thái Hậu cũng rất thích hay sao, đem Hiên nhi giao cho Ngạn phi chẳng phải tốt hơn?" Nói xong lời cuối cùng, trong mắt lại có một tia mỉa mai, chỉ là Thái Hậu không có chú ý tới.


Thái Hậu bị nói tới á khẩu không trả lời được, cơn tức giận ở ngực không nhỏ, khó chịu đến cực điểm, "Thôi thôi, Hoàng Đế coi như ai gia chưa nói gì, ai gia bất quá cũng muốn tốt cho Hiên nhi, Đại Yến quốc sao có một hoàng nhi như vậy được."

Đại Yến Đế nhếch môi cười, "Thái hậu hơi nóng lòng, trẫm còn trẻ, sớm muộn gì cũng sẽ có hoàng nhi khác."

"Chỉ sợ ai gia không chờ được tới lúc đó." Thái Hậu không nể tình nói.

Đại Yến Đế nhíu mi, "Thái Hậu nói cái gì. Bất quá..." Ngừng một chút nói tiếp: "Thái Hậu xác thực hao tâm tổn lực rồi, người ngày thường rãnh rỗi nên niệm phật nhiều một chút, không cần vì trẫm mà quan tâm mấy việc vặt này, nếu không trẫm thật sự cảm thấy mình rất bất hiếu."

Thái Hậu vân vê phật châu, tay sít sao nắm chặt, khẽ phát run, hiển nhiên bị tức không nhẹ.

"Thái Hậu nên nghỉ ngơi đi, trẫm cũng không quấy rầy nữa." Đại Yến Đế ôn nhu cười một tiếng, xoay người liền rời điện. Mà áo choàng lúc xoay lại bay lên thành một đường cong trong không trung, mang theo một cơn gió lạnh.

"Lạc Mai!" Thái Hậu nổi giận gầm lên một tiếng, đại cung nữ Lạc Mai vội vàng đi tới thuận khí cho bà.

"Đều tại ai gia tự tạo nghiệt, nuôi một đứa nghiệt tử, không biết có phải yêu khí do Liên phi phái tới hay không? Con tiện nhân kia chết rồi cũng không cho ai gia sống yên ổn!"

"Thái Hậu bớt giận, Thái Hậu bớt giận, nô tỳ cảm thấy Hoàng Thượng không có chủ tâm gây sự với Thái Hậu. Mặc dù những năm gần đây Hoàng Thượng đối với Thái Hậu không mặn không nhạt, nhưng lễ nghĩa đều có đủ. Nô tỳ cảm thấy Hoàng Thượng cũng chỉ thể hiện lời nói ra ngoài mặt, trong lòng vẫn luôn quan tâm Thái Hậu." Lạc Mai vội nói, lời nói tuy có chút trái với lương tâm. Đại Yến Đế đối với Thái Hậu tựa hồ bất mãn ra mặt càng ngày càng rõ ràng.

"Quả thật ngươi nói bậy!" Thái Hậu khiển trách một tiếng, trong mắt nháy lên hai ngọn lửa, "Đừng tưởng rằng ai gia không biết, vài năm qua Hoàng Thượng đối với ai gia nhất mực cung kính, đơn giản là vì trong triều ai gia có uy tín. Hôm nay hắn đã đủ lông đủ cánh, liền nóng lòng tính món nợ cũ với ai gia! Tiện nhân Liên phi bất quá chỉ nuôi hắn bảy năm, ai gia nuôi hắn vài chục năm, rốt cuộc trong mắt hắn có mẫu hậu này hay không?!"

Lạc Mai hoàn toàn khẩn trương, trầm mặc đứng yên một bên. Thái Hậu ở đâu mà liên tục nuôi hắn, bất quá chỉ là một cái hư danh mà thôi. Lúc nhỏ Đại Yến Đế còn không phải là thái giám ma ma chăm sóc, trong lòng sao lại nảy sinh tình cảm với bà. Nhưng những lời nói này tất nhiên Lạc Mai sẽ không nói ra, đối với Thái Hậu không khác gì đổ thêm dầu vào lửa.

Tức giận nói vài câu, Thái Hậu mới phát hoả ở trong lòng ra không ít, chân mày khẽ nhíu sinh ra vài nếp nhăn, nhìn Lạc Mai một cái, "Rãnh rỗi đi Phong Hồi cung một chuyến, kêu Chiêu nhi cố gắng một chút, sớm sinh hoàng tôn cho ai gia. Nếu nàng có hoàng tử, ai gia sao phải khổ công kêu Hoàng Đế đưa Hiên nhi làm con thừa tự cho nàng." Mới vừa dặn dò xong, cảm giác tựa hồ không ổn, Thái Hậu lập tức khoát tay, trên mặt sinh ra chút bực bội, "Thôi, lần sau thỉnh an ai gia tự mình nói với nàng vậy."

Chiêu nhi là khuê danh của Phùng Chiêu viện, nói lý ra Phùng Chiêu viện phải gọi Thái Hậu một tiếng bác, phi tần khác không có cách nào so sánh với Phùng Chiêu viện được. Mà hai năm trước Phùng Chiêu viện lại sinh ra một nàng công chúa, vì có Uyển công chúa nên Phùng Chiêu viện được đứng đầu Phong Hồi cung. Ở hậu cung tự nhiên có chỗ ngồi vững chắc, Hoàng Thượng coi như cũng sủng ái, mỗi tháng ít nhất phải đi Phong Hồi cung một lần.


Lạc Mai nghe lời Thái Hậu nói, đành phải lên tiếng vâng dạ.

"Nghe nói Hoàng Đế mấy ngày nay sủng hạnh người mới?" Thái Hậu chợt hỏi, giọng nói trầm ổn trở lại.

Lạc Mai cung kính trả lời: "Bẩm Thái Hậu, sinh nhật vài ngày trước của Hoàng Thượng, Liễu Tài nhân có hiến vũ. Ngày đó Thái Hậu vì thân thể không ổn nên rời đi trước, tất nhiên không biết chuyện ở đằng sau, nghe nói sau yến hội Hoàng Thượng trực tiếp sủng hạnh Liễu Tài nhân, sau một đêm liền bay lên thành phong vị Tần, ban phong hào Trân."

Thái Hậu sắc mặt trầm trầm, "Hoá ra mấy ngày nay trong nhóm phi tần thỉnh an ai gia thấy có gương mặt lạ, hoá ra bộ dáng so với Kỳ Quý phi còn muốn quyến rũ hơn mấy phần. Hừ, đúng là vũ nữ, bản chất hồ mị người khác."

Thái Hậu đối với những người chủ động câu dẫn Hoàng Thượng đều coi là những nữ tử hồ mị. Điểm này Lạc Mai hiểu rõ ràng nhất, thời điểm vẫn còn tiên đế, từng có một phi tần mặc đồ đơn bạc, cố gắng câu dẫn tiên hoàng. Phùng Thái Hậu không một lý do cho đánh hai mươi loạn côn, về sau không biết có chuyện gì, tiên hoàng cũng không có sủng hạnh qua phi tần kia nữa.

"Hoàng Thượng trong lòng tự có chừng mực, ai gia cũng lười đi quản hắn, miễn cho sắc mặt hắn đối với ai gia lại không tốt." Thái Hậu khó chịu nói.

"Nô tỳ có thăm dò được, Trân Tần cũng là một trong hai mươi mỹ nhân Minh Vũ quốc đưa tới. Hiện tại Hoàng Thượng cơ hồ mê luyến vị Trân Tần này, thỉnh thoảng liền đi một chuyến tới Dương Tử cung, thời điểm đi gặp Trân Tần canh giờ sớm rất nhiều so với người khác."

Thân thể Thái hậu nhích về phía sau, đầu giữ vững, không đếm xỉa nói: "Tuỳ hắn đi, Đại Yến quốc hôm nay là của hắn, hắn muốn lăn qua lăn lại chỗ nào cũng được. Ai gia quả thực già rồi, động một chút thân thể liền mệt mỏi..." Thái Hậu nhắm mắt nói.

Lạc Mai không lên tiếng nữa, mang thảm đắp lên đùi bà.

...........................

Thương Loan điện, Đại Yến Đế nhìn thư tín bên dưới có dấu ngọc tỷ trong tay, khoé miệng đột nhiên cong lên.

"Lý Phúc Thăng, ngươi đi Thượng thư phòng gọi Giả Thái phó tới đây." Đại Yến Đế đột nhiên nói.

Lý Phúc Thăng sớm đã lưu ý đến vẻ mặt của Đại Yến Đế, trông thấy hắn xem xong lá thư liền sung sướng ra mặt, đột nhiên phân phó như vậy, vội vàng ứng thanh âm, vội vã đi Thượng thư phòng gọi Cổ Mặc Ngân.


Vào Thương Loan điện, thấy vẻ mặt của Đại Yến Đế, Cổ Mặc Ngân đã hiểu rõ, trên mặt không khỏi lộ vài phần vui vẻ.

Đại Yến Đế ha ha cười một tiếng, "Mặc Ngấn, xem ra ngươi đã đoán được." Dứt lời, đem thư tín ném tới trong tay hắn, "Sao rồi, cái nhìn của ngươi là gì?"

Xem hết nội dung trong thư, Cổ Mặc Ngân cung kính trả lại trên bàn sách, trả lời: "Nếu tân quân Minh Vũ quốc tự mình viết thư, nói muốn quan hệ tốt với Đại Yến quốc thì đây là một chuyện tốt."

Đại Yến Đế nhướn mày, "Không muốn nói cho trẫm, ngươi chỉ nói có vậy thôi ư?"

Cổ Mặc Ngân hắng giọng cười một tiếng, "Ý thần cũng như Hoàng Thượng vậy. Thần nghe nói, tân quân Minh Vũ quốc kia mọi chuyện đều dựa vào văn võ đại thần trong triều, lần này đề xuất quan hệ hoà hảo giữa hai nước đó chính là Trấn quan Tướng quân Diệp Hào, cũng khó trách Trấn quan Tướng quân này tự mình làm sứ thần Minh Vũ quốc đến Đại Yến quốc ta."

Nghĩ đến một chuyện, đôi mắt Cổ Mặc Ngân đảo một vòng, thấp giọng hỏi một câu, "Thần nghe nói, phụ thân của Hinh phi nương nương tựa hồ là Trấn quan Tướng quân Minh Vũ quốc, không biết chuyện này có thật không?"

Hoàng Đế nhíu nhíu mày, "Xác thực như thế, Giả ái khanh muốn nói gì?"

Nghe Đại Yến Đế sửa lại xưng hô, biết hắn có chút không vui, Cổ Mặc Ngân nghiêm mặt nói: "Tân quân Minh Vũ quốc tính tình nhu nhược, hiện tại đơn giản có mấy đại thần chống đỡ, cả Minh Vũ có cốt mà không có thịt, mà cốt này tác dụng không lớn lắm chỉ toàn xương sụn. Có thể nói hôm nay đánh bại Minh Vũ quốc là một chuyện dễ dàng, chỉ là xuất binh cần có cớ, trước kia rõ ràng có cơ hội nhưng Hoàng Thượng lại bỏ qua."

"Ái khanh đang chỉ trích trẫm?" Đại Yến Đế cười hỏi, trong mắt lại không có sự vui vẻ.

Cổ Mặc Ngân vội vã lắc đầu, "Thần tuyệt đối không có ý đó, mọi sự đều có lý do, thần ngược lại cảm thấy không bằng lợi dụng tốt mối quan hệ với Hinh phi, làm cho Minh Vũ quốc triệt để quy thuận Đại Yến quốc, trở thành một bộ phận của Đại Yến quốc ta." Nói đến nước này, Cổ Mặc Ngân liền ngừng lại, cười xem Đại Yến Đế, "Kỳ thật, Hoàng Thượng đã sớm có suy nghĩ này, thần chẳng qua chỉ thay Hoàng Thượng nói ra. Hoàng Thượng cảm thấy nói không nên lời với Hinh phi?"

Ý nghĩ trong lòng mình bị nhìn thấu, Đại Yến Đế cũng không giận, trong lòng đúng là nói không nên lời với Hinh phi, làm cho nàng giúp đỡ khuyên cha mình quy thuận Đại Yến quốc. Nàng có thể hay không hiểu lầm mình đang lợi dụng nàng? Theo thái y mà nói, nữ nhân mang thai vô cùng nhạy cảm.

"Trẫm xác thật nói không nên lời..." Thật lâu, Đại Yến Đế mới thở dài nói.

"Hoàng Thượng nếu nói không nên lời, chi bằng để thần đi?" Cổ Mặc Ngân cười giỡn nói.

Đại Yến Đế lướt mắt nhìn hắn, cũng không vui, "Cũng chỉ có ngươi ở trước mặt trẫm dám nói loại lời này. Nữ nhân của trẫm, đương nhiên chính mình phải đi dụ dỗ."

"Hoàng Thượng thích nữ nhân hi sinh vì đại nghĩa, thần cảm thấy Hinh phi nhất định sẽ đồng ý giúp Hoàng Thượng." Cổ Mặc Ngân nói, vừa rồi hắn thấy trong mắt Đại Yến Đế một tia ham muốn mãnh liệt, khoé miệng Cổ Mặc Ngân không khỏi cong lên, đúng là hiếm gặp.


Cổ Mặc Ngân đi ra khỏi Thương Loan điện. Đại Yến Đế cúi đầu tâm trạng trầm tư, trong tay tiếp tục cầm phong thư, yên lặng nhìn trên giấy mấy chữ sứ thần Diệp Hào, chốc lát mừng rỡ nhướn mày, chốc lát con mắt lo lắng nhìn xuống, cuối cùng chỉ còn lại tiếng thở dài.

"Hoàng Thượng không bằng uống chén trà đi, là trà Bích La Xuân." Lý Phúc Thăng thấp giọng đề nghị.

Đại Yến Đế quay đầu liếc hắn một cái, nhìn chằm chằm hơi nóng trong trà bốc lên, thật lâu mới nói mấy chữ, "Không uống, mang đi." Sau đó ỉu xìu như con chó nhỏ, gục đầu xuống bàn, vẻ mặt bực bội.

Lý Phúc Thăng thấy bộ dáng Đại Yến Đế không có hồn, có chút buồn cười, chuyện gì lại làm cho Đại Yến Đế cao cao tại thượng trước sau khổ não như vậy.

"Lý Phúc Thăng, ngươi cùng trẫm đi Trường Nhạc cung một chuyến." Đại Yến Đế đột nhiên tỉnh lại đứng dậy, bỏ lại một câu. Trước hết chính mình ra khỏi cửa điện, Lý Phúc Thăng vội vàng theo sau.

"Ơ, hôm nay cơn gió nào mang Hoàng Thượng thổi tới Trường Nhạc cung?" Diệp Linh Sương nghe thấy tiếng bước chân đến gần, người còn chưa tới, chính mình lên tiếng trước, dẫn theo một mùi hương rõ ràng có vị chua. Trong phòng vài nha đầu che miệng cười trộm, thấy vạt áo minh hoàng vừa lộ, liền vội vàng thoái lui ra điện.

Đại Yến Đế xấu hổ cười, cánh tay dài nhấc lên, quen thuộc đem nàng ôm vào trong ngực, bàn tay xấu ở trên bụng đo đạc một phen, gật gật đầu, "Nhiều ngày không gặp, lại lớn chút ít."

Nghe được lời nói vừa rồi có vị chua, trong lòng Đại Yến Đế hơi tung tăng như chim sẻ, ha ha cười hỏi, "Sương nhi, ngươi là đang ghen?" Dứt lời, hôn trộm môi nàng.

"Thần thiếp nào dám, miễn cho người khác nói thần thiếp ghen tị." Diệp Linh Sương ngửa đầu nhìn trời, nhàn nhạt trả lời, chỉ là không nhìn tới hắn, bất quá chính mình lại rất thoải mái vùi đầu vào trong ngực hắn.

"Sương nhi, mặc kệ trẫm làm gì, đều có nỗi khổ tâm của mình, hi vọng Sương nhi ngươi có thể hiểu..." Đại Yến Đế thuận tay đặt tay trên bụng nàng vuốt ve, động tác tay càng ôn nhu.

Diệp Linh Sương kéo căng mặt một chút, cươi hơ hở nói: "Thần thiếp biết rõ, bất quá trong lòng có chút không thoải mái, Hoàng Thượng coi như thần thiếp đùa một chút đi."

"Kiểu đùa giỡn này của ngươi, trẫm vui mừng khi thấy bộ dáng ghen của Sương nhi." Đại Yến Đế cười nói, đột nhiên cảm giác được đã ôm nhiều nữ nhân nhưng không bằng ôm nàng trong ngực, cảm giác thư thái, kìm lòng không được đem tóc đen trên cổ nàng lấy ra, cúi đầu mà mút hôn.

Diệp Linh Sương rụt cổ một cái, "Đừng lộn xộn, người muốn làm chuyện này, nên đi tìm Trân Tần, thần thiếp không thuận tiện cho lắm."

Nghe nói lời này, động tác Đại Yến Đế dừng lại, sau đó ôm nàng, âm thanh buồn bực bật cười, càng cười càng vui mừng, "Nhắc tới cũng lạ, những nữ nhân khác tính tình như vậy, trẫm cực kỳ phiền chán, Sương nhi ngươi phát cáu, trẫm lại hưởng thụ cực kỳ. Ngươi nên tiếp tục ăn giấm, trẫm thích vị chua này." Dứt lời, cũng không coi cô gái trong ngực có tự nhiên không, đem thân thể nàng để bên cạnh, chằng chịt hôn vào trán của nàng, chóp mũi, trên cánh môi, đôi môi thơm mà hồng mịn say mê hung hăng mút vào gặm cắn. Bàn tay không khống chế được thăm dò trong vạt áo nàng, da thịt bóng loáng nhẵn nhụi dao động, cơ hồ sờ khắp nơi trên cơ thể nàng, cuối cùng rơi vào nơi mềm mại nhất của đối phương nhẹ nhàng vuốt ve, chọc cho Diệp Linh Sương thở gấp liên tục.

Sau cùng, Đại Yến Đế thay nàng sửa sang quần áo cùng mái tóc lộn xộn, ôm khuôn mặt nhỏ nhắn hung hăng hôn hai cái, cho nàng ở vị trí thích nhất nằm trong lòng ngực mình, môi mỏng ngọ nguậy qua lại, rốt cuộc lấy hết dũng khí phát ra thanh âm, nhưng lại nhỏ như tiếng muỗi kêu, "Sương nhi, trẫm có việc muốn nói với ngươi..."

Diệp Linh Sương chậm rãi ngẩng đầu liếc hắn một cái, ánh mắt tối đen lại. Nàng nói mà, Đại Yến Đế nay làm gì nổi cơn điên tốt như vậy, nhìn sự việc thì đây cũng không phải chuyện nhỏ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui