Nhật Ký Thần Linh
“Xe ta bon đi trên những dặm đường. Giữa làng quê ta băng qua bao suối đèo, đồi nương. Mà xe ta bon ra chiến trường…
Chào… Em cô gái Lam Hồng. Giữa tiếng bom gào đạn dội…”
- Móa! Nhạc của đài phát thanh hôm nay làm sao kì quá vậy~
Xe bon bon đi bạt mạng! Nguyễn Trọng Lăng cả người không ngừng lắc lư theo từng nhịp đảo bánh.
Phải công nhận là loài người năng lực thích ứng luôn vô cùng mạnh. Bằng chứng tiêu biểu cho điều đó hẳn là giống như cậu chàng vào lúc này. Chỉ sau hai ba lần thừa sống thiếu chết ngồi trên xe của Arianna lái, cậu liền bình văn tĩnh đi rồi. Dù rằng mặt mày vẫn luôn là xám ngắt như trước vậy!
Còn qua không nổi cửa ải tâm lý a~
Tuy rằng dù có tai nạn xảy ra cậu cũng nhất định sẽ không chết. Khả năng trong lòng luôn là kinh sợ chảy mồ hôi liên tục vậy!!!
- Rụtttttt!!!!!
Tiếng bánh xe ma sát gấp, cả chiếc xe con tấp vào lề đường nghe qua khét lẹt!
- Bịch!
- Ọe…~
Cửa xe mở vội! Cậu chàng giống như khi xưa hai tay chống mui xe, cúi đầu nôn thốc nôn tháo một cái cho bớt chóng mặt. Dù sao thì cũng đến địa điểm đầu dốc rồi. Khoảng cách từ nơi này quốc bộ tới quán net cũng đã không còn xa. Quan trọng hơn là con đường tiếp theo nhỏ tí xíu với đầy hàng quán bài đặt ven đường. Nguyễn Trọng Lăng thật đúng là sợ Arianna lái xe vào trong đó cày lấy một lượt… Nơi này ngày sau liền sẽ không còn hàng quán gì rồi! Như vậy thì tội cho mấy anh quản lý đô thị lắm~ Hết cả chỗ thu tiền bầy quầy hàng!
- Lăng thiếu gia! Ngài không sao đấy chứ???
Arianna đầu từ bên trong ô tô thò ra. Vẫn là một vẻ mặt ân cần thăm hỏi như muôn năm cũ~ Tất nhiên là anh chàng cũng đã thói quen với kiểu nói chuyện của cô nàng này rồi!
- Tôi không sao! Có lẽ cô nên rời đi trước thì hơn.
- Trưa nay tôi không trở về đâu nhé. Buổi tối khả năng cũng như vậy!
Nôn qua một tí cả người cũng đỡ hẳn. Nguyễn Trọng Lăng không thể không tranh thủ thúc dục cô gái thật nhanh rời khỏi nơi này.
- Vậy… được rồi! Nếu có cần xin hãy gọi cho tôi sớm nhất có thể nhé, Lăng thiếu gia!
Cô ấy chính là ngoan như vậy đáp lại. Tiếp đó…
- Brừm… brừmmmm…..~
- Rụtttttttt!!!!!!!
Đạp mạnh chân ga! Chiếc xe ấy liền phi bon bon như bạy!
Chưa đến một phút sau…
Ba chiếc xe cảnh sát cơ động cùng hai chiếc xe cảnh sát băng vun vút qua trước mặt cậu!
Hú hồn! Ít nhất thì cậu đã không bị bọn họ coi là đồng lõa~ Giờ thì tốt nhất nên chuồn lẹ!
Kết quả, dưới con mắt kì quái của nhiều người, cậu ta liền lấm la lấm lét nhanh chân bỏ chạy một mạch!
Một lát sau…
- Quán net thân thương cuối cùng anh cũng đến được với mày~
Đứng nhìn nơi cửa ra vào quán internet quen thuộc mà Nguyễn Trọng Lăng không khỏi thầm than! Quá… con m* nó không dễ dàng vậy!
Cậu vì vậy không khỏi hai mắt rưng rưng cảm động bước vào. Khả năng…
- Tầng một hết máy!
Cả sảnh lớn tầng một hơn ba mươi đài máy tính trải khắp hai bên góc tường đều đã có người ngồi đầy~
Được rồi! Ngày hôm nay là thứ sáu, hẳn là đám học sinh bỏ học còn không quá nhiều đâu? Cậu trong lòng chính là như vậy an ủi khi bước chân lên tầng hai. Hơn nữa đám bạn của cậu cũng không có thấy tên nào ở dưới tầng một ngồi chơi cả. Đoán chừng tất cả đều ngồi ở bên trên chơi đi!
Bước bước bước, mới vừa lên tầng hai nhìn qua…
- Tầng hai…
- Cũng đã hết máy!!!
- Sh**! Ngày hôm nay đen dữ vậy trời!!!
Tầng thứ hai xếp thành hai dãy máy tính dựa lưng vào nhau. Tương tự là hơn ba mươi máy tính đều đã có người ngồi đầy! Một, hai, ba bốn, … đủ tám thằng. Đám bạn xấu của cậu lúc này đều đang ngồi ở đây hết cả. Thậm chí chúng còn chia hai bên ngồi những vị trí đẹp sát nhau đoàng hoàng lắm chứ bộ. Nhìn qua liền biết khi bọn này đến tầng hai còn chưa có mấy người~
Cậu ấy vậy mà vẫn đến chậm một vài nhịp!
Không còn cách nào khác~ Nguyễn Trọng Lăng chỉ có thể vác ghế đi theo ngồi nhìn đám bạn chơi đùa rồi!
- Em ơi! Cho anh trai Sting đỏ!
Trong lòng âm thầm đau buồn, cậu chàng quay người liền xuống nơi máy chủ dưới tầng một kiếm lấy chai nước ngọt uống tạm. Cũng không biết lúc nào mới quán này mới có máy trống để mà cậu ngồi!
- Của anh đây!
- Thank em!
Trâu chó cười một cái tự nhận là đẹp trai nhất với cô em trông quán xinh tươi, Lăng quay đầu không chút vấn vương trèo lên trên tầng hai tìm kiếm đám bạn bè an ủi đi rồi! Cũng không thể cứ thế bỏ về không phải.
Trong các quán net mỗi một chiếc máy thường đều có kèm theo đầy đủ tai nghe. Và dù rất nhiều người đều chán ghét loại tai nghe số lượng hàng loạt, chất lượng không đảm bảo, thường cứng và gây đau tai không muốn đeo…
Có điều một khi đã tập trung chú ý vào game trên màn hình! Dù đeo tai nghe hay không! Thường thì ngay cả có người đến đứng sát sau lưng các game thủ của chúng ta cũng không nhận biết. Nhiều thanh niên kinh nghiệm chưa sâu bị bố mẹ bắt quả tang tại trận cũng là vì lý do này!
Hiển nhiên là đám bạn xấu của Lăng kinh nghiệm cũng chỉ là thường thường, hơn nữa vốn là một đám không có chút nào sợ hãi đề phòng ở trong lòng. Kết quả là khi Lăng tới sát bên một cậu bạn tên Quang ngồi xem hắn chơi game gần mười phút, hắn mới…
- A! Mày đã đến rồi à?
Rất tốt ! Rất cường đại ! Đám bạn này thật đúng là không quan tâm mình có đến hay không đây mà~
Nói tới kể cũng đúng ! Trò mà đám bạn cậu thường chơi là trò đế chế. Trò này lại chỉ có thể để tối đa 8 người chơi với nhau cùng một lúc. Hiện tại đám bạn của cậu ngồi trong phòng cũng là vừa đủ tám người. Dù cho hiện tại cậu có máy tính để mà ngồi cũng liền không có xuất mà ngồi chơi~
Cũng không biết mấy tên khốn này vì làm sao đủ người rồi còn gọi cậu đến đây nữa~ Trong lòng cậu chàng vì vậy không khỏi thật buồn bực.
- Đến từ nãy giờ rồi lúc này chú mới biết à ?
Lăng không mấy vui vẻ đáp lại.
- Ừ! Thì tạo tạo không để ý. Đang bị thằng Tuấn Soái ca chém chết hết sạch đám lính mới xin đây này! Mà sao chú không kiếm máy ngồi đi !
- À đù! Hết mày rồi à ? Cho chết cái tội đến muộn ! Không chịu theo sát bước chân của anh em kết cục nó mới thường bi thảm như thế đấy !
Tên khốn nạn này cứ như vậy cười cợt đáp lời. Ngôn ngữ ngược lại tương đối làm giận!
- Ực! Tập trung mà đánh đi. Đám bên mày sắp thua rồi kìa~
Thản nhiên tiếp tục xử lý nước ngọt trong cốc có đá mát lạnh. Lăng vẻ mặt khinh khỉnh đáp trả. Tám cậu bạn chia làm hai bên 4 vs 4 đối đầu. Bên của cậu bạn tên Quang trước mặt này rõ ràng là đang bị đè lên đánh. Tên này cũng là bởi vì bị đánh cho nát tan cửa nhà phải chạy nạn khắp nơi nên mới có thời gian tán gẫu với cậu chàng!
Cái gọi là ít người liền ít việc cần làm chính là như vậy thôi ! Nếu như người đông thế mạnh. Mỗi một người dân, mỗi một thằng lính, mỗi một công trình kiến trúc đều có việc cần làm cần điều khiển. Cậu ta có thể nhàn nhã như hiện tại tán gẫu với cậu mới là lạ !
- Đưa đây uống một phát xem nào !
- Cứ dúi dúi qua lại trước mặt anh thế thì ai mà chơi được !!!
Vẻ mặt cười như chí phèo. Tay thì đưa nhanh đoạt phắt đi cốc nước ngọt mà cậu đang cầm. Tên Quang này vậy mà còn rất thản nhiên phê bình, đổ lỗi ngược lại lên đầu cậu chàng. Giọng điệu nói… Cứ như đúng rồi ấy!
- Thôi đi ! Bị đánh cho chạy té le ra mà còn làm bộ cái gì chíp bông~
Chai nước tuy không thể đòi lại. Bật ngược phê bình đối phương đúng là có thể làm một hai.
- Cạch… !
Rất tốt ! Có vẻ như thời cơ của cậu tới rồi. Vừa thấy có một cậu nhóc rời máy mà đi, Lăng cũng không có tiếp tục đi dây dưa với tên ngốc Quang này nữa. Bước chân thoăn thoắt di chuyển tới nơi mà cậu nhóc vừa ngồi.
Quán internet hiện giờ toàn dùng tài khoản quản lý cũng như giữ khách. Khách hàng quen thuộc chỉ cần nạp một khoản tiền vào tài khoản đăng kí của mình ở quán liền có thể tự do bật mở máy ngồi chơi. Đám khách quen giống như Lăng và đám bạn tất nhiên đều có tài khoản riêng ở trong quán này. Vừa ngồi xuống máy mới cậu bởi vậy liền đăng nhập vào tài khoản để mở máy.
Rất nhanh ! Màn hình hiển thị thật nhiều biểu tượng trò chơi liền hiện lên trước mặt rồi. Có điều…
Đám bạn vẫn đang miệt mài cùng nhau chiến đấu. Cậu ngược lại là lẻ loi không có người chơi cùng.
Hết cách ! Vậy liền đăng nhập mấy cái game khác chơi tạm vậy.
Ánh mắt cậu lướt quanh. Một biểu tượng trò chơi quen thuộc thình lình ánh vào trong mắt cậu.
Ừ ! Quyết định là mày rồi !!!
Liền là một lần ôn lại ngày xưa oai hùng kỉ niệm cũng được ~
Nhấp chuột ! Giao diện game hiển thị đang tiến vào !!!
…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...