Nhật Ký Thần Linh
Bên bờ hồ,…
- Đối phương không phải không hề bị tổn thương. Ông già đó vừa sử dụng năng lực điều khiển đám người hầu chết kia thay thế chính mình chịu đòn đó.
- Cố lên anh yêu! Anh nhất định có thể chiến thắng!!!
Erica lớn giọng tuyên bố.
Tiếng hô hoán của cô, lập tức làm cho Nguyễn Trọng Lăng bừng tỉnh.
Ánh mắt lướt ngang! Quả nhiên nơi Ngựa Giáp Sắt và Sói khổng lồ đang chiến đấu, lúc này đã không còn thấy bóng dáng của đám người hầu chết kia đâu nữa~
Phía bên dưới Voban cũng không có giống như trước kia, liên tục hồi sinh ra đám người hầu chết đi tham chiến. Có vẻ như sự thật đúng như những gì Erica vừa nói, mũi tên cậu vừa tấn công ra cũng không phải là vô ích một hồi~
Ít nhất thì chiến trường bên kia Ngựa Giáp Sắt giờ đang chiếm ưu thế không phải sao! Lăng ánh mắt không khỏi sáng quắc lên.
Hiện tại để xem đối phương còn có thể làm gì?
- Thật là phiền phức các cô gái~
- Tuy nhiên đòn tấn công vừa rồi của cậu cũng quả thực không tệ.
- Thế nhưng nếu như ta đoán không lầm mà nói, loại quyền năng mạnh mẽ này muốn sử dụng ra chắc hẳn yêu cầu hạn chế cũng không ít. Đoán chừng cậu chiến đấu tiếp sau đó đã không thể tiếp tục sử dụng nó được rồi~
- Hiện tại bản thân ta cũng không thể cho gọi ra đám người hầu của mình. Nói như vậy chúng ta hãy coi như là một hồi một đổi một đi~
- Nó như vậy…
Voban ánh mắt lành lạnh.
- Hãy bắt đầu hiệp thứ hai chứ hả, cậu nhóc?
- Lần này ta sẽ thật sự ra tay rồi~
Mũi tên khi vừa của Nguyễn Trọng Lăng rõ ràng đã làm cảnh tỉnh lại tâm thái của vị Vua già. Giọng nói của ông ta hiện giờ cũng bởi vì thế càng trở nên trầm thấp. Trái ngược với đó là dòng máu nóng trong người như đang sôi lên! Một cảm giác gươm đao ra khỏi vỏ, lão hổ chính thức vồ mồi xuất hiện quanh quẩn trong không khí~
Có vẻ như đối phương cuối cùng cũng chính thức nhìn vào thực lực của cậu chàng!
- Lão già! Ông nói nhảm quá nhiều!!!
Lăng vẻ mặt cau có quát lớn. Thân thể trên không trung đạp lấy Phong Hỏa Luân thật nhanh lao xuống.
Mặc kệ đối phương trước đó là ra làm sao thoát khỏi đòn tấn công của nỏ thần, hiện tại cậu cũng đã không còn tâm tư để mà lo lắng tới chúng nữa.
Đường cùng ngẫu gặp kẻ địch mạnh?
Không chịu buông tha dũng giả thắng!!!
- Xem chiêu!
- Thần Thánh Cánh Tay Phải!!!
Một tiếng hô quát lớn vang lên. Lăng một bên cánh tay vung mạnh!
Giữa đất trời đột nhiên thình lình xuất hiện một cánh tay khổng lồ vô hình màu bạc trắng. Cánh tay ấy nối liền bao phủ lấy một bên cánh tay phải của Nguyễn Trọng Lăng.
Cánh tay khổng lồ ấy vung lên! Động tác thế nhưng giống y hệt như những gì Nguyễn Trọng Lăng đang làm.
Một kiểu quyền năng tương tự thân ngoại hóa thân được cậu chàng lần đầu tiên vận dụng vào trong chiến đấu~
Cánh tay khổng lồ ấy mang theo hung uy vô hạn đấm thẳng về phía Voban!!!
Tốc độ cực nhanh!!!
- A a a…~ Người trẻ tuổi thời nay vẫn luôn là nôn nóng như thế!
- Vụt…!
Voban ánh mắt lạnh lẽo liếc nhìn đòn tấn công đang lao tới gần. Khóe miệng nở nụ cười mỉa trêu chọc. Tiếp sau đó thân thể bằng vào tốc độ cực nhanh. Vút một cái liền đi theo màn gió đen bao quanh cơ thể, lướt ngang ra một đoạn khoảng cách thật dài! Tránh thoát đòn tấn công của Nguyễn Trọng Lăng dễ dàng khỏi phải nói~
Đối phương vậy mà lợi dụng năng lực của Gió? Nhẹ nhàng hô như vậy một cái liền có thể điều khiển bản thân di chuyển với tốc độ nhanh tới mức không ngờ??? Lăng vẻ mặt trong khoảnh khắc không khỏi xiết chặt!
- Rầm!!!
Cánh tay khổng lồ theo quán tính va chạm mạnh xuống nền đất! Bụi bặm bay mù mịt~ Đất đã nứt vỡ tung tóe!!! Uy lực mạnh không hợp thói thường~
Thế nhưng cũng chẳng có tác dụng quái gì dùng!
- Cậu nhóc, dũng lực rất đáng khen~
- Ha hả…~ Thế nhưng đánh không trúng địch nhân chính là đánh không trúng!
Voban vẻ mặt cười mỉa khinh thường.
Nghe vậy, Lăng lúc này giận thật sự đấy à nhà~ Không mang theo trêu chọc nhau như thế đấy!!!
- Móa! Chưa biết ai sẽ chết vào tay ai đâu!!!
- Xem ta…
- Chấn Thiên Toái Địa Chưởng!!!
Hét lớn một tiếng lấy khích lệ! Cánh tay phải khổng lồ đột nhiên điên cuồng trở nên to lớn hơn. Nếu như lúc trước kích thước của nó chỉ có mười, hai mươi mét mà nói. Hiện tại kích cỡ đã có thể sánh ngang với tòa nhà cao ốc cao hơn chục tầng lầu! Ít nhất cũng đã tới bốn, năm mươi mét rồi~
Cánh tay khổng lồ ấy mang theo cuồng bạo khí thế!
Một cú đập bàn tung trời lật đất… Quất thẳng xuống!!!
Tốc độ so với lần trước còn nhanh, còn hung ác hơn vài lần~
“Để xem lần này lão còn có thể trốn được đi hay không???” Lăng ánh mắt nhìn chòng chọc về phía đối phương.
Chỉ cần bắt gặp Voban mảy may chạy trốn, cậu chàng sẽ lập tức dùng sét đánh không kịp bưng tai, bằng vào tốc độ nhanh nhất lần nữa tấn công! Một lần không được thì hai lần!!! Cũng không tin đối phương còn có thể lần nào cũng thành công tránh thoát lòng bàn tay của cậu~
Tiếc là suy nghĩ của Lăng còn quá đơn giản điểm!
Voban lập tức cho cậu biết cái gì gọi là gừng càng già thì càng cay! Hơn nữa còn là Cay tới… Xòe cả con mắt!!!
- Gió đến!!!
Đối mặt với đòn tấn công chớp nhoáng của Lăng, Voban thế nhưng vẻ mặt vẫn còn nhàn nhã lắm. Chỉ thấy phía sau lưng lão ta bất thình lình hiển hiện ra ba tôn hư ảnh vô cùng mờ nhạt! Lăng tuy rằng chỉ nhìn thấy những hư ảnh này trong một nháy mắt, thế nhưng ngay lập tức cậu liền có thể cảm nhận được một loại hơi thở quen thuộc từ phía đối phương…
Hơi thở của thần linh!!!
Rất rõ ràng! Đây lại là một trong số những vị Dị thần mà Voban đã từng đánh bại rồi cướp lấy năng lực!
Và lần này lão ta muốn sử dụng ra quyền năng thuộc về Gió của mình!
- Vù ù ùuuuuu!!!!!!!!!
- Bùng!!!
Như dính trọn phải một quả "Siêu cấp đạn khí nén" vào người! Thân thể của cậu chàng lập tức bị quất bay đi thẳng lên chín tầng trời!!! Đòn tấn công hướng về phía Voban cũng bởi vậy liền trở thành vô hiệu~
Một kết quả không có ai ngờ tới!!!
Đứng quan sát bên ngoài xa xa, Erica và Liliana vẻ mặt đồng loạt chấn kinh hô lên!
Không thể không nói, Voban năng lực thật sự là mạnh mẽ hơn cậu chàng quá nhiều~ Lăng trong đầu không khỏi hiện lên suy nghĩ như vậy khi bị đánh bay vút lên trên trời cao.
Muốn chiến thắng đối phương?
Cậu nên bình tĩnh tâm tình lại mới được~
Và thế là đợi cho đến khi thân thể bay lên đến độ cao đỉnh điểm nhất… Lấy lại tâm thần! Lăng bắt đầu điều khiển Phong Hỏa Luân dưới chân chầm chậm hạ xuống đối mặt với đối phương.
Vừa dính phải một đòn đánh rất đau xong! Cả người xương cốt giờ giống như bị người dùng búa lớn nện xuống. Răng rắc răng rắc đấy!!!
Thế nhưng tâm thần ít nhất cũng bởi vì thế mà trở nên thanh minh hơn, tỉnh táo hơn. Cũng không biết nên nói là thua thiệt hay kiếm được lời. Có điều ít nhất hiện tại…
Cậu còn chưa có thua mà không phải sao? Lăng vẻ mặt lạnh nhạt nghĩ.
Phía bên dưới, Voban cũng không có lợi dụng ưu thế tiến hành cạn tàu ráo máng tấn công ý nghĩ.
Chung quy mà nói, trận chiến diễn ra cho tới thời điểm này, mọi thứ cũng chỉ là một tràng đi săn chơi bời trong mắt của hầu tước xứ Đông Âu. Con mồi lần này quả thật không tệ! Thế nhưng cũng chỉ đạt đến mức ông đích thân ra tay động thủ. Một trận chiến nho nhỏ? Và cũng chỉ như thế mà thôi! Cũng không có gì cùng lắm thì~
So với những trận chiến tranh đấu khốc liệt ở trong quá khứ. Cuộc đấu ngày hôm nay đối với Voban mà nói quả thật mưa bụi một hồi~
Nếu như có thể miêu tả văn hoa hơn mà nói, Ngài hầu tước đây là cao thủ tịch mịch cô quạnh như tuyết u~
Cho tới một ngày bỗng đột nhiên tìm thấy trò vui nha?
Có thể cũng không nên kết thúc mọi chuyện sớm như vậy đấy!!!
Voban hầu tước bởi thế còn đang rất trông ngóng biểu hiện của vị Vua trẻ tuổi trước mặt. Dù cho theo trong suy nghĩ của ông, trận chiến này chẳng khác nào một người trưởng thành đang đùa nghịch một đứa trẻ mới sinh~
Hừm? Tất nhiên rồi, một vị Vua mới với quyền năng hữu hạn đối mặt với một vị Vua đầy kinh nghiệm như ông. Có lẽ cũng không khác trẻ sơ sinh là mấy~
- Nhanh như vậy đã bình tĩnh lại?
Voban vẻ mặt chơi đểu, nhỏ giọng cảm thán. Thái độ thoải mái thích gì nói nấy, không chút kiêng kị. Chỉ là tiếng nói nhỏ giọng này của ông ta thậm chí đủ để tất cả mọi người ở đây đều có thể nghe thấy rõ~ Đây hẳn cũng là một trong những năng lực mà quyền năng của Gió đã đem lại.
Dù rằng cách dùng của nó khiến cho Lăng không hề thấy thoải mái tí gì~
- Không thể không nói! Cậu rất giống với ta khi còn trẻ.
- Nắm giữ thật lớn sức mạnh nơi tay trong khi bản thân thậm chí còn không biết một chút gì về ma pháp hay thế giới phép thuật.
- Thế nhưng mỗi một lần đều có thể lợi dụng ưu thế trong tay mình để không ngừng tìm kiếm và săn giết lấy con mồi. Tinh ranh và tham lam như một con sói đói! Không ngừng nghỉ khiến cho mình trở nên mạnh mẽ hơn~
- Ai!... Ta có chút luyến tiếc không nỡ giết hại cậu đây này~
- Nếu như tiếp tục để cậu sống thêm hai, ba năm nữa? Có lẽ thế giới này lại có thêm một vị đối thủ đáng để cùng ta chơi đùa~
Voban vẻ mặt thở dài thườn thượt. Trong giọng nói rõ ràng để lộ ra đối với tính mạng của cậu chàng vẫn luôn nắm chắc trong lòng bàn tay mình. Một sự khinh mạn gần như kiểu chuyện tự nhiên nó nên thế.
- Há! Rất hân hạnh khi nghe được lời tán dương của Ngài~
- Có điều chúng ta trước đó vẫn là tiếp tục trận chiến còn dang dở kia đi. Muốn chiến thắng tôi cũng không đơn giản như những gì ông tưởng tượng đâu~
Lăng không vội không chậm nhẹ giọng đáp.
Phía xa xa, vốn dĩ còn lo lắng muốn hay không nhanh chân tiến lên giúp đỡ chiến đấu, Erica đột nhiên ngừng hẳn lại. Khóe miệng thậm chí còn nở lên nụ cười.
Đúng rồi! Đây mới là anh yêu mà cô từng biết! Không ngừng tiến bộ qua từng trận đánh. Biểu hiện của anh yêu hiện giờ so với khi hai người mới lần đầu gặp mặt, khi lần đầu tiên chính diện đối mặt với dị thần, cho tới sau đó ngắn ngủi thời gian chủ động tìm kiếm dị thần để chiến tranh…
Và vào lúc này là đối mặt với một vị Vua hàng đầu cực kì mạnh mẽ khác…!
Tiến bộ có thể nói khiến người thỏa mãn~
Bất kể như thế nào… Chỉ cần đức vua của cô có thể chống đỡ đi qua trước áp lực của vị Vua già.
Tân Vương sẽ không chỉ còn là Tân Vương nữa!
Một vị Vua đích thực nhất định liền sẽ sinh ra sau hôm nay~ Erica đã có chút chờ không nổi ngày đó tới gần rồi!
Đứng kế bên, Liliana vẻ mặt kì quái nhìn người đồng nghiệp đứng bên cạnh mình~
Đây là tình huống ra làm sao rồi??? Cô nàng trong đầu giờ toàn là dấu chấm hỏi.
Trên mặt hồ băng, chiến đấu giờ lại một lần nữa bắt đầu.
…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...