Sau khi nấu xong bữa tối cho Tần Thượng Nguyên, Lâm Thành phải thay Nhậm Vũ đứng hầu y làm việc.
Tần Thượng Nguyên làm việc rất khuya, cho nên hay ăn đêm để bổ sung năng lượng.
Trước kia, lúc ở cạnh Cố Y Tịnh chong đèn cho cậu nhóc học bài Lâm Thành đã gật lên gật xuống, bây giờ ở cạnh Thượng Nguyên hết chong đèn rồi mài mực, hắn vẫn như cũ buồn ngủ đến không chịu được.
Không ít lần hắn cố tình thể hiện cho Thượng Nguyên thấy mình rất mệt mỏi và muốn đi ngủ nhưng y vẫn luôn làm lơ không để ý đến hắn.
“Vương gia, ngài đêm thì thức khuya sáng lại dậy sớm như vậy không tốt cho sức khỏe đâu.
Ngài nên điều chỉnh lại thời gian làm việc của mình, nếu cứ tiếp tục kéo dài tình trạng như vậy, da ngài sẽ lão hóa nhanh chóng, trên mặt sẽ mọc mụn, xuất hiện nếp nhăn, sẽ không còn giữ được vẻ trẻ trung như bây giờ nữa đâu.”
“Ngươi bắt đầu nhiều lời không kém Nhậm Vũ rồi đấy.
Việc ta đi ngủ hay dậy lúc nào liên quan gì đến ngươi?”
“Liên quan gì ư? Ngươi là người mà ta quan tâm nhất chứ sao?” Lâm Thành chạnh lòng tự nói thầm một mình.
Bây giờ Thượng Nguyên chưa nhớ ra hắn cho nên mới nói những câu đau lòng như thế.
Đợi đến khi y nhớ ra có xin lỗi hàng trăm lần hắn cũng không thèm tha thứ cho y.
“Nô tài vì sức khỏe của vương gia nên mới nói như thế.
Nếu vương gia không muốn quan tâm thì được thôi.
Sau này gương mặt tuấn mỹ của ngài có xấu đi cũng đừng trách nô tài không báo trước.”
Thượng Nguyên bắt đầu bực mình.
Cái tên này hẳn là đang tức giận vì bị hắn bắt đứng hầu không cho đi ngủ nên cứ lải nhải suốt, nói năng cũng không thèm giữ kẽ.
Hắn cũng không hiểu tại sao lại có thể dung túng cho cái người này đến như vậy.
Là bởi vì trong quá khứ hắn đã từng yêu người này sao? Không.
Hắn hiện tại không nhớ được bao nhiêu cái quá khứ đó, nhưng trước mặt con người này không hiểu sao cho dù y có khiến hắn tức giận thế nào hắn cũng không nỡ ra tay trừng phạt.
“Chiều chuộng như vậy rất không tốt, sẽ làm Lâm Thành hư mất.” Tần Thượng Nguyên đang nghĩ xem nên làm thế nào để trừng phạt Lâm Thành, vậy mà khi nhìn qua đã thấy y ngủ mất rồi.
Lâm Thành chống cằm kê tay lên bàn ngủ ngon lành, tay kia vẫn còn đang cầm thỏi mài mực.
Thượng Nguyên thở dài nhẹ nhàng rút thỏi mài mực ra khỏi tay Lâm Thành rồi bế y đưa lên giường mình.
“Thế này đâu có giống ta trừng phạt ngươi, đang trừng phạt ta thì đúng hơn.
Đến giường của ta cũng nhường cho ngươi rồi.
Thấy ta tốt với ngươi không?”
Tần Thượng Nguyên lặng người nhìn Lâm Thành.
Gương mặt y thật đẹp, làn da cũng rất mềm khiến hắn không kìm được lấy ngón tay chọc chọc vào má y.
Bàn tay trắng ngần này khi hắn chạm vào cảm xúc rất quen thuộc.
Hắn hơi do dự chút khi chạm tay vào vòng eo của Lâm Thành.
“Hắn gầy quá! Sao lại gầy như thế này? Dạo gần đây ăn uống không tốt sao?”
Lâm Thành khẽ cựa mình, đẩy tay của Thượng Nguyên ra, miệng nói mớ: “A Nguyên, đừng nghịch!”
“A Nguyên”, cách gọi thân thương này vẫn thường vang lên trong những giấc mơ của hắn, nhưng hắn lại không thể nào thấy được rõ gương mặt người gọi tên mình.
Giờ đây khi nghe Lâm Thành gọi như thế, Thượng Nguyên bất ngờ sững lại.
Trái tim hắn như ngừng đập.
Giọng nói này nghe rất giống.
Hắn lay nhẹ Lâm Thành, vừa lay vừa nói: “Này, gọi lại lần nữa đi!”
Lâm Thành mơ mơ màng màng bị Thượng Nguyên gọi dậy, nhìn gương mặt hốt hoảng của y mà giật mình tỉnh hẳn ngủ, vội vàng ngồi bật dậy.
“Chuyện gì thế? Ngươi làm sao thế?”
Thượng Nguyên muốn nói nhưng chưa kịp mở miệng thì đầu bỗng nhiên nhói đau.
Lần này đau rất dữ dội.
Lâm Thành kinh hoảng vội ôm chầm lấy Thượng Nguyên, vừa la lớn lên:
“Nhậm Vũ! Nhậm Huyền! Mau vào đây nhanh lên!”
Lập tức cửa phòng bật mở, hai huynh đệ Nhậm gia chạy vào bên trong.
Nhậm Huyền nhanh chóng lấy thuốc cho Thượng Nguyên uống, nhưng đầu của y có vẻ rất đau, không thể nào cầm được thuốc để uống.
Cả người y khuỵu xuống, tay ôm lấy đầu không ngừng kêu lên đau đớn.
Lâm Thành chưa bao giờ thấy Thượng Nguyên đau đớn đến thế, hai hàng nước mắt không tự chủ mà chảy dài.
Hắn lấy thuốc từ tay Nhậm Huyền cho vào miệng mình rồi ôm lấy đầu Thượng Nguyên nâng lên, dùng miệng của mình mớm thuốc cho y.
Nhìn cảnh Lâm Thành cho Thượng Nguyên uống thuốc trong khi hai hàng nước mắt chảy không ngừng Nhậm Huyền chỉ cảm thấy xót xa.
Hai bàn tay hắn siết chặt.
Vì cớ gì mà chủ nhân và người mà hắn yêu thương lại phải chịu nhiều đau đớn đến thế? Hắn chỉ có thể đứng nhìn mà không thể làm được gì.
Thượng Nguyên sau khi được đút thuốc đầu đã không còn đau nữa, mệt mỏi gục trên người Lâm Thành.
Nhậm Vũ giúp Lâm Thành đỡ Thượng Nguyên nằm xuống giường sau đó lấy khăn đưa cho Lâm Thành lau nước mắt.
“Ngươi không sao chứ?”
“A Nguyên có thường bị đau đầu đến như vậy không?”
“Lâu lâu nếu có người khiến chủ tử nhớ lại chuyện quá khứ ngày đó thì đầu của chủ tử đều đau, nhưng chưa lần nào đau đến mức như vậy.
Mọi khi dù có đau đến mức nào chủ tử cũng vẫn cầm thuốc uống được, đây là lần đầu tiên đau đến mức …”
Nhậm Vũ không nói được hết câu khi thấy sắc mặt Lâm Thành đột nhiên sa sầm.
“Lâm Thành, ngươi đừng có nghĩ đến chuyện bỏ cuộc đấy.
Từ khi ngươi đến chủ tử đã thay đổi rất nhiều, trở nên vui vẻ và nhu thuận hơn.
Cho dù hiện giờ chủ tử chưa nhớ ra ngươi nhưng sâu bên trong trái tim của ngài ấy rõ ràng đã nhận ra ngươi rồi.
Cứ tiếp tục như thế này chắc chắn không bao lâu nữa ngài ấy sẽ nhận ra ngươi.”
“Ừm.”
Lâm Thành đáp lại như thế nhưng nhìn ánh mắt y, Nhậm Vũ biết y hiện tại vẫn rất đau đớn và hoang mang.
Mấy ngày vừa rồi ở bên Lâm Thành có vẻ đã khiến chủ tử nhớ ra vài chuyện, đầu hay nổi cơn đau nhưng chỉ một thoáng là hết, hơn nữa cũng không quá đau đớn.
Nhưng lần này đột nhiên chủ tử lại đau đến vậy hẳn là đã bị cái gì đó kích động.
Hắn không chắc nếu cứ tiếp tục như thế này có phải sẽ tốt hơn không, nhưng nhìn hai người bọn họ rõ ràng là yêu nhau như vậy, đã có cơ hội ở bên cạnh nhau nhưng lại trong tình cảnh éo le thế này.
Hắn thực sự không đành lòng.
“Đêm nay Lâm Thành ở lại đây chăm sóc cho chủ tử đi.
Bọn ta sẽ ở bên ngoài, có gì thì cứ gọi bọn ta.”
Lâm Thành gật đầu.
Hắn cũng có ý định như thế.
Thượng Nguyên bị đau đến như vậy, hắn không đành lòng rời đi trong lúc này.
Nhậm Huyền cho Lâm Thành một cái vỗ vai động viên trước khi cùng đệ đệ rời đi.
Trong phòng lúc này chỉ còn lại hai người.
Lâm Thành thổi tắt nến rồi nhẹ nhàng leo lên giường nằm xuống bên cạnh Thượng Nguyên.
Đây không phải lần đầu hai người họ nằm cạnh nhau.
Hẵn vẫn còn nhớ lần trước là hắn bị Thượng Nguyên vô thanh vô tức leo lên nằm cạnh sau đó còn trêu chọc hắn nổi điên.
Còn bây giờ là hắn chủ động lên nằm cạnh y nhưng tâm trạng hắn hiện tại rất hỗn loạn.
Chính mắt nhìn thấy Tần Thượng Nguyên đau đớn rồi gục trên tay mình, lòng hắn cũng đau đớn như muốn cắt từng khúc ruột.
Nhớ lại quá khứ khiến y đau đến như vậy, hắn không muốn cũng không nỡ.
Trong khoảng khắc ôm lấy Thượng Nguyên đang đau đớn quằn quại, hắn đã muốn bỏ hết tất cả.
Không cần Thượng Nguyên phải nhớ ra hắn, chỉ cần y sống yên ổn không có hắn cũng không sao.
Nhưng… hắn vẫn là không bỏ được.
Hắn không chịu được việc Thượng Nguyên quên mất mình.
Hắn không biết mình nên làm gì tiếp theo.
Hắn gác tay lên che đi đôi mắt, hai hàng nước mắt lại chảy dài, thấm ướt xuống dưới gối.
Môi hắn mím chặt cố gắng không phát ra tiếng.
Đột nhiên Thượng Nguyên choàng tay qua ôm chầm lấy Lâm Thành kéo hắn vào trong lòng.
Lâm Thành ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn.
Thượng Nguyên vẫn đang nhắm mắt, hơi thở đều đặn, rõ ràng là vẫn đang ngủ.
Nhưng sao đột nhiên lại hành động kì quặc thế này, hay là y đã nhớ ra gì rồi?
Lâm Thành quan sát Tần Thượng Nguyên một lúc lâu vẫn không thấy y có phản ứng gì khác, hắn cũng lười đoán thêm.
Nhìn gương mặt Thượng Nguyên rất thư giãn, xem ra không phải đang mơ ác mộng.
Lâm Thành mỉm cười dang tay ôm lại y, thoải mái dụi đầu vào trong lòng, nhắm mắt ngủ.
Đợi đến khi Lâm Thành ngủ say Thượng Nguyên mới từ từ mở mắt, khẽ khàng hôn lên trán người trong lòng.
Lúc hắn mệt mỏi nằm gục trên người Lâm Thành, hắn vẫn chưa hoàn toàn ngủ nên mọi việc diễn ra xung quanh hắn vẫn biết.
Trong lúc bị cơn đau đầu hành hạ, một vài những mảnh vụn ký ức xuất hiện trong đầu hắn, tuy không đầy đủ nhưng hắn có thể xác định người tên Lâm Thành này thường xuyên xuất hiện trong những đoạn ký ức rời rạc đấy của hắn, là người vẫn luôn gọi hắn đầy thân thương “A Nguyên”.
Hắn đã muốn tỉnh dậy nhưng khi mở mắt ra nhìn thấy Lâm Thành đang che mặt khóc hắn lại không đủ dũng khí để đối diện với y lúc này.
Hắn giả vờ mình vẫn đang say ngủ, dang tay kéo y vào trong lòng, dùng hành động có vẻ “biến thái” này an ủi y.
Cho đến giờ Thượng Nguyên vẫn chưa thể nhớ ra hết mọi chuyện nhưng con người trước mắt này hắn muốn bảo vệ, muốn dành cho y những gì tốt đẹp nhất, không muốn phải một lần thấy y rơi nước mắt như vậy nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...