Nhật Ký Quan Sát Chủ Nhà

Tới ngày chính thức tiến hành dự án, Vương Vượng Vượng dậy sớm, từ trong ngăn tủ lấy ra bộ trang phục lịch sự duy nhất để mặc.

Bởi vì nhà của gia đình mới cách nhà Chung Thanh Văn không xa, vì thế anh muốn lái xe đưa Vương Vượng Vượng đi cùng. Thực ra, đối với vấn đề nên có mặt hay không, Chung Thanh Văn đã phân vân một hồi, tới cuối cùng anh vẫn lo lắng giao hết mọi việc cho Vương Vượng Vượng, giúp người thì giúp đến cùng, cũng nên để ý phần kết thúc một chút.

Chung Thanh Văn không bảo Vương Vượng Vượng vào nhà, vì thế sau khi tới cửa cô gọi điện thoại cho anh, một lát sau liền nhìn thấy chiếc xe quen thuộc. Anh chủ nhà cũ này của cô luôn luôn là người đúng giờ, nếu đã có hẹn thì đều dành đủ thời gian chuẩn bị, tới địa điểm đã định trước vừa làm việc vừa chờ, cô rất phục anh ở điểm ấy. Tuy rằng bận rộn, nhưng anh chưa từng có lúc vội vội vàng vàng, thậm chí luống cuống tay chân, anh thích đem tất cả nhân tố bất lợi có khả năng xảy ra bóp chết chúng từ trong nôi, pin điện thoại chỉ cần tới một nửa là đi nạp điện ngay; ô tô cũng thế, xăng chỉ cần tới một nửa là đi đổ đầy, để ngăn ngừa xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Vương Vượng Vượng từng miêu tả thế này: “Yêu nó, sẽ nạp điện cho nó.”, “Yêu nó, sẽ đổ xăng cho nó.”

—— Sau khi nhìn thấy Vương Vượng Vượng ăn mặc chỉnh tề, Chung Thanh Văn nói một câu: “Cũng giống hình người.”

“…”

“Thế nào?”

“Không gì…” Vậy hồi trước thì sao? Chẳng lẽ giống chó ư?

“Đúng rồi,” trước khi đi anh nói với cô, “Mang theo mấy cái chai sạch.”

“Hở?”

“Mang vài chai nước trở về. Ngộ nhỡ cần thêm một bước kiểm tra đo lường nước, tránh phải chạy tới một chuyến nữa.”

“Ờ…”

“Còn nữa,” anh nói tiếp, “Buổi tối sau khi kết thúc sẽ đến cửa hàng và tiệm thuốc một chút.”

“Làm gì?”


“Công ty chúng tôi chưa có khảo sát tình hình phân phối sản phẩm xung quanh thành phố, bây giờ đúng lúc đi qua xem thử.”

“À…”

“Chạy rất xa, không thể lãng phí tiền xăng của tôi.”

“…”

………

—— tới hội trường trước thời hạn, Vương Vượng Vượng thấy người của công ty XYZ đang chuẩn bị. Dụng cụ nối xong, đủ loại tài liệu dùng để tuyên truyền đều được dựng lên.

Mười giờ sáng, truyền thông KKK đến đúng giờ.

Công ty XYZ mời một vài vị lãnh đạo trong thành phố có liên quan đến bộ môn đến đây phát biểu, xác nhận những nỗ lực về phương diện sáng tạo của công ty XYZ trong nhiều năm qua, hình dung là gương mẫu trong ngành nghề, rồi còn thao thao bất tuyệt khích lệ và nâng đỡ chính phủ hiện nay thông hiểu khoa học công nghệ độc đáo, Vương Vượng Vượng ngồi nghe cũng buồn ngủ.

Tiếp theo, nhà khoa học đứng đầu hạng mục của công ty XYZ giới thiệu một chút về sự tiên tiến trong thiết bị và nguyên lý kiểm tra đo lường, còn giải thích vì sao thao tác của dụng cụ này càng đơn giản hơn.

Công ty này quả nhiên lợi hại, thậm chí còn kiếm được nhiều người của mấy thị trấn dùng trong dự án này tới tham quan cổ vũ, trong đó có một số viên chức địa phương, một số chuyên gia đến từ hiệp hội chuyên ngành, còn có người phụ trách của công ty trúng thầu hạng mục… Bởi vì thí nghiệm được sắp xếp tại đây, XYZ cho rằng nó sẽ có lợi cho hạng mục. Tóm lại, cục diện không nhỏ, còn có mấy vị cảnh sát đi qua đi lại, náo nhiệt hơn suy nghĩ ban đầu của Vương Vượng Vượng.

Ngày hôm nay, tất cả mọi người đều rất vui vẻ.

Chỉ có bi ai duy nhất chính là ông giáo sư của khoa môi trường kia, vì đi thẩm định, bảy giờ sáng đã dẫn theo một đám sinh viên ngồi xe buýt đi qua, luôn bận rộn thí nghiệm, không kịp xem ống kính máy chụp hình ở đâu, lúc truyền thông KKK tập trung chụp ảnh thì ông ta đang đạp nước.

Vương Vượng Vượng ngược lại làm người chạy vặt, ngây ngốc vẫy tay về phía máy chụp ảnh, nháy mắt vài cái với Chung Thanh Văn.


Cô thích vô giúp vui, nếu có thể đăng lên báo tivi thì tốt rồi.

Quả thật cô cũng từng lộ mặt vài lần. Có một lần ấn tượng khá sâu sắc, cô giúp một người bạn của khoa báo chí, người bạn kia đang thực tập ở CCTV, làm chuyên đề “Ngày thế giới chăm sóc tai”, bảo Vương Vượng Vượng giả vờ làm một sinh viên thường xuyên nghe máy MP3 khiến lỗ tai bị hỏng, nhưng trên thực tế cô không hề nghe máy MP3. Hồi trước còn vừa học tập vừa thưởng thức âm nhạc, sau này không học cũng không nghe nữa, thật sự quá bận xem hoạt hình và chơi game, không có thời gian làm việc kia. Còn có một lần, cô ghi danh vào hoạt động “Vui cùng Olympic” nào đó, cùng một số quán quân của thế vận hội Olympic mùa đông chơi trò kéo co trên băng và chó kéo xe trượt tuyết. Lúc ấy Vương Vượng Vượng nghĩ rằng có thể gặp được quán quân Olympic, còn có thể lên tivi, cô vui vẻ đi qua, kết quả những người tham gia trò chơi đều là học sinh tiểu học.

Nhưng lần này có chút nguy hiểm. Tuy rằng hình ảnh trong máy chụp của người ta, nhưng đến lúc chính thức đưa tin không biết chắc sẽ dùng hình nào.

……..

—— Hoạt động này vẫn rộn ràng đến năm giờ chiều mới tan cuộc.

Thầy hướng dẫn của Vương Vượng Vượng đưa ra một cái USB, nhận từng phần số liệu, cười đến nếp nhăn trên mặt tăng lên gấp đôi. Chẳng phải thế sao, không cần tiêu tiền, thật là vui.

Vương Vượng Vượng không cùng quay về trường, cô còn phải đi làm khảo sát thị trường với Chung Thanh Văn.

Anh chủ nhà cũ đã giúp một việc lớn như thế, cô đương nhiên cũng muốn báo đáp.

Chung Thanh Văn dẫn Vương Vượng Vượng đi dạo mấy chỗ, phát hiện ra nơi trưng bày không tốt. Sản phẩm của công ty bị chồng chất trong một góc nhỏ của giá hàng.

“Vương Vượng Vượng,” Chung Thanh Văn ra lệnh, “Cô lấy tất cả đặt lên phía trước, đẩy sản phẩm của đối thủ cạnh tranh ra đằng sau đi.”

“Chuyện này…” Vương Vượng Vượng nói, “Không tốt lắm đâu…”

Anh cau mày nhìn cô: “Vậy đặt song song.”


“Ờ…”

“Xem ra phải nghĩ cách.”

Đầu cô nhanh chóng luồn vào bên trong giá hàng: “Anh định làm thế nào?”

Chung Thanh Văn hoàn toàn không giấu diếm Vương Vượng Vượng: “Về chuyện giá hàng…tôi nghĩ có lẽ hành động từ phía khác, một mặt trao đổi cùng nhà bán lẻ cũng không nhất định tốt nhất.”

“…Ồ?”

“Tôi muốn tìm một số người đã được đào tạo đi vào những thị trấn nhỏ, dùng cách chỉ dẫn tiêu thụ, nói rõ vì sao sản phẩm này có ích với từng người. Nếu có càng nhiều người dân đi vào tiệm hỏi, người buôn bán đương nhiên sẽ xếp vào vị trí tốt nhất.”

“Như vậy…”

“Quan sát theo ngắn hạn, trong quá trình tiếp xúc có ích nhất đương nhiên là đe dọa, không cần nói thế nào. Rất nhiều công ty áp dụng cách thức này.”

“…Ừm.” Không chỉ là sản phẩm bảo vệ sức khỏe, mỹ phẩm cũng thường xuyên dùng phương pháp này, lúc ban đầu gặp phải Vương Vượng Vượng thường xuyên bị dọa hết hồn.

“Nhưng mà, một là trái phép, hai là sau khi nói dối một thời gian thì sẽ tổn thất danh dự, ba là thiếu trách nhiệm.”

Chung Thanh Văn nói: “Tôi hy vọng mỗi khách hàng đều tự mình muốn tới.”

“Ừm.” Vương Vượng Vượng nói, “Tôi hiểu mà.”

Chung Thanh Văn xem đồng hồ: “Bên này có một quán ăn thực phẩm nông nghiệp rất ngon.”

“….Ồ?”

“Có người giới thiệu trên mạng.”


Vương Vượng Vượng hiểu Chung Thanh Văn quá rõ: “Chạy rất xa tới đây, không thể tốn tiền xăng, đúng không…”

Anh dùng khóe mắt liếc qua cô: “Đúng.”

“…”

—— Mặt tiền của quán ăn này không lớn, nhìn cũng sạch sẽ.

Chung Thanh Văn ngồi xuống xem thực đơn, anh chọn một phần đầu cá hấp, một phần sườn heo kho tộ.

Quả nhiên, anh luôn thích hai món cá và thịt heo…

Đứng cả ngày khiến Vương Vượng Vượng mệt lử. Đồ ăn vừa bưng lên, cô liền vội vàng ăn ngay.

Chung Thanh Văn cũng động đũa mấy lần.

“Anh thấy thế nào?” Cô từ bát mình nhìn sang anh, “Ăn ngon không?”

Mặt anh không biểu cảm mà nhìn cô: “Không bằng đồ ăn cô nấu.”

“Ô!” Vương Vượng Vượng rất ngạc nhiên, tuy rằng chính cô cũng cảm thấy hài lòng, nhưng thực sự không ngờ có thể thốt ra từ miệng Chung Thanh Văn.

Hóa ra anh cũng biết cô là tài năng không dễ tìm…

“Có chuyện gì?”

“Vì thế, anh rất nhớ tay nghề của tôi ư?” Cô hỏi, “Nếu vậy, khi nào tôi có thời gian thì sẽ qua thăm anh và ông bà, làm mấy món, cho anh ăn nữa nhé.”

Chung Thanh Văn nhìn chằm chằm Vương Vượng Vượng chừng năm giây, cuối cùng mới thốt ra hai chữ: “Nằm mơ.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui