Hoàn cảnh Tây nội so với Tây cung không khá hơn bao nhiêu, Ngô thị tốt xấu còn có Tiền thái hậu tình cờ trông nom, mà Kỷ thị là bị Vạn Trinh Nhi đuổi chạy tới nơi này, trong cung có người đáng thương Kỷ thị, thế nhưng vì lấy lòng Vạn Trinh Nhi mà có khối người có ý định dằn mặt nàng ta.
Trong An Nhạc đường, Kỷ thị nằm ở trên giường do dùng ghế dài ghép thành, trên người chỉ mặc một cái áo đơn mỏng manh, trên gương mặt hiện rõ hai gò hồng không bình thường, trên trán mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, trong miệng nói mớ không thôi.
Lang Hoa liếc mắt bụng dưới bằng phẳng của Kỷ thị, hỏi cung nữ đi theo sau nàng, nói: “Mấy tháng?”
Cung nữ cả kinh, chợt cảnh giác nhìn nàng một cái, cắn môi dưới không dám trả lời câu hỏi của nàng.
Lang Hoa nở nụ cười: “Nếu không muốn nói, vậy coi như đêm nay ta chưa có tới.”
Cung nữ thấy nàng sắp đi, hoảng hốt quỳ gối bên chân Lang Hoa, ôm lấy chân nàng, khóc ròng nói: “Cầu nương nương phát lòng từ bi, cứu chủ tử nô tỳ, chủ nhân đã có thai hơn ba tháng, nhưng vừa mới đột nhiên nóng bừng, tình cảnh bây giờ của chủ nhân, nô tỳ thực sự không dám đi thỉnh thái y, không thể làm gì khác hơn là đêm khuya quấy rối Ngô nương nương.”
Lang Hoa gật đầu, đi tới bên người Kỷ thị cầm tay nàng lên, ba ngón tay của mình đặt lên trên cổ tay Kỷ thị, vừa bắt mạch vừa nói: “Ta đã từng học được chút y thuật, có thể chẩn đoán bệnh cho Kỷ thị.”
Cung nữ có chút không tin, Ngô thị là quý nữ thế gia, sau khi lấy chồng chính là hoàng hậu, làm sao có khả năng đi học y thuật. Nhưng lúc này nàng đã không có biện pháp khác, chỉ có thể lựa chọn tin tưởng Ngô thị.
Lang Hoa chẩn đoán bệnh xong, lạnh nhạt nói: “Nàng chỉ là ăn sai đồ thôi, cần nằm trên giường tĩnh dưỡng một thời gian.”
“Chủ nhân hôm nay khẩu vị không được tốt, cái gì đều không có ăn, chỉ ăn mấy quả vải nô tỳ mang đến.” Nói đến chỗ này, giọng nói cung nữ bỗng dưng ngừng lại, mắt đảo một vòng. Khi mở miệng nói tiếp, giọng nói đã mang theo tiếng khóc: “Là vì quả vải ư?”
Lang Hoa tinh tế giải thích cho nàng: “Phụ nữ có thai thể chất bình thường đều rất nóng, quả vải là loại hoa quả rất nóng nên ít ăn, Kỷ thị trước đây ưu tư quá độ, thai vị liền bất ổn, còn ăn quả vải, cho nên cơ thể mới nóng lên như thế.”
Thân thể cung nữ mềm nhũn, sững sờ nói: “Là nô tỳ hại chủ nhân, nô tỳ chỉ là thấy chủ nhân mấy ngày nay đêm không thể chợp mắt, ăn cũng không nhiều, cho nên mới muốn cầm thứ Đức phi nương nương thưởng đến cho chủ nhân khai vị.”
“Ngươi cũng đừng tự trách nữa, đơn giản Kỷ thị ăn không nhiều, nóng trong người cũng không có bao nhiêu, cố gắng điều dưỡng là được.”
Vốn nên uống mấy thang thuốc dưỡng thai, thế nhưng Lang Hoa thấy các nàng vì giấu giếm sự tồn tại của đứa bé, cẩn thận từng li từng tí một, nói vậy thuốc dưỡng thai cũng không bỏ ra nổi, cũng chỉ dặn dò để cung nữ Nghi An cố gắng bồi bổ một chút cho Kỷ thị.
Sáng ngày hôm sau, Lang Hoa nghe nói trong hậu cung, đêm qua khi mưa xối xả thì Khang phi sảy thai, nguyên nhân là Khang phi tự mình không cẩn thận ngã một cái, trước khi thái y chạy tới thai nhi đã rơi xuống. Khang phi từ khi vào cung tới nay, thánh sủng mỏng manh, lần này có thai quả thực là niềm vui bất ngờ, nàng muốn học Bách Hiền phi, trước tiên giấu giếm xuống chuyện mang thai âm thầm quét sạch đi cái đinh trong cung của mình, chờ thai vị vững chắc, sau đó lại hướng về hai cung thái hậu tìm kiếm che chở. Thế nhưng đứa bé trong bụng mới vừa tròn một tháng, chuyện mang thai còn không có truyền ra ngoài liền bị hại sảy thai, thái y đã nói rõ, kiếp này Khang phi đều sẽ không thể mang thai nữa.
Khang phi có thai, khắp nơi cẩn thận, làm sao có khả năng tự mình té ngã. Khang phi ở nơi mình té ngã tỉ mỉ kiểm tra nhiều lần, mới ở trong khe hở hòn đá lấy ra một chút vết dầu. Khang thị cẩn thận tính toán nhưng vẫn để cho người hại làm rơi mất đứa bé, nàng sao sẽ cam tâm! Sau khi sảy thai, nàng liều mạng một hơi chạy đến trong cung Chu thái hậu, thỉnh thái hậu làm chủ, đầu mâu nhắm thẳng vào Vạn Trinh Nhi.
Nhưng Vạn Trinh Nhi không chút hoang mang đi mời Chu Kiến Thâm tới, nói Khang thị quần áo xốc xếch, ở trước mặt thái hậu thất nghi, làm thái hậu kinh sợ. Chu Kiến Thâm thấy Khang phi “oan uổng” ái phi của mình, tại chỗ liền lấy nguyên do này đem Khang phi phế truất, đày vào lãnh cung.
Chu thái hậu thấy nhi tử của mình bị Vạn thị mê hoặc đến thần hồn điên đảo, bà cũng đáng thương Khang phi, thật vất vả có tôn tử thứ hai, cái bóng đều chưa thấy đã không có. Thế nhưng coi như Chu thái hậu có lòng muốn mượn chuyện Khang thị trừng phạt Vạn thị cũng không có cách nào. Bởi vì Khang thị không có bất kỳ chứng cớ nào có thể chứng minh đứa bé đúng là Vạn quý phi làm hại, chỉ dựa vào suy đoán của bản thân liền kết luận là Vạn Trinh Nhi gây nên. Vạn thị giảo hoạt, Chu thái hậu căn bản bắt không được nhược điểm của nàng ta. Hơn nữa chuyện Khang thị vừa xảy ra, ở trong mắt Chu Kiến Thâm, Vạn Trinh Nhi liền thành người vô tội bị hại nhất. Chu Kiến Thâm cảm thấy Vạn Trinh Nhi đáy lòng thiện lương nhưng đám phi tần đố kị hắn sủng ái với Trinh Nhi, cho nên mới làm cho nàng ta bị Khang thị “vu oan”, sủng ái nàng ta càng ngày càng nhiều.
Sau khi Đại hoàng tử chết rồi, Vạn Trinh Nhi bắt đầu tàn nhẫn tàn sát cung phi cùng với hoàng tử chưa sinh ra, Khang phi chỉ là một người trong đó.
Vì Vạn Trinh Nhi, Chu Kiến Thâm gần ba mươi vẫn không có người thừa kế. Tình huống như thế, đến khi Chu Hữu Đường xuất hiện, Vạn Trinh Nhi vì muốn giết chết Chu Hữu Đường mà ít đối phó phi tần khác, vấn đề dòng dõi trong hậu cung lúc này mới thoáng giảm bớt.
Chỉ là hiện tại, hậu cung vẫn là một mảnh nước sôi lửa bỏng.
Mấy ngày sau đó, thai vị hơi ổn, Kỷ thị một mình lén lút đi tới Tây cung của Lang Hoa, nhìn sắc mặt Kỷ thị tái nhợt, Lang Hoa nhanh chóng vươn tay đỡ nàng, cau mày nói: “Không phải nói để ngươi nghỉ ngơi thật tốt sao? Ngày hôm nay trời nóng, làm sao ngươi một mình liền chạy đến?”
Kỷ thị chậm rãi cúi người xuống, giọng nói nhẹ nhàng, ôn nhu như gió thu yên tĩnh, lành lạnh, hiu quạnh: “Nô tỳ tới để đa tạ ân cứu mạng của Ngô nương nương.”
Thân thể nàng nhìn so với ngày đó còn gầy hơn một chút, trên mặt Lang Hoa lộ ra chút thương tiếc, nói một câu: “Ta vẫn chưa giúp ngươi cái gì, là chính ngươi có phúc khí lớn.”
Nàng lắc lắc đầu: “n tình của nương nương, nô tỳ vĩnh viễn không bao giờ dám quên.” Nàng trịnh trọng quỳ xuống dập đầu một cái: “Cầu nương nương giúp nô tỳ một lần, chuyện của Khang phi chắc nương nương cũng nghe nói, Vạn quý phi nếu như biết nô tỳ gạt nàng ta mang thai đứa bé, nàng ta nhất định sẽ không bỏ qua nô tỳ, cầu nương nương khai ân, cứu nô tỳ đi.”
Lang Hoa nghe vậy cười khẽ: “Ngươi nhìn nơi này của ta một cái đi, đơn sơ không thể tả, so với ngươi không khá hơn bao nhiêu, ta tự thân cũng khó bảo đảm, làm sao có khả năng sẽ có biện pháp giúp ngươi?”
Kỷ thị cắn môi dưới, sắc mặt lại trắng xám mấy phần, nàng khiếp đảm nói: “Nô tỳ muốn để nương nương giúp đem tin tức nô tỳ mang thai truyền cho hai cung thái hậu, chỉ cần có thái hậu che chở, nô tỳ nhất định có thể bình an sinh ra hoàng tử.”
Lang Hoa nhíu mày: “Phế hậu lãnh cung làm sao có thể liên hệ được với hai cung thái hậu, ngươi cũng quá coi trọng ta.”
Bất kể nói thế nào, Lang Hoa cũng không chịu đáp ứng. Trên mặt Kỷ thị lướt qua một tia quẫn sắc, ngữ khí cũng gấp thiết không ít: “Nô tỳ nghe nói, Tiền thái hậu thỉnh thoảng sẽ phái người đưa đồ ăn cho nương nương, chỉ cần chờ người của thái hậu đến rồi, nương nương nói thêm cho nô tỳ một câu là được. Tương lai nếu như nô tỳ bình an sinh ra hoàng tử, nhất định sẽ không quên đại ân đại đức của nương nương.”
Đôi mi thanh tú của Lang Hoa cau lại: “Thỉnh thoảng? Một năm qua hai, ba lần cũng coi như là thỉnh thoảng sao?”
Trên mặt Kỷ thị lại cười, nàng cho rằng, Ngô thị coi như bị phế, nhưng nàng ở trong cung vẫn có thái hậu quan tâm, chỉ cần nàng chịu ra tay, vậy đứa bé của nàng (Kỷ thị) nhất định có thể bình an sinh ra.
Lang Hoa lại nói tiếp: “Ngươi chẳng lẽ không biết ân oán trước đây của hai cung hoàng thái hậu sao? Ngươi nếu như lựa chọn Tiền thái hậu, Chu thái hậu tất sẽ không để yên cho ngươi.”
Hai cung hoàng thái hậu cũng không hài hòa như nhìn từ bề ngoài như vậy, các bà chất chứa oán hận đã lâu, lúc trước tân hoàng đăng cơ, thời điểm sắc lập hai cung hoàng thái hậu, mâu thuẫn của hai cung thái hậu liền xốc đi ra. Chu thái hậu là mẹ đẻ Chu Kiến Thâm, mẫu bằng tử quý tấn phong thái hậu, nhưng bà ta không muốn để Tiền thái hậu cũng được tôn vinh như bà ta, chỉ là quần thần phản đối, cảm thấy Tiền thị là nguyên phối của Anh Tông, thân phận càng tôn quý hơn, vì thể hiện sự cao quý của Tiền thái hậu, Tiền thái hậu được tôn làm “Từ Ý hoàng thái hậu”, mà Chu thị chỉ được tôn làm “hoàng thái hậu”.
Vì một ít chuyện, Chu thái hậu đối với Tiền thái hậu canh cánh trong lòng. Lúc trước Ngô thị bị phế cũng có nguyên nhân Chu thái hậu, bởi vì Tiền thái hậu nghe nói Chu Kiến Thâm muốn phế hậu, trước tiên biểu thị phản đối. Chu thái hậu vốn cũng cảm thấy Ngô thị chưa từng có sai sót, bà ta sớm xem con tiện nhân Vạn thị kia không hợp mắt, Ngô thị đánh cho một trận trượng hình kia làm trong lòng bà ta cũng cực kỳ thoải mái. Nhưng mà bởi Tiền thái hậu trước tiên tỏ thái độ chống đỡ cho Ngô thị, Chu thái hậu liền lập tức thay đổi chủ ý, ngược lại chống đỡ cho nhi tử của mình. Vì muốn cùng đối đầu với Tiền thái hậu, nhưng đem Ngô thị đẩy đi ra ngoài.
Kỷ thị hiển nhiên cũng nghĩ đến chuyện khi Ngô thị bị phế, toàn thân nàng bần thần, thấp giọng ủ rũ dò hỏi: “Vậy nô tì nên làm gì? Đứa bé nên làm gì? Nếu như chuyện có thai không nói cho hoàng thượng, không nói cho thái hậu, nô tì làm sao có thể sinh ra đứa bé?”
Mặt Lang Hoa trầm như nước, nói: “Hiện tại ánh mắt Vạn thị đều đặt ở trên phi tần hậu cung, Khang phi thân là chủ vị cung phi, còn bị Vạn thị hại đến sảy thai đày vào lãnh cung. Ngươi ở trong hậu cung vừa không có căn cơ, không có cơ sở ngầm, lại không có thủ đoạn tự vệ, ngươi xác định đem chuyện mang thai truyền đi ra ngoài có thể bình an sinh ra hoàng tử?”
Lang Hoa hỏi Kỷ thị, nàng ta sững sờ, lập tức Kỷ thị lẩm bẩm nói: “Vậy phải làm sao? Cái bụng từng ngày từng ngày lớn lên, làm sao có thể che giấu tai mắt của Vạn quý phi?”
“Kế trước mắt, cũng chỉ có thể đi một bước xem một bước.” Lang Hoa nghĩ tới một chuyện, hỏi: “Thị nữ Nghi An của ngươi, nàng tin được không?”
Kỷ thị gật gật đầu: “Nghi An là thị nữ nô tì mang từ ở nhà, sau khi Man tộc bị diệt nàng và nô tì cùng bị bắt vào cung, chỉ là nàng có phúc khí, theo Đức Phi. Nương nương yên tâm, nàng nhất định sẽ không bán đứng nô tì.”
Năm tháng sau, ở dưới sự giúp đỡ của Lang Hoa cùng Nghi An, Kỷ thị sinh ra một bé trai thiếu tháng, nhưng không biết tin tức vì sao lại bị lộ, lại bị Vạn quý phi biết rồi.
“Nương nương, làm sao bây giờ? Người của Vạn quý phi đến rồi!” Nghi An vội vội vàng vàng chạy vào, một mặt lo sợ hỏi Lang Hoa.
“Nương nương, cầu nương nương mang theo đứa bé rời khỏi, cố gắng chăm sóc nó, tương lai để nó báo thù cho nô tỳ.” Kỷ thị nói, không chút do dự đem đứa bé vừa mới cho ăn no sữa đang say ngủ trong lòng đặt vào trong tay Lang Hoa, trong nháy mắt trong mắt dâng lên bi thống như trời đất sụp đỗ.
Lang Hoa không đành lòng nhìn nàng, ôm lấy đứa bé: “Ngươi đặt cho đứa bé cái tên đi.”
Kỷ thị đột nhiên nở nụ cười, nhìn đứa bé đang ngủ, nhẹ nhàng nói: “Tên là phải do phụ thân đặt mới được, nô tỳ làm sao dám đại bất kính đặt tên cho con trai của hoàng thượng, nhưng e rằng nô tỳ không thể nghe thấy hoàng thượng đặt tên cho, nô tỳ liền vượt qua quy củ, trước tiên cho đứa bé một nhũ danh, tương lai ở dưới lòng đất, cũng có cái nhớ nhung. Đời này, tên hoàng tử đều có tên lót chữ ‘Hữu’, hoàng nhi liền gọi Thiên Hữu đi, hi vọng nó có thể được trời phù hộ, bình an lớn lên.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...