Nhật Ký Ở Nông Thôn Của Thầy Giáo Tiểu Chung FULL


Nghe thấy không phải là vấn đề trị liệu làm Chung Ý Thu tò mò vì sao y lại hỏi như vậy?
“Đương nhiên là được!” Chung Ý Thu trả lời trước, thấy y vừa rồi thẹn thùng nên chờ một lát mới hỏi, “Sao anh muốn đi chợ sách cũ vậy? Do muốn tìm sách y học à?”
“Ừ……” Ánh mắt của Phương Khoản Đông nhanh chóng lia sang bên phải rồi chầm chậm trả lời, “Đi xem…… Các cậu chỉ đi cuối tuần thôi à?”
Chung Ý Thu đơn giản kể lại chuyện thương lượng với chủ hiệu sách, không có yêu cầu cụ thể là đi được mấy lần, dù sao có đi thì cũng phải dành cả ngày dọn dẹp giúp người ta.

Chỉ là bọn họ chỉ được nghỉ vào ngày chủ nhật cuối tuần thôi.
Phương Khoản Đông gật gật đầu không nói, bắt đầu nghiêm túc châm cứu cho chú Nghĩa.

Chung Ý Thu tính rời khỏi nên kéo màn che lại, trong ấn tượng của cậu thì trung y đều không muốn để cho người khác thấy họ đang thi châm hoặc kê thuốc, khi cậu còn nhỏ thân thể không khỏe cho lắm nên mẹ hay dẫn cậu đi khám bác sĩ trung y, lúc trị liệu hay kê thuốc thì mẹ cậu đều tránh mặt.
“Không sao, cứ mở ra một chút đi.” Phương Khoản Đông như là nhìn ra suy nghĩ của cậu, cười khẽ ngăn cản.
Chung Ý Thu nhìn thời gian, một lần trị liệu tốn gần 40 phút, nhìn thì không giống ra bao nhiêu sức nhưng là chờ khi châm cứu xong, ngày mùa đông mà trên trán Phương Khoản Đông đã che kín bằng một tầng mồ hôi mỏng, Chu Luật Thư đứng ở xa vội vàng tiến lên chậm mồ hôi cho y, Phương Khoản Đông nghiêng người né tránh, đẩy đẩy bả vai cứng đờ bảo đi rửa tay.
Nửa giờ trước hắn đã chui vào, ôm cánh tay dựa vào kệ sách bên cạnh kiêu ngạo nhìn chằm chằm Phương Khoản Đông, tự mình ngắm còn chưa đã ghiền, nhìn thấy Chung Ý Thu liếc nhìn mình, hắn còn nhướng mày, nháy mắt, chậc lưỡi, như là đang khoe khoang, “Có phải lợi hại lắm không?”
Hôm nay mới gặp lần đầu nên không thân, Chung Ý Thu không đề phòng bị hắn gọi nên ngờ nghệch nhìn hắn, Tiêu Minh Dạ ngồi ở phía sau, thu lại từng biểu tình của hai người vào trong ánh mắt, vắt chéo chân lên đùi, thiếu chút nữa đã lay lay Chung Ý Thu, bảo cậu tỉnh táo lại đi.
Chờ Phương Khoản Đông rửa tay rồi lấy khăn lông lau mồ hôi, Chu Luật Thư mới xoay người vào trong, Chung Ý Thu vội vàng tiến lên giúp chú Nghĩa mặc lại quần áo.

Bọn họ chuẩn bị trở về, Chung Ý Thu hẹn với Phương Khoản Đông, “Chủ nhật tuần sau bọn tôi sẽ lái xe đi ra huyện, anh có muốn bọn tôi tới đón không?”
Y nghĩ nghĩ còn chưa quyết định, thì Chu Luật Thư bưng cái khay ra tới, “Đón ai?” Đặt đồ ở trước mặt Phương Khoản Đông xong rồi hỏi tiếp, “Em muốn đi đâu?”
“Cùng bọn họ ra chợ sách cũ ở huyện.” Phương Khoản Đông cầm lấy cái muỗng khuấy cháo trong chén.
Chu Luật Thư: “Lại đi mua truyện tranh à! Lần trước mua xem xong rồi?”
Chung Ý Thu: “……”
Phương Khoản Đông: “……”
Tiêu Minh Dạ cõng chú Nghĩa trên lưng thức thời tránh khỏi vùng gió xoáy dưới cái xua tay của Chung Ý Thu, Vương Văn Tuấn còn đang lọt ở trong suy nghĩ không biết nói gì, mà Phương Khoản Đông đang tủm tỉm cười đột nhiên nghiêm mặt làm người ta lạnh thấu xương, cậu một khắc cũng không dám đứng ngốc ở đó nữa, bước ra trước cửa thì nghe thấy tiếng rên rỉ nhưng vẫn quật cường của Chu Luật Thư đáng thương, “Sai rồi…… Anh sai rồi……”
Không ngờ bác sĩ Phương văn nhã lại thích xem truyện tranh nha, Chung Ý Thu tưởng tượng hình ảnh bác sĩ đeo kính cười tủm tỉm theo mạch truyện thì cảm thấy huyền huyễn quá chừng, vui vẻ cả một đường.
Về đến nhà mới nhớ tới mình chưa đưa tiền cho người ta, cũng không hỏi rõ ràng một lần mất bao nhiêu tiền, bao lâu thì trả một lần? Chỉ có thể chờ tới lần sau.
Chú Nghĩa không chịu ngồi yên, bảo Tiêu Minh Dạ kéo đống bắp đang phơi trên dây xuống để lấy hạt, trái bắp phơi mấy tháng đã khô, chà xát hai trái vào nhau là hạt bắp rơi ra ngay.
Mấy ngày hôm trước, Vương Văn Tuấn phát hiện ra mặt sông bên cạnh Trịnh gia trang đã đông cứng, có rất nhiều trẻ con ra đó chơi trượt băng, y cũng muốn đi nhưng người hay đi với là Lục Tử lại không có ở đây, nên y chỉ có thể đi dụ dỗ Chung Ý Thu.
Chung Ý Thu cũng muốn đi, khi còn nhỏ nhà của cậu ở bên cạnh bờ sông, buổi chiều tan học cơm cũng không thèm ăn mà chạy tới chơi đến trời tối nhìn không thấy đường mới về nhà.

Thế nhưng bây giờ thì khác, vườn rau đằng sau cần phải xới để trồng đợt rau mới, Tiêu Minh Dạ đang làm một mình, đến cả chú Nghĩa bị tật còn đang làm việc, mà hai người bọn họ chạy ra ngoài chơi thì kỳ cục quá đi.

“Bọn mình giúp gỡ hạt bắp xuống rồi đi……” Cậu lấy ghế đẩu ra ngồi xuống rồi nói.
“Cậu biết làm à?” Vương Văn Tuấn bĩu môi.
Chung Ý Thu: “Sao lại không? Có tay là làm được thôi.”
Chú Nghĩa khuyên, “Hai đứa đi chơi đi, cái này không vội.”
Chung Ý Thu không nói lời nào, hai tay ra sức làm rất linh hoạt.
Vương Văn Tuấn ngồi xổm xuống giúp, “Tôi phát hiện ra cậu rất có thiên phú làm việc lắm nhé, đầu óc cũng thông minh nữa, sau này về lại thành phố chắc người ở đây tiếc lắm.”
Chung Ý Thu không để ý tới y, nhưng trong lòng đã bị mấy câu đó lay động, nghĩ tới lúc mình rời đi thì nơi này sẽ thế nào, Tiêu Minh Dạ sẽ ra sao? Có luyến tiếc không?
“Thầy Chung ơi —— Thầy Tiểu Chung ới ——” ngoài cửa vang lên tiếng gọi của Lý Liên Hoa.
Chung Ý Thu hoàn hồn đứng lên đáp ứng, đợi một lát mới thấy cô đủng đỉnh đi vào, đoán là cô đã hô to từ ngoài cổng rồi mới vào.
“Cô bị gì thế này?” Vương Văn Tuấn không tự chủ được đứng lên la làng.
Chung Ý Thu cũng bị giật mình, thật sự là bởi vì Lý Liên Hoa quá dọa người! Tóc cô vốn dĩ dài tới đùi, hay thắt bím tóc nên không quá khoa trương, vậy mà bữa nay lại để xõa, cũng không chải đầu để nó rồi bù, như là mới bị pháo oanh tạc, hay là con cừu chưa kịp cạo lông!
Lý Liên Hoa cũng có chút ngượng ngùng nhưng cũng muốn khoe tóc mới của mình, nên giơ tay vuốt vuốt tóc, giương miệng rộng cười ha ha ha, “Như thế nào? Hôm qua mới làm đó…… Ha ha ha ha.”
Chung Ý Thu trợn mắt, há hốc mồm dùng hết con chữ suốt cuộc đời đi học cũng không nghĩ ra nên dùng từ gì để đối đáp với cô, nên giương miệng ừ…… A….
“Ngày hôm qua Lý Viên Trường đã tới phải không?” Vương Văn Tuấn cười đông đảo tây nghiêng.

Lý Viên Trường là biệt danh, không biết tên thật là gì, nhà ở Lý gia trang, hơn 50 tuổi bán bắp nổ.

Cứ cách vài tuần là ông kéo máy móc đi khắp hang cùng ngõ hẻm làm buôn bán, dù ông có đi đâu thì sau lưng vẫn là một đám con nít đi theo hóng vui, chờ bắp nóng thì giật một tiếng nổ mạnh, mọi người đều nói ông là người quản trò, nên mới đặt biệt danh đó cho ông.
Mấy ngày hôm trước ông bán bắp ở ngoài cổng trường, liên tiếp “Băng —— băng —— băng” làm Chung Ý Thu đang dạy học cứ tưởng là trường bị dội bom, cả ngày lúc hét lúc rống làm cậu không rõ mình nói gì luôn.
Bây giờ nghe Vương Văn Tuấn vừa nói như vậy, liên tưởng đến mái tóc của Lý Liên Hoa với cái nồi đen rang bắp, quả thực không dám đối diện với cô, siết chặt nắm tay dồn khí đan điền không cho mình cười ra tiếng, môi cắn chặt sắp chảy máu đến nơi.
Lý Liên Hoa nhận ra y đang chọc mình, nên tiến lên bắt lấy Vương Văn Tuấn cho y mấy quyền, Vương Văn Tuấn cũng không phản kháng ôm bụng cười ngồi xổm trên mặt đất.
Chung Ý Thu tính dời đi lực chú ý hỏi cô tìm mình làm gì, vừa mở miệng là phụt —— cười, vội vàng quay đầu cắn chặt răng, toàn thân bị nghẹn đến run rẩy.
Vẫn là chú Nghĩa nội công thâm hậu bẻ lái câu chuyện, hỏi cô: “Tìm thầy Chung làm gì?”
Tính tình của Lý Liên Hoa có chút đanh đá, không chịu thua ai, bị bọn họ chê cười mặt cũng không đỏ, “Thiếu chút nữa bị mấy người cười mà quên mất! Thầy Chung có điện thoại, buổi sáng đã gọi một lần mà cậu không có ở đây, tôi bảo người ta gọi trễ một tí, vừa rồi lại gọi tới, chạy nhanh đi, còn chưa cúp máy đâu!”
Trong thôn có Cung Tiêu Xã và văn phòng đại đội là có điện thoại, không tiện dùng điện thoại trong văn phòng đại đội, nên cậu cho mẹ và chị gái số điện thoại của Cung Tiêu Xã, chắc là chị gái gọi tới.
“Chạy nhanh đi, chắc là mẹ con đấy.” Chú Nghĩa thúc giục.
Lý Liên Hoa khoa trương trề môi, “Không phải! Là đàn ông! Nghe giọng vẫn còn trẻ lắm!”
Chung Ý Thu nỗ lực ép xuống ý cười, nghi ngờ theo cô đi ra ngoài, cậu chỉ cho mẹ và chị gái số này thôi mà, đàn ông nào? Chẳng lẽ là ba? Chắc chắn là không phải, cậu lập tức phủ định, ba tuyệt đối còn đang giận không có khả năng chủ động gọi điện thoại cho cậu đâu.
Là ai vậy cà? Chung Ý Thu đoán cả đường đi.
Cậu mới vừa vào Cung Tiêu Xã là thấy Lâm Ngọc Phương đang đứng ở bên quầy hàng mới, bên ngoài vây quanh một nhóm con gái, Trịnh Tiểu Bình và Viên Ngọc Lan cũng có mặt, Lâm Ngọc Phương đang cầm một chiếc khăn lụa màu vàng trong tay hướng dẫn cho các cô cách thắt nơ thế nào, cô thành thạo làm vài động tác tạo thành hình hoa, rồi lại tùy ý làm hình khác, dẫn tới tiếng tấm tắc khen ngợi từ mọi người.
Lý Liên Hoa trợn mắt nhìn mấy cô gái đó rồi quay người vào quầy, Chung Ý Thu sợ Lâm Ngọc Phương lại gọi mình, nên nhẹ nhàng lách vào quầy luôn.


Điện thoại là vật quý, nên sẽ không để ở bên ngoài, đặt trên một cái tủ gỗ cao cao.
Cậu cầm lấy ống nghe, thử thăm dò nhẹ giọng nói: “Alo?”
“Thu Nhi!” Đối diện như là vẫn luôn ngẩng cổ chờ đợi, nghe được thanh âm lập tức vui mừng kêu lên.
Giọng nói rất quen thuộc nhưng cậu nhất thời lại không nghĩ ra, gọi mình là “Thu Nhi” thì chắc chắn là người rất thân.
“Anh là?”
“Gì đấy? Không nhớ anh à?” Lẫn trong tiếng cười trầm là oán trách.
Giọng nói và ngữ khí quen thuộc lập tức gợi lên ký ức, cậu vui vẻ đến không thể tin được, “Trần Viễn? Anh là Trần Viễn!”
“Còn may, chưa quên anh!” Đối diện cười trêu chọc cậu.
Cậu và Trần Viễn không chỉ là bạn cùng phòng ký túc xá, hai người bọn họ cộng với Bác Sơn là nhóm bạn thân thiết, nói đúng hơn là Trần Viễn thân với cậu nhất, hai người bọn họ có cùng ngày tháng sinh nhật, Trần Viễn vừa vặn lớn hơn cậu một tuổi, nên ngày thường hay bắt cậu gọi mình là anh trai.
Sau khi bị trường học buộc thôi học, Trần Viễn cùng ngày đã bị ba hắn áp tải về nhà, Chung Ý Thu vốn định chào tạm biệt mà không thấy hắn đâu, mà cậu cũng không biết địa chỉ nhà của hắn, thế là cậu vội vàng rời đi, dần dần cũng mất liên lạc luôn, sau gần một năm nhận được điện thoại từ Trần Viễn, làm cậu vừa kích động vừa vui mừng, nhất thời không biết nên nói từ đâu.
Trần Viễn kể về mình, bị ba hắn mang về ăn đòn một trận, nhưng không giống với Chung Ý Thu cuối cùng đến đây dạy học, ba hắn có tiền nên tống cổ hắn ra nước ngoài học kinh doanh, hắn vẫn luôn tìm Chung Ý Thu nhưng lại không có cách liên lạc, tháng trước về nước tìm lại giáo viên ngày trước nhờ xét lý lịch của Chung Ý Thu thì tìm được đơn vị của ba cậu, ba cậu vừa nghe có người gọi kiếm con trai là không tiếp, Trần Viễn hết cách nên đi tìm giáo viên hồi cấp ba của Chung Ý Thu, tìm được cơ quan mẹ cậu làm nên mới biết Chung Ý Thu đã tới nông thôn, mẹ cậu cho hắn số điện thoại này.
Chung Ý Thu ngổn ngang cảm xúc, vừa cảm động vừa ấm áp, nhớ lại quá khứ thì chua xót, từ ngày đầu tiên quen biết Trần Viễn thì hắn đã đối xử rất tốt với cậu, thường xuyên mang đồ ăn ngon từ nhà tới cho cậu, Chung Ý Thu lần đầu tiên ăn chocolate cũng do Trần Viễn nhờ người mua từ nước ngoài cho, máy chơi game đời mới nhất cũng do Trần Viễn đưa……
“Trần Viễn, cảm ơn anh!” Chung Ý Thu phát ra lời cảm ơn từ tận tâm cang vì hắn đã không ngừng tìm kiếm, càng cảm ơn trời đất đã cho cậu gặp được một người bạn tốt đến thế.
“Khoan cảm ơn vội, tháng sau anh tới thăm em, gặp mặt rồi cảm ơn cũng chưa muộn!” Trần Viễn sảng khoái cười rộ lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui