Nhật Ký Nuông Chiều Nữ Phụ Thời Dân Quốc

Lúc trước Diệp Sở còn lá trái lá phải với Diệp Gia Nhu nhưng bây giờ, nàng đã chán ngấy làm bộ làm tịch. Diệp Gia Nhu muốn xé rách thể diện với nàng, vậy nàng sẽ trực tiếp đối phó.

Diệp Gia Nhu che mặt, theo bản năng muốn khóc.

Diệp Sở thu lại nụ cười, vỗ bàn, không kiên nhẫn cau mày: "Ai cho ngươi khóc? Lại khóc, ta khiến ngươi không thể khóc được nữa."

Giọng nói của Diệp Sở lạnh băng, Diệp Gia Nhu nháy mắt không dám khóc, nước mắt muốn rơi không được, nán lại trên lông mi.

Nàng nhìn về phía Diệp Sở, Diệp Sở nhàn nhạt liếc nàng một cái, cơ thể Diệp Gia Nhu cứng đờ, nàng ta lập tức lau sạch nước mắt trên mặt.

Diệp Sở nhìn lướt qua phòng, đi đến bên ghế, ngồi xuống, khuỷu tay dựa vào bàn. Nàng nhìn Diệp Gia Nhu: "Nói chuyện, có phải lại muốn bị ta tát thêm một cái đúng không?"

Đêm nay, Diệp Sở hoàn toàn điên đảo nhận tri của Diệp Gia Nhu, người này tuyệt đối không phải Diệp Sở mà nàng biết, giống như thay đổi thành một người khác, khiến tâm can nàng run sợ.

"Việc lần này......" Diệp Gia Nhu hoạt động miệng, tiếng nói rất nhỏ.

"Diệp gia không cho ngươi ăn cơm no sao? Nói nhỏ như vậy." Diệp Sở bình tĩnh nhìn Diệp Gia Nhu, sắc mặt nháy mắt lạnh hơn.

Diệp Gia Nhu thói quen dùng bề ngoài mềm mại để ngụy trang, hiện giờ bị Diệp Sở trực tiếp vạch ra, nàng chỉ có thể ngậm miệng, quay đầu sang chỗ khác, không dám đối diện với Diệp Sở.

Vì không khiến Diệp Sở càng tức giận, Diệp Gia Nhu đành phải nâng cao giọng nói.

"Ta đã gặp Tưởng Bá Tuấn, nhưng ta không từng thảo luận việc bắt cóc với hắn, sao ta dám làm ra chuyện như vậy được."

Diệp Gia Nhu nhanh chóng phủi sạch quan hệ: "Ta và Tưởng Bá Tuấn cũng không thân, ta cũng không ngờ hắn sẽ bắt cóc tỷ tỷ, nhưng bây giờ hắn đã bị bắt vào phòng tuần bộ, khẳng định sẽ không có kết cục tốt."

"Nga, nói tiếp đi." Diệp Sở kéo dài giọng, không chút để ý mà gõ bàn, vừa nhìn liền biết không tin lời Diệp Gia Nhu.

"Tỷ tỷ, từng lời nói của ta đều là thật, nhất định là Tưởng Bá Tuấn không theo đuổi được tỷ, mới nảy lòng xấu, đều nói con thỏ nóng nảy cũng sẽ cắn người, hiện tại hắn chính là một con chó điên, nói gì cũng không thể tin."

Diệp Gia Nhu sợ Tưởng Bá Tuấn nói ra cái gì không nên nói, cho nên trước tiên trải chăn với Diệp Sở, muốn rửa sạch hiềm nghi của bản thân.

"Tài ăn nói của ngươi trở nên tốt như vậy khi nào thế?" Diệp Sở trào phúng một câu.

"Đáng tiếc a, ngươi càng nói ba hoa chích choè, ta càng không tin, ngươi cho rằng ta không biết ngươi là dạng người gì sao?"

Ngoài miệng Diệp Sở nói như vậy, trên mặt lại mang chút ý cười: "Diệp Gia Nhu, ngươi thật cho rằng việc ngươi làm thần không biết quỷ không hay, ngươi không tiếp xúc với bọn bắt cóc, thì sẽ không để lại nhược điểm?"

"Tưởng Bá Tuấn đã khai hết ở phòng tuần bộ."

Bị Diệp Sở kích một câu, Diệp Gia Nhu liều mạng nghĩ, rốt cuộc có thứ gì của nàng rơi ở nhà Tưởng Bá Tuấn.

"Ngươi thật sự suy nghĩ a? Ta chỉ tùy tiện nói một câu." Diệp Sở không nóng không lạnh nói một câu.

Lời nói của Diệp Sở nháy mắt đánh gãy suy nghĩ của Diệp Gia Nhu, nàng khó có thể tin mà nhìn Diệp Sở, đáy mắt hiện ra thù hận không thể khống chế.

"Như vậy ngươi liền tức giận à, nếu ta nói cho ngươi, mọi việc xảy ra đều trong khống chế của ta, mỗi một bước đều bị ta biết, có phải ngươi sẽ càng không dễ chịu không?"

Diệp Sở cười một tiếng, vang lên trong căn phòng thanh lãnh.

Rõ ràng Diệp Sở đang cười, nhưng Diệp Gia Nhu lại chỉ cảm thấy khiếp người.

"Đều là ngươi lừa ta, ta căn bản không làm gì cả, ngươi còn ở chỗ này giả vờ vô tội, không sợ ta nói cho phụ thân sao?" Diệp Gia Nhu không nhịn được mà hét lên.

Đám người Tô Lan đã chạy đến cửa. Bọn họ kéo cửa, lại phát hiện cửa đã khóa, vì thế liều mạng gõ cửa.

Mọi người đều nghe thấy tiếng thét chói tai của Diệp Gia Nhu, bọn họ cho rằng cảm xúc của Diệp Gia Nhu không ổn, sợ nàng sẽ chó cùng rứt giậu, tổn thương Diệp Sở.

Ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa "Bang bang", trong phòng, Diệp Sở đè thấp giọng nói.

"Ngươi đi nói đi, ta chỉ sợ ngươi không nói. Mọi người sẽ tin tưởng kẻ chủ mưu ngươi? Hay là sẽ tin tưởng người bị hại ta?" Diệp Sở không chút sợ hãi.

Nàng tiếp tục kích thích Diệp Gia Nhu: "Hơn nữa bây giờ ta làm những việc này, không phải đều là ngươi thích làm nhất sao? Đừng giả vờ tỷ muội tốt với ta, ta nhìn thấy ghê tởm."

Diệp Gia Nhu rốt cuộc không thể khống chế cảm xúc, nàng chỉ vào Diệp Sở: "Ngươi đừng tưởng rằng mọi người sẽ tin lời nói phiến diện của ngươi, nói ta giả vờ, ngươi mới là kẻ làm bộ làm tịch nhất."


Tiếng đập cửa vang liên tục, Diệp Gia Nhu trừng mắt nhìn Diệp Sở, chạy nhanh đi mở cửa ra.

Diệp Sở vẫn duy trì tư thế cũ không nhúc nhích, ngồi nhìn Diệp Gia Nhu mở cửa.

Diệp Gia Nhu mở cửa, tức muốn hộc máu mà nói với người ở ngoài cửa: "Là Diệp Sở thiết kế hãm hại ta, ta không làm gì cả, là nàng ta tự biên tự diễn!"

Diệp Gia Nhu chỉ vào Diệp Sở, giọng nói dị thường bén nhọn.

"Ta tự nhận ngày thường đối xử với muội không tệ, Gia Nhu, vì sao muội lại đối xử với ta như vậy? Ta gả cho Tưởng Bá Tuấn thì có chỗ tốt gì cho muội, làm người không thể không có lương tâm." Giọng nói của Diệp Sở che đậy Diệp Gia Nhu.

Nghe thấy Diệp Sở chỉ trích, Diệp Gia Nhu ngơ ngác quay đầu lại, nàng lập tức phản ứng kịp: "Phụ thân, người nghe ta nói, tất cả đều là Diệp Sở diễn kịch, nàng ta cố ý hãm hại ta."

Diệp Quân Chiêu vừa nghe thấy Diệp Gia Nhu nói, cơn giận đạt đến đỉnh điểm, sắc mặt hoàn toàn đen, ông duỗi tay tát Diệp Gia Nhu.

"Ngươi nháo đủ chưa!"

Một tiếng "Bang" giòn vang, đánh vào mặt Diệp Gia Nhu, trên mặt nàng truyền đến đau đớn.

Diệp Quân Chiêu rất sĩ diện, mặc kệ chuyện này có phải Diệp Gia Nhu làm hay không, nếu Diệp Gia Nhu bị bắt vào phòng tuần bộ, mặt mũi của ông thật sự sẽ bị mất hết.

Ông tình nguyện lén lút khiển trách Diệp Gia Nhu, cũng không muốn bêu dương việc này ra ngoài. Hơn nữa vừa rồi Tam thiếu dặn dò, rõ ràng là chống lưng cho Diệp Sở, ông cần phải làm gì đó.

"Người đến, nhốt Diệp Gia Nhu vào phòng tối, khi nào tỉnh ngộ, khi đó thả ra. Ai cũng không được nói chuyện với nàng!"

Diệp Quân Chiêu ra lệnh, mặc kệ Diệp Gia Nhu khóc la, nàng ta vẫn bị kéo xuống.

Tô Lan lạnh lùng nhìn Diệp Gia Nhu, càng ôm chặt Diệp Sở hơn. Diệp Gia Nhu tự làm tự chịu, hiện tại bà ước gì Diệp Gia Nhu chịu nhiều khổ một chút.

"Tưởng di nương không dạy dỗ tốt con gái, cấm túc trong phòng, cũng không được đi ra ngoài." Diệp Quân Chiêu cũng hận lây Tưởng di nương, Diệp Gia Nhu chính là cô con gái tốt mà nàng ta dạy ra.

Vạn Nghi Tuệ cảm thấy trừng phạt hơi nhẹ, nhưng bà rốt cuộc chỉ là người ngoài, không thể nhiều lời.

Phòng tối của Diệp gia nói là dùng để trừng phạt người phạm tội, nhưng chưa từng có ai đi vào, đây là lần đầu tiên dùng đến.

Mọi người không được nói chuyện với người bị nhốt trong phòng tối, cũng không được mang đồ ăn vào, bên trong hàng năm không có người quét tước, đương nhiên sẽ có không ít đồ bẩn.

Cho dù Diệp Gia Nhu chỉ ở bên trong một đêm, cũng sẽ sợ đến không thể chịu nổi.

Diệp Sở biết tâm tư của Diệp Quân Chiêu, ông nhất định sẽ giấu kín việc này. Nàng đương nhiên không định đưa Diệp Gia Nhu vào phòng tuần bộ.

Bởi vì Diệp Sở đã sớm có tính toán, có thể khiến Diệp Gia Nhu hoàn toàn rời đi Diệp gia.

......

Sau khi chuyện này chấm dứt, Diệp Sở trở về phòng.

Rạng sáng, không khí càng lạnh. Trời còn không chưa sáng, Diệp Sở đã rất mệt mỏi. Nàng nằm trên giường, ngay sau đó khép mắt lại.

Cực kỳ buồn ngủ, Diệp Sở mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, không bao lâu, liền mơ một giấc mộng.

Trong lúc hoảng hốt, nàng lại mơ thấy chuyện đời trước.

Diệp Sở ở Phủ Đốc Quân một đoạn thời gian, đã hiểu rõ cấu tạo trong phủ. Lục Hoài rất bận, không thường có thời gian dạy nàng, hai người kết hôn không lâu, cũng không phải rất quen thuộc.

Khi đó, nàng đã học xong một ít đồ vật, khi Lục Hoài ra ngoài, nàng đều luyện tập lặp đi lặp lại.

Có một ngày, Lục Hoài không ra ngoài. Có lẽ bởi vì hôm nay hắn không bận nên mới ở nhà.

Lúc Diệp Sở xuống tầng, phát hiện Lục Hoài còn chưa rời đi.

Việc vợ chồng giả chỉ có hai người biết, ở trước mặt người ngoài, Lục Hoài và Diệp Sở sẽ sắm vai đủ tư cách. Từ lời nói đến cử chỉ, đều không thể tìm ra sai lầm.

Bên cạnh có nữ quản gia, bọn họ nói chuyện cũng trở nên thân mật.


Lục Hoài nhìn Diệp Sở, mở miệng: "A Sở, đến đây."

Diệp Sở đi chậm qua: "Hôm nay không bận sao?"

Nữ quản gia cười xen miệng: "Thiếu soái đã chuẩn bị một món quà cho phu nhân."

Lục Hoài nhàn nhạt liếc nữ quản gia một cái.

Ngay sau đó nữ quản gia thu hồi tầm mắt, bà cảm thấy Thiếu soái mạnh miệng, cái gì cũng không nói ra, mới muốn giúp hắn nói một chút. Nhưng mà việc của vợ chồng bọn họ, nên để bọn họ tự xử lý.

Diệp Sở nhìn thoáng qua, thấy trong tay hắn có một cái hộp. Nàng có chút tò mò nhìn Lục Hoài, sắc mặt của hắn không hiện, không nhìn ra hắn muốn làm cái gì.

Lục Hoài: "Đi theo ta."

Diệp Sở ừ một tiếng, nhắm mắt theo đuôi hắn. Bọn họ rời nhà chính, ánh mặt trời trong viện vừa đủ, thời tiết sáng sủa.

Diệp Sở đi theo Lục Hoài đến một tòa nhà nhỏ ở phía sau, mới vừa vào bên trong, gió lùa thổi qua, có chút lạnh lẽo.

Trong phủ Đốc Quân có một tòa nhà nhỏ, bên trong có phòng tập bắn súng.

Ngày thường, Lục Hoài đều đến đây luyện súng, nhưng Diệp Sở trước nay chưa từng bước vào. Bọn họ dừng lại trong sân bắn, Lục Hoài đưa chiếc hộp trong tay cho Diệp Sở.

Lục Hoài liếc mắt một cái, ý bảo Diệp Sở nhìn xem.

Diệp Sở nhận lấy, cái nắp nhẹ nhàng mở ra. Nhìn thấy đồ bên trong, nàng ngơ ngẩn.

Là một khẩu súng.

Thân súng tinh tế, trên họng súng là dấu xăm hình hoa tinh xảo xinh đẹp.

Lục Hoài giới thiệu: "Browning 1910."

Diệp Sở cẩn thận lấy súng ra, trong lòng vui sướng. Nàng cẩn thận quan sát, có lẽ lúc trước Lục Hoài sợ nàng không thể khống chế tốt nên mới không dạy nàng dùng súng.

Diệp Sở nhìn Lục Hoài: "Bây giờ ta có thể bắt đầu học dùng súng sao?"

Lục Hoài gật đầu: "Ta trước làm mẫu cho ngươi xem."

Diệp Sở an tĩnh đặt khẩu súng xuống, nhìn kỹ động tác của Lục Hoài.

Lục Hoài rút ra một khẩu súng từ bên hông, chính là chiếc Colt M1911* của hắn. Lên đạn, hắn ngắm súng hướng bia cố định, bóp cò.

*Súng lục bán tự động Colt M1911: một loại súng lục của Mỹ do John Browning thiết kế, sử dụng loại đạn.45 ACP.

Viên đạn bay nhanh đến bia ngắm, xuyên qua trung tâm.

Rất chuẩn.

Lục Hoài xoay người nhìn Diệp Sở, nhìn thấy biểu cảm hưng phấn của nàng, hắn nhếch khóe miệng. Nụ cười kia rất khó phát hiện, đặc biệt là khi Diệp Sở đang chuyên chú nhìn khẩu súng.

"Hai chân đứng thẳng, không cần khẩn trương, để cơ thể duy trì trạng thái hơi thả lỏng." Lục Hoài vừa nói, vừa làm mẫu.

Diệp Sở nắm chặt khẩu súng, bởi vì là lần đầu cầm súng, nàng cảm giác cơ thể giống như không chịu khống chế.

Lục Hoài thấy cơ thể nàng căng chặt, dường như đứng như thế nào cũng không đúng.

Hắn chợt cười: "Diệp Sở, đây chỉ là một lần luyện tập."

Được Lục Hoài chỉ điểm, Diệp Sở cảm thấy có chút ngượng ngùng. Nàng cũng biết nàng quá khẩn trương, nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên nàng học dùng súng.


Nàng mím môi, không buông tay: "Ân, lại đến."

Lục Hoài đột nhiên buông súng, đi đến gần Diệp Sở.

Hắn chậm rãi nói: "Ta giúp ngươi?"

Sân bắn trống trải, vô cùng yên lặng, giọng nói trầm thấp của Lục Hoài vang vọng. Diệp Sở quay đầu nhìn hắn, thân thể cao lớn của hắn cúi xuống.

Tuy hai người rất gần nhau, nàng lại không có chút cảm giác áp bách.

Nàng không mở miệng, trong tay vẫn gắt gao nắm khẩu súng Lục Hoài đưa cho nàng.

Lục Hoài coi như là Diệp Sở cam chịu.

Diệp Sở nhận thấy cơ thể Lục Hoài dán bên người nàng, một cỗ hơi thở ấm áp lại quen thuộc bao trùm xung quanh, tai nàng nóng lên.

Động tác ấy cực kỳ tự nhiên.

Bọn họ đều tự động xem nhẹ cảm giác khác thường dâng lên trong lòng. Rốt cuộc, hai người chỉ đang dạy và học, không có ý gì khác.

Lục Hoài: "Bắt đầu đi."

Tiếng nói của Lục Hoài vang lên bên tai Diệp Sở, vành tai nàng có chút ngứa, còn mang theo cảm giác tê dại nhợt nhạt.

Diệp Sở trấn định tâm thần: "Ân."

Tay Lục Hoài phủ lên, khiến bàn tay nàng dán sát vào thân súng.

Cùng lúc đó, bàn tay của hắn cũng dán sát vào tay nàng.

Lục Hoài cảm giác được dưới lòng bàn tay của hắn là xúc cảm tinh tế mềm mại, hắn nao nao, nhưng rất nhanh liền bình tĩnh lại.

Lòng bàn tay của Lục Hoài có vết chai mỏng, trùng hợp xẹt qua ngón tay Diệp Sở, cơ thể nàng theo bản năng căng thẳng, hô hấp cũng đình trệ một chút.

Lục Hoài phục hồi tinh thần: "Không cần nín thở."

Diệp Sở: "Ân."

Kỳ thật, nàng càng khẩn trương hơn.

Lục Hoài chỉ cười, không tiếp tục yêu cầu nàng. Giây tiếp theo, ngón tay hắn đè ngón tay nàng, bóp cò súng.

Viên đạn bay đến bia ngắm hình người, xuyên qua trung tâm.

Lục Hoài: "Diệp Sở, chúc mừng ngươi đã bắn ra phát súng thứ nhất."

Diệp Sở ngẩn ra: "Lục Hoài, không ngờ ngươi cũng sẽ nói giỡn."

Lúc trước bọn họ không quá quen thuộc, Diệp Sở vẫn luôn biết tính cách của Lục Hoài lãnh đạm. Bọn họ kết hôn một thời gian, cũng chưa nghe thấy hắn nói đùa mấy lần.

"Nga?" Lục Hoài nhướng mày, "Phu nhân, nàng cảm thấy ta không giống người sẽ nói đùa?"

Này đại khái là lần đầu tiên Lục Hoài gọi Diệp Sở như vậy khi chỉ có hai người. Chính hắn cũng sửng sốt một chút, có lẽ ở bên ngoài diễn kịch lâu rồi, thế nhưng sẽ buột miệng thốt ta hai chữ này.

Diệp Sở nghiêm túc tự hỏi: "Không giống."

Diệp Sở hình như không nhận thấy có chỗ nào không đúng, nàng cầm súng trong tay, phảng phất tự động xem nhẹ hai chữ phu nhân kia, tiếp tục trả lời hắn.

Lục Hoài thuận miệng hỏi: "Vậy ta là người thế nào?"

"Ngươi......"

Diệp Sở suy tư một lúc, mày hơi nhăn lại, đáp án đổi tới đổi lui trong đầu. Đợi đến khi nàng phục hồi tinh thần, mới phát hiện Lục Hoài đang nhìn nàng.

Nàng bị nhìn đến hoảng hốt, chỉ có thể nhanh chóng đưa ra một đáp án.

Diệp Sở: "Là người tốt."

Lục Hoài: "Ân?"

Diệp Sở: "Ngươi làm việc không nghiêng không lệch, lại cực kỳ công bằng. Chỉ là luôn lo lắng cho người khác, cũng phải giữ gìn thân thể mới được."

Lục Hoài chợt cười: "Không cần cố ý khen ta."


Diệp Sở nói: "Không có."

Nàng nâng cao giọng hơn, cường điệu một lần: "Ta vừa nói đều là nói thật."

Lục Hoài ngẩn ra, nhìn về phía Diệp Sở, hai người bốn mắt nhìn nhau. Hắn thấy ánh mắt nàng trong trẻo, vô cùng nghiêm túc. Mặc dù hắn nhìn vào mắt nàng, nàng vẫn không tránh ánh mắt của hắn.

Lục Hoài: "Ân, ta tin ngươi."

Diệp Sở cong môi, nở nụ cười.

Lục Hoài chỉ khẩu Browning trong tay Diệp Sở: "Tiếp tục luyện súng không?"

Diệp Sở nói không cần nghĩ ngợi: "Luyện."

"Lại làm mẫu một lần sao?"

"Ta tự luyện."

"Được."

"......"

Sau đó, tuy Diệp Sở đã học xong cách dùng súng, khả năng bắn cũng càng ngày càng chuẩn. Nhưng Diệp Sở thường xuyên ở Phủ Đốc Quân, nàng được bảo vệ rất tốt, không có cơ hội dùng đến súng.

Có một ngày, Diệp Sở và Lục Hoài ngồi xe về Phủ Đốc Quân, trên đường đi, bọn họ bị phục kích.

Con đường này vốn rất yên tĩnh, bên ngoài bỗng nhiên vang lên tiếng ầm ĩ. Hai người nhìn nhau, đã nhận ra có chỗ nào không đúng.

Ngay sau đó, tài xế bị một súng bắn chết, ô tô lung lay, đầu xe đâm vào tường, đường bị phá hỏng, xe cũng không thể khởi động nữa.

Lục Hoài không có bất cứ băn khoăn gì, vì đảm bảo an toàn, để Diệp Sở ở lại trong xe.

Hắn rút súng, lập tức mở cửa xe, nổ súng với bọn bắt cóc.

Trong khoảnh khắc, Lục Hoài đã bắn vài phát. Theo vài tiếng súng vang, bọn họ còn chưa kịp nổ súng, đã ngã xuống đất.

Khả năng bắn súng của Lục Hoài rất tốt, động tác cũng rất nhanh, không bao lâu liền giải quyết một nhóm người.

Lục Hoài cầm súng chỉ vào một kẻ bắt cóc đang chạy đến.

Chỉ còn lại một người, người nọ giơ súng chỉ vào Lục Hoài. Ngay khi Lục Hoài bóp cò, lại phát hiện đã dùng hết đạn.

Họng súng tối om chĩa vào Lục Hoài, hàn khí bức người, hắn đã không có thời gian.

Lục Hoài không chút rối loạn, ngược lại càng thêm bình tĩnh, hắn nhìn thẳng vào họng súng.

Lúc này, tiếng súng vang lên, người trước mắt hắn thế nhưng chậm rãi ngã xuống đất.

Chỉ dùng một phát súng.

Một phát liền trúng.

Lục Hoài nâng mắt, nhìn thấy vợ của hắn đứng cách đó không xa. Nàng giơ súng, biểu tình cực kỳ kiên định, phía sau là cửa xe đã mở ra.

Lục Hoài ngẩn ra một chút, hắn chưa từng gặp Diệp Sở như thế này.

Nhưng mà, phảng phất từ ngày ấy bắt đầu, hắn vĩnh viễn cũng không thể quên được bóng dáng kia.

Nhưng đợi Diệp Sở phục hồi tinh thần, mới ý thức được nàng đã làm gì.

Diệp Sở ngơ ngác nhìn súng trong tay, hoảng loạn nháy mắt nảy lên, cơ thể có chút run rẩy.

Lục Hoài chạy đến chỗ Diệp Sở, hắn đột nhiên kéo nàng vào trong lòng ngực, ôm chặt nàng trên đầu đường lạnh băng của Thượng Hải.

Kia đã là đầu đông, trời rất lạnh. Diệp Sở vẫn không động đậy, cơ thể nàng cứng đờ, Lục Hoài ôm nàng, dùng thân thể ấm áp bao bọc nàng.

Lục Hoài vùi đầu vào mái tóc của nàng, hương thơm quen thuộc quanh quẩn bên chóp mũi.

Hắn nhỏ giọng hô một câu.

Tiếng nói của hắn dừng bên tai nàng.

A Sở.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui