Editor: Cà Rốt Hồng - Diễn Đàn
Thật ra thì không chỉ một mình Doãn Manh cảm nhận được áp lực của chiều cao, Hàn Siêu ngay từ khi bắt đầu đã cảm thấy Lâm Kha có gì đó không đúng, nhưng thế nào cũng suy nghĩ không ra được vấn đề xuất phát từ đâu.
Một bên lỗ tai mơ hồ nghe được Trần Tư Dĩnh và Doãn Manh thảo luận về chiều cao của Lâm Kha, mới phản ứng kịp, thì ra là chiều cao có vấn đề: "Mẹ nó! Kha thần, chiều cao của cậu vượt lên khá nhanh ah! Đều sắp vượt qua tớ rồi!"
Lâm Kha lạnh lùng nhìn thoáng qua: "Chỉ bằng cậu tôi còn phải gấp gáp đuổi kịp chiều cao sao?" Ngụ ý, vượt qua cậu ta là chuyện sớm hay muộn.
Hàn Siêu kích động: "Cừ thật, chẳng lẽ cậu còn muốn cao hơn tớ sao?" Không ngờ tới trong tương lai không lâu sau, lời này trở thành sấm. Chỉ có điều hiện tại anh Siêu cũng không biết chuyện chiều cao này không ngăn cản được giống như nước chảy, biện bạch xong rồi còn dương dương đắc ý nhìn Lâm Kha.
Lâm Kha có lẽ là lười phải cải cọ với Hàn Siêu ngây thơ về loại chuyện không có ý nghĩ này, kéo Doãn Manh còn đang ngẩn ra: "Nói chuyện với cậu đó, sao không có phản ứng?"
Doãn Manh đi xuống cầu thang, vòng quanh cái người cao to này một vòng, rồi lại nhìn về phía Trần Tư Dĩnh đang bắt đầu đi đến, đột nhiên cảm thấy không "Kết thúc tình đồng đội" thì có lỗi với chính mình rồi. Giọng nói của cô mang theo chua xót: "Kha thần đây là cậu phản công tập kích ah, một kỳ nghỉ liền vọt đến 1 mét 8 rồi."
Lâm Kha sờ sờ đầu, cao hơn quả thật cậu ta rất vui, nhưng không biết vì sao từ trong lời nói của Doãn Manh nghe được một tia "Tuyệt vọng", ngay lập tức rất có mắt nói: "Không có, còn kém vài centimét!"
Nói xong Hàn Siêu liền chen miệng vào: "Tớ đã nói rồi! Làm sao có thể một kỳ nghỉ lại đạt được 1mét 8 ưm ưm ưm ưm!"
Còn chưa nói hết thằng nhãi này đã bị Lương Vĩ Kiệt bụm miệng kéo đi.
Được Lâm Kha "An ủi" trá hình Doãn Manh vẫn không có cảm nhận được bất kỳ an ủi nào.
Mấy tháng làm bạn thân với Doãn Manh đương nhiên Trần Tư Dĩnh biết rõ tính tình của Doãn Manh, vừa nhìn cô liền hiểu rõ trong lòng nghĩ gì??, vội vàng túm Doãn Manh qua an ủi: "Cậu nghĩ vớ vẫn gì vậy! Đến 23 còn vọt một chuỗi mà ~"
Làm một thành viên trong đại quân trùng sinh đương nhiên Doãn Manh biết cô tuyệt đối không thuộc về loại hình đến 23 vọt một chuỗi, ngược lại cao vừa được thì nên thỏa mãn. Nói cho cùng ba Doãn mẹ Doãn đều không phải là người "Cao", cô cũng không có khả năng đột biến gene.
Nhưng khi nhìn thấy Lâm Kha cao lớn, Doãn Manh ít nhiều gì sẽ có một chút khó chịu.
Cho nên khi một đám người cao lớn nói với cô: "Cậu cũng có thể cao lớn nên đừng có buồn." Lúc đó, cô đứng ở trong tầm mắt người khác mắt nhìn xuống chỉ có thể cảm nhận được ác ý dày đặc của hiện thực thế giới này.
Vẫn chưa có hoàn toàn từ trong sự thật "Trở thành người lùn duy nhất" này đi ra, Doãn Manh đã đi theo đại đội ngũ lớp 7 vào buỗi lễ tựu trường ở hội trường lớn.
Mấy học trưởng học tỷ khóa trên trợ giúp giáo viên sắp xếp vị trí, năm nhất cao nhất đương nhiên ở phía trước nhất. Nhưng vị trí lớp 7 thì khá sát ở phía sau, lớp bọn họ chia làm mấy hàng vào chỗ ngồi.
Giáo viên liền buông tay mặc kệ, đám học sinh tự mình lôi kéo bạn mình ngồi tùy ý.
Doãn Manh, Trần Tư Dĩnh, Lâm Kha, Hàn Siêu và Phùng Linh Khải đúng lúc chiếm vị trí hàng đầu tiên. Vốn thằng nhãi Hàn Siêu này vẫn còn đang khoái chí với tốc độ chiếm chỗ trác tuyệt của mình, không ngờ tiếng chuông vừa vang lên, bắt đầu buỗi lễ tựu trường mới phát giác ra mình là một tên lanh chanh ngu ngốc!
Bàn về cái gì nhàm chán nhất trên thế giới thì chính là —— buỗi lễ tựu trường!
Nếu như ra sân thể dục kéo cờ mà nói, tốt xấu gì còn có một tia hi vọng, suy cho cùng cũng chỉ có 20 phút, mọi người đánh nhanh thắng nhanh. Nhưng buỗi lễ tựu trường rõ ràng sẽ không thích ý như vậy! Bắt đầu từ mười giờ đến mười hai giờ kết thúc, trong này cũng không có nói chuyện quan trọng không thể không nghe gì, nhưng có chuyện người thay nhau đi lên nói một vài chuyện có hay không đều được.
Hàn Siêu chọn chỗ ngồi không riêng gì tự gây nghiệt, còn ảnh hưởng đến Doãn Manh, Trần Tư Dĩnh bọn họ. Hàng đầu tiên như thế rõ ràng phơi bày ở trong phạm vi tầm mắt cô Lý chủ nhiệm lớp, làm cho những người khác nói thế nào, bọn Doãn Manh đều không thể không ngậm miệng nghe phía trên phát biểu.
Thế nhưng phát biểu không có nghe vào lỗ tai, người ở bên trong hội trường lớn đều buồn ngủ.
Nhất định là hệ thống lò sưởi mở quá đủ! Ừm! Nhất định là như vậy.
Không lâu sau, ngay cả học sinh giỏi nghiêm túc dốc lòng cầu học như Doãn Manh đều có chút hold không ngừng, chớ nói chi là loại hình hay nhảy nhót như Hàn Siêu, qua không được bao lâu thì gục xuống không dậy nổi.
Trần Tư Dĩnh trút giận túm lấy mấy cọng tóc của Hàn Siêu, cũng không làm cho thằng nhóc này tỉnh lại, ngược lại ngủ càng say hơn, không bao lâu sau miệng liền truyền đến tiếng bẹp bẹp.
Không lâu sau nữa, tiếng ngáy "Khò khè" vang lên rồi.
Trần Tư Dĩnh nhìn có chút hả hê cười hô hố, Lâm Kha Phùng Linh Khải chỉ sợ thiên hạ không loạn dùng bút lông Trần Tư Dĩnh mang theo quẹt lên lỗ mũi Hàn Siêu, mọi người chung quanh che miệng cười lên.
Doãn Manh ra sức nhịn cười, làm bộ như không nhìn thấy. Nhưng hỏa nhãn kim tinh của cô Lý rốt cuộc nhìn rõ mọi việc, cũng không lâu sau liền rõ ràng động tĩnh bên này, đi tới.
Lâm Kha nhấc chân lên, ngã về phía chỗ ngồi bên này của Doãn Manh, cầm vở ghi chép của Doãn Manh lên, làm bộ như đang sao chép. Bên kia Phùng Linh Khải cũng tinh vô cùng, lấy tay chống lên cằm, khẽ hô một tiếng: "Trật tự".
Kết quả là cả đám giúp nhau làm chuyện xấu, không có một ai có ý muốn đánh thức Hàn Siêu dậy. Cũng chỉ có thuần lương như Doãn Manh, cách cái chân to của Lâm Kha đạp Hàn Siêu một cái ý đồ đánh thức cậu ta, không biết cái tên này ngủ say như chết, hay là Doãn Manh đá quá nhẹ, hoàn toàn không có phản ứng.
Doãn Manh thở dài, kéo Lâm Kha, dùng nét mặt ý bảo nhanh lên.
Lâm Kha không quá tình nguyện, nhưng vẫn xích qua. Duỗi chân một cái, giống như là vì trả thù Hàn Siêu cười nhạo cậu ta lùn, hung hăng đạp một cước.
Lại không nghĩ rằng, uy lực của cú đạp này không thể khinh thường, đạp cho Hàn Siêu sắp bay lên trên nóc phòng luôn rồi! Chỉ nghe một tiếng hét "Ui da", Hàn Siêu nhảy dựng lên.
Có lẽ toàn bộ hội trường đều nghe tiếng hét của Hàn Siêu, rối rít quay đầu lại nhìn. Mọi người quay đầu lại nhìn, cô Lý cũng rất lúng túng ah! Cô đi tới theo ý định ban đầu là vì gọi Hàn Siêu, cũng không phải là muốn dân chúng vây xem, đáng tiếc Lâm Kha đá tương đối bí mật, lấy góc độ của Lý hoàn toàn không có nhìn thấy quá trình đầu sỏ thực hiện, vì vậy đối mặt với gương mặt phớt tỉnh của Lâm Kha cũng không hoài nghi, đành phải vỗ đầu Hàn Siêu một cái, nhắc nhở cậu ta nhỏ giọng liền thôi.
Cũng may đứng ở trên bục phát biểu là một vị giáo sư già về hưu được mời về, lỗ tai không tốt lắm, cho nên cũng không có dừng bài phát biểu "Không biết đang nói nói gì" của ông ta, không ngừng gật đầu chậm chạp thôi miên nhớ tới bản thảo.
Hàn Siêu gật đầu với cô Lý bảo đảm sẽ không tái phạm, chờ cô Lý vừa đi, liền nghiêm mặt bắt đầu chinh phạt rồi. Mặc dù cậu ta không biết ai đá cậu ta, nhưng dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết ngồi gần cậu ta là Lâm Kha hoặc là Phùng Kinh Khải.
Hàn Siêu vẻ mặt hoài nghi nhìn hai bên một chút, Phùng Linh Khải và Lâm Kha vốn là một phái bình tĩnh. Tiếp đó, Hàn Siêu học khôn ra, ném ánh mắt cho Doãn Manh.
Doãn Manh mục kích (nhìn thấy tận mắt) cả quá trình bị ánh mắt oán niệm của Hàn Siêu trừng trong lòng trống rỗng, vừa muốn mở miệng, ngón út cái tay cầm vở cô của Lâm Kha lắc lư giống như uy hiếp.
Doãn Manh "Ực" nuốt ngụm nước miếng, cuối cùng không còn tôn nghiêm gì nữa nói: "Tôi không nhìn thấy."
Lâm Kha rất không hài lòng, lấy tay chà đạp vở của Doãn Manh, nhất định không trả lại cho cô.
Doãn Manh: không trả thì không trả hứ ~╮(╯▽╰)╭~ chỉ cần đừng tìm cô điều tra nữa là được!
Sau đó ngọn lửa chiến tranh liền lan đến trên người người đang xem trò vui Trần Tư Dĩnh, Trần Tư Dĩnh sững sốt, cô thật sự không rõ lắm, nhưng vừa rồi nhìn thấy Phùng Linh Khải có chút động tĩnh, hơn nữa Phùng Linh Khải kể từ khi nghe nói cô chia tay rục rịch ngóc đầu dậy, có lúc quấy rầy cô có chút phiền. Nguyên tắc làm người của Trần Tư Dĩnh trước tới nay luôn là: có tiền, tùy hứng! Lập tức không chịu trách nhiệm nói: "Tớ nhìn thấy hình như là Phùng Linh Khải!"
Phùng Linh Khải bị nữ thần chỉ điểm, mắt đều trợn tròn, sắp uất ức đến nhà bà ngoại: "Tớ mẹ nó! Tớ! Tớ! Tớ rõ ràng không có, rõ ràng là Lâm Kha! Cậu đây là trợn mắt nói láo á!"
Vốn Hàn Siêu hoài nghi nghiêng về thằng nhãi Lâm Kha này, chung quy Lâm Kha mặc dù thoạt nhìn thì thuần lương, nhưng bản chất lại đen tối tận trời. Làm một sinh vật đơn bào, Hàn Siêu ít hoặc nhiều gì cũng có chút cảm ứng.
Nhưng chỉ một câu "Chỉ điểm" của Trần Tư Dĩnh, lý trí gì cũng không có rồi!
Cậu ta lại tiếp tục suy ngẫm trong đầu, loại người như Trần Tư Dĩnh luôn kiêu ngạo tất sẽ không nói dối, huống chi Phùng Linh Khải vốn cũng không phải là thứ tốt gì!
Phùng Linh Khải bị vu hãm mấy trăm cái miệng cũng nói không rõ ràng: "Tớ thật sự không có! Doãn Manh! Cậu nhìn thấy, cậu nói đi!"
Phùng Linh Khải thật sự rất đáng thương, Doãn Manh nhìn không đành lòng, vừa muốn mở miệng giải thích, lại không nghĩ rằng Lâm Kha bên cạnh nhếch khóe miệng lên, đưa tay chồng lên tay Doãn Manh, chặt chẽ bao bọc lại.
Dọa Doãn Manh sợ đến mức một hơi nghẹn ở cửa miệng, không dám nói gì ra ngoài.
Cho nên khi trên bục vừa nói kết thúc, Phùng Linh Khải giống như cái mông bén lửa xông ra ngoài. Hàn Siêu chà sát tay cả buổi dĩ nhiên là như tên rời cung xông ra báo thù. Toàn bộ đồng bào lớp 7 đã quen với trò khôi hài này, ước chừng trong lúc các học sinh lớp khác vẫn còn đang nhìn chăm chú mà coi tất cả đều là những người chưa từng thấy qua "Cảnh đời".
Mà bên trong hội trường lớn nhốn nha nhốn nháo ồn ào, đầu óc Doãn Manh hoàn toàn là tia ánh sáng trắng, vươn tay muốn hất Lâm Kha ra, lại không nghĩ rằng một chút cũng không gạt ra được, ngược lại Lâm Kha ưỡn mặt mỉm cười nhìn cô.
Cho tới nay, Lâm Kha chưa từng làm ra hành động quá đáng gì, cho nên đối với hành động cố ý mập mờ của cậu ta Doãn Manh đều làm như không thấy, cái nắm tay quá giới hạn này, có vẻ rất là đột ngột.
Doãn Manh cũng không nóng nảy, cô đã sống lại một lần, cần gì phải để ý cái nhìn của người khác. Nghĩ tới đây, cô nhướng lông mày lên, khẽ cười nói, thật giống như đối với hành động tiếp theo của Lâm Kha rõ như lòng bàn tay: "Cậu muốn làm gì?"
Lâm Kha vừa thấy phản ứng này của Doãn Manh, vẻ mặt lạnh nhạt xuống, lần này cậu ta không có cố chấp nắm tay Doãn Manh nữa, thay vào đó chủ động buông ra: "Không có gì. Sợ cậu nói càn."
Vừa nghe thấy câu trả lời này, Doãn Manh mới hài lòng gật đầu một cái, chỉ cần không đâm thủng tầng cửa sổ này, thế nào cũng đều dễ nói.
Doãn Manh xoay người đi tìm Trần Tư Dĩnh, để lại Lâm Kha vẻ mặt nghi hoặc.
Cậu ta biết Doãn Manh đối với cậu ta không có ý kia, cho nên vẫn luôn cố gắng làm cho Doãn Manh đi theo lộ tuyến của cậu ta, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày tới trong lòng bàn tay cậu ta. Nhưng mặt ngoài thoạt nhìn Doãn Manh không có chút phản kháng nào, trên thực tế không chút nào đi theo phương hướng của cậu ta nghĩ, cho nên rốt cuộc là tại sao? Chẳng lẽ là lộ tuyến của cậu ta có sai sót?
Làm một cô bé cao trung, tâm phòng bị của cô ấy không khỏi cũng quá nặng thì phải?
Lâm Kha bóp bóp ấn đường, cậu ta vẫn luôn cảm thấy trong cái vòng nhỏ hẹp quan hệ tốt của bọn họ này, Doãn Manh là người dễ hiểu nhất. Nhưng không ngờ, hôm nay trong ánh mắt của cô cậu ta phát hiện, cô hoàn toàn là người khó nắm bắt nhất, khó giải quyết nhất trong đám bọn họ!
Cô ấy hoàn toàn không có tuyến tình cảm này á!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...