Kỷ Hiết Nhan ném một câu bệnh thần kinh, rồi quay đầu bỏ đi.
Về đến tiệm trà sữa, thấy Lương Thần ngồi dưới ô che nắng ở ngoài cửa, đang bắt chéo chân nói chuyện điện thoại, Kỷ Hiết Nhan nhìn bộ thường phục tao bao màu đỏ sậm trên người gã, lại nhìn bộ đồng phục làm việc in họa tiết hoạt hình trên người mình, lúc này mặt mày trầm xuống, nhanh chân tiến đến nắm người lên.
“Á! Ối… Không có chuyện gì không có chuyện gì, trước hết vậy nha em yêu, buổi tối trò chuyện tiếp, ừa, anh cũng yêu em, moa moa~” Lương Thần cúp điện thoại, nín cười hỏi Kỷ Hiết Nhan, “Hẹn hò xong rồi hả?”
Kỷ Hiết Nhan ném gã về lại ghế dựa, cất bước đi vào trong tiệm, mấy phút sau thay đổi quần áo đi ra, Lương Thần nhìn hắn từ trên xuống dưới, trên mặt lộ ra biểu cảm khoa trương: “Ối giời ơi, không hổ là đệ nhất mỹ nhân của Tân Thành!”
Kỷ Hiết Nhan ném chìa khóa xe cho gã, mặt lạnh đi về hướng bãi đậu xe.
Lương Thần lên tiếng chào chủ tiệm trà sữa —— Cô em họ của gã, sau đó đuổi theo Kỷ Hiết Nhan, giơ tay khoác trên vai hắn: “Nào, kể anh em nghe một chút, đối tượng hẹn hò của cậu đã nói gì với cậu nào?”
Kỷ Hiết Nhan dùng cùi chỏ đẩy gã ra.
Lương Thần gào một tiếng ôm eo: “Được mấy em gái ôm vài lần thôi mà, người khác còn không có phúc khí này đấy.” Nói xong nhớ tới vị đại gia tiêu mười ngàn tệ kia, không nhịn được cười như điên.
Buổi tối mấy người tụ tập, Lương Thần có mấy ly rượu vào bụng, lại nói nhiều lên.
“… Ông là ông không thấy ánh mắt của tên kia đâu, hận không thể lột quần áo trên người Kỷ thiếu ngay tại chỗ, ha ha ha ha ha!”
Đường Huân nuốt viên cà chua bi trong miệng: “Thật thú vị.”
“Thú vị chớ sao không.” Lương Thần để ly rượu xuống, ợ một tiếng, “Buồn cười vãi ra.”
Khương Cảnh ở một bên nói: “Quán bar của tôi bên Thành Nam tháng sau khai trương, nếu như cũng có thể mời được Kỷ thiếu…”
“Ông không có cơ hội đâu.” Lương Thần cười ha ha, “Tôi dám chắc sau này cậu ta không dám tùy tiện đánh cược.”
Đường Huân bật cười, ném vỏ hạt dưa vào trong ly rượu của Lương Thần.
Kỷ Hiết Nhan vào phòng rửa tay xong, đi ra khỏi hộp đêm, gió đầu thu mang theo một chút cảm giác mát mẻ, thổi đến mức khiến người ta buồn ngủ.
Đêm nay hắn uống hơi nhiều.
Kỷ Hiết Nhan nặn mi tâm, lấy điện thoại di động ra, muốn bảo tài xế tới đón, mở khóa màn hình liền nhìn thấy vài tin nhắn chưa đọc.
—— Anh đi làm ở tiệm trà sữa sao?
—— Sẽ rất mệt đi.
—— Nếu như anh đồng ý, có thể tới quán của em, em cho anh lương gấp đôi.
—— Em thật sự rất thích anh, em có thể thường xuyên tìm anh nói chuyện không?
—— Anh không thích em cũng không sao, đừng chán ghét em là được.
—— Em có thể gọi anh là A Nhan chứ?
Kỷ Hiết Nhan cất điện thoại di động, đứng ở cửa hộp đêm mấy phút.
Tài xế lái xe tới, mở cửa xe sau.
Kỷ Hiết Nhan có chút choáng, loạng choạng một cái lúc bước xuống cầu thang, tài xế gấp gáp chạy đến đỡ hắn: “Thiếu gia cẩn thận.”
Kỷ Hiết Nhan cau mày ngồi vào trong xe, nhắm hai mắt dựa vào ghế, tài xế hỏi về nơi nào, hắn cũng không trả lời, như đã ngủ thiếp đi.
Tài xế liền lái xe trở về nhà chính của Kỷ gia.
“Thiếu gia, đã đến nơi rồi.”
Kỷ Hiết Nhan mở mắt ra, liếc qua bên ngoài, lại nhắm mắt: “Về Hoa Cẩm.”
Chờ tài xế lái xe đến tiểu khu Hoa Cẩm, Kỷ Hiết Nhan lại bảo anh ta quay lại. Tài xế hỏi muốn đi chỗ nào, Kỷ Hiết Nhan không trả lời, qua một lúc lâu mới nói: “A Nhan.”
“Thiếu gia nói gì cơ?”
“Chỉ có mẹ tôi gọi tôi như vậy.” Kỷ Hiết Nhan thấp giọng nói một câu, nhìn cảnh phố chầm chậm quay ngược lại ngoài cửa xe, nói địa chỉ cho tài xế.
Ngôn Miểu coi như đã ngủ thiếp đi.
Ngôn Sâm đi ra từ phòng trẻ con, trở lại phòng của mình. Đi vào phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ kỹ càng.
Tắm xong, thân thể trần trụi đứng trước gương, cậu nhìn chằm chằm dấu vết thật dài màu đỏ nhạt kia trên bụng mà xuất thần. Một lát sau, Ngôn Sâm che mặt, kề cái trán trên kiếng.
Đột nhiên dục vọng xuất hiện, mãnh liệt sôi trào trong cơ thể cậu.
Ngôn Sâm qua loa phủ áo tắm lên, ra khỏi phòng tắm, lấy một chiếc hộp màu đen hình chữ nhật từ trong ngăn kéo thấp nhất của tủ đầu giường. Trong nháy mắt mở hộp ra, cậu sực nhớ đã lâu không sạc điện, khẳng định không thể dùng, khuôn mặt Ngôn Sâm nóng lên, nhanh chóng nhét cái hộp trở lại, đóng ngăn kéo.
Ngôn Sâm hết sức xấu hổ vùi mặt vào đầu gối, đang lúc này, điện thoại di động trên giường ong ong chấn động lên.
Ngôn Sâm vẫn duy trì tư thế ngồi xổm trên mặt đất, đưa tay tìm điện thoại, vừa nhìn thấy tên hiển thị, ai ngờ là Kỷ Hiết Nhan, Ngôn Sâm vọt đứng dậy, kích động đứng lên quá nhanh khiến cậu suýt chút nữa ngã chổng vó, cũng may kịp lúc vịn được tủ đầu giường.
Hít một hơi thật sâu, ấn nút nhận cuộc gọi.
“Là tôi, xuống dưới.” Đối phương nói xong bốn chữ này liền cúp máy.
Ngôn Sâm đứng hình tại chỗ vài giây, sau đó cầm điện thoại chạy xuống lầu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...