Hôm sau vừa vào lớp,đã thấy Uyên ỏng ẹo ngồi chễm chệ soi gương rồi.Lâu rồi có thấy nó soi gương soi ghiếc gì đâu.
-Hôm nay trời chuyển gió hay sao mà Uyên nhà ta lại nổi hứng soi gương vậy?-Mỗi ngày đến lớp là em phải xỏ xiên đá đểu lũ bạn thì em mới chịu được.
-Haizz,cuộc đời thật lắm tai ương,cớ sao mình lại dễ thương thế này.-Vừa soi lại vừa vênh mặt lên,thấy ghét.
-Ảo tưởng sức mạnh.
-D,mày biết trên đời này bị gì là khó chữa nhất không?
-Bị gì?-Em nheo mày không biết.
-Bị xinh,sao tao cứ bị xinh ấy.-Nó nói nhưng vẫn cầm gương trên tay.
-Con lạy má,vui thế đủ rồi về trại thương điên đi má.
-Đứng lại!!!-Nó hét toáng lên,lúc đó em lo chạy thoát nạn nên không chú ý mặt nó.Chắc tức sôi máu mặt đỏ như trái ớt cũng nên.
Biết trước tình thế,em chạy tót ra khỏi lớp,vào học em mới giám vào.Đứng lại dễ mà ăn gương vào mồm chứ chẳng chơi.
Hôm nay chỉ có tiết quốc phòng là nổi bật của ngày,em quên mang giày nên bị phạt chạy 5 vòng quanh sân vận động.Nhưng em vẫn mừng là có những đứa cùng cảnh ngộ với em,nhất là có thằng Hùng cận.Lâu lắm rồi em không chạy bộ nữa,nên hôm nay chạy mệt bở hơi tai.Mấy đứa bạn thân thì cứ mỗi lần em chạy qua là y như rằng lại gọi với châm chọc em.Đúng là bạn tốt,chắc là trả thù em nhiều lần đá đểu bọn nó.
Giờ ra chơi như đã hẹn,Ngọc sang mượn đồ quốc phòng của em.
-Bằng ơi,Việt đâu rồi-Ẻm cũng từng học lớp em nên cũng biết tên gần hết lớp.
-Chàng ơi!Ra nàng gặp kìa-nó hét lớn,như muốn cả thế giới biết vậy.
Mọi ánh mẳt đổ dồn về phía em,bỗng dưng em thấy nóng cả mặt.Nhưng em vẫn cố thản nhiên đưa đồ ra cho Ngọc mượn.
-Cám ơn nha!-Ẻm nói lí nhí rồi đi nhanh,tránh tất cả ánh mắt của lớp em,chắc là ngại lắm.
Em cố thản nhiên nhất có thể đi vào lớp.Vừa đi qua chỗ thằng Bằng là em túm ngay quyển sách trên bàn nó mà đập túi bụi.
-Có tật giật mình nha!Chuẩn bị khao anh em đê!!!-Nó lấy tay đỡ,trên môi nở nụ cười gian tà.
-Khao cái đầu mày-Em khó chịu.
Vừa đi qua chỗ N,lại nhận được cái nhìn khó chịu.Có thằng Hùng cận rồi,còn khó chịu gì với em nữa.
Rồi một tháng nữa cũng trôi qua,những tình cảm đơn phương với N cũng nhạt nhòa dần,nhưng cũng không thể quên cái thứ tình cảm đó hẳn.Cuối tháng 12,là những ngày thi học kì căng thẳng,là chào đón một noel cô đơn tiếp diễn.
-Bọn mày dự định noel năm nay thế nào rồi!-Cường quạ lên tiếng giữa hội nghị.
-Tao với thằng Văn đi với gấu rồi-Thằng Việt nhìn thằng Văn cười đắc chí.
-Đậu xanh rau má ,thế là hai thằng mày định bỏ anh em đi với gấu à?-Thằng Bằng cau mày.
-Thì bọn mày kiếm gấu mà đi chơi!-Thằng Việt vênh mặt.
-Hừ,nói như mày thì nói làm éo gì?-Em bực bội.
Tối trước noel,em đang onlie facebook thì thấy một cái Status của nick name Nắng mùa đông như thế này:
“Ai đăng kí đi chơi noel với mình hơm! Đang F.A!Coment rồi mình chọn nha!
Có nhiều các bác nhảy vào đăng kí nhưng đều bị từ chối.Em cũng nhảy vào bình luận cho vui thôi,ai ngờ lại trúng số độc đắc.
-Mình đăng kí với!
-Inbox đi!
-ok!
Inbox:
-Thế ngày mai gặp nhau ở nhà thờ nha!
-Âu sờ kê –Em chỉ bình luận vui thôi,ai ngờ…hé hé
-Đọc số của bạn đi.
-016xyz
Vào album ảnh nhìn cũng xinh mà hot,mà sao mình thấy quen lắm luôn mà không nghĩ ra ai cả.Chắc là tại photoshop tài trợ album này.Thế là mai cứ phải gọi là ưỡn ngực vểnh mặt lên trời mà đi.Qua đêm mai chắc mình cũng chuẩn bị giấy mà xin ra khỏi hội F.A cũng nên.Đêm đó,em ngủ ngon lành cành đào.Nửa đêm còn mơ thấy hai đứa đi cùng nhau,còn lũ bạn thì trố mắt lên ngưỡng mộ.
Đầu giờ giờ ngày noel,cả lớp cứ như hội chợ nháo nhác hết cả lên.Đứa nào cũng bàn luận về việc tối nay đi chơi rất sôi nổi.Đứa thì khoe đi với gấu,đứa thì khoe được đi chơi những nơi đẹp và vui.Em vẫn im lặng và cười thầm,đến tối nay thì lũ bạn khốn nạn của em sẽ phải nhìn em với ánh mắt khác.Im lặng không phải là câm,im lặng là để ngấm ngầm ra tay,hé hé.
-Thằng D tối nay chung vui với Cường Quạ và Bằng đi nha!Chúc bọn mày có một đêm vui vẻ!Cần thiết thì tối nay tao sẽ khuyến mãi để an ủi mày bằng một can marvela miễn phí.-Thằng Việt khoác qua vai ản ủi đểu em.
-Ừ,vậy tối nay mày nhớ mua,không mua thì ba thằng tao mua về giao thông tập thể mày đó.-Em nhếc mép cười.
-Mà mày biết vì sao ế lại phải trong tư thế ngẩng cao đầu không?-Em tưởng nó nín luôn,ai ngờ vẫn đá đểu với em đến cùng.
-…-Em nhăn trán cau mày tỏ ý không hiểu.
-Là vì khi có ai đó tỏ tình thì chỉ việc hạ đầu xuống cho nhanh.Không lỡ người ta đổi ý thì không kịp-Nó vỗ vào vai em tỏ ý cảm thông với hoàn cảnh em.
Anh em chơi với nhau là thế,nhưng trong việc đá đểu nhau thì không có nể nang ai cả.Tối nay mày sẽ phải trố mắt lên thôi,thằng bạn hiền ạ.
Cả ngày hôm nay em cứ hí hửng mãi,chỉ chờ cho đến tối nhanh thôi.Thời gian cứ trôi đi một cách chậm chạp,còn em thì cứ miên man với những suy nghĩ của riêng mình.
-Không biết em ấy có xinh như trong ảnh không nhỉ.
-Lỡ em cá sấu thì sao-Nghĩ thế thì em lại rùng mình một chút.
-Nhưng những đường nét trên khuôn mặt đó thì làm sao xấu được.Còn có cả ảnh mặt mộc mà.-Em tự trấn tĩnh mình lại.
Thời gian dù có chậm chạp thì nó cũng sẽ trôi qua.Cuối cùng thì giờ em mong đợi nhất cũng đến.Trước khi đi em phải mất tới 30 phút để tuốt lại vẻ đẹp trai mới dám ló mặt ra đường.Hôm nay em mặc áo da đen,kết hợp với quần côn bó sát.Trông cũng manly đó chứ,mái tóc ngày thường để mái che cả lông mày thì hôm nay được vuốt keo bồng bềnh như lãng tử (Em học cách làm tóc trên youtobe đó,bác nào muốn thì có thể lên xem).
Mới lớp 10 nên bố mẹ không có cho đi xe máy,nên đành đi xe đạp cho lãng mạn vậy.Em vừa đến nơi thì lôi điện thoại ra đã có 4 tin nhắn,gửi xe xong em mới mở tin nhắn ra đọc:
Bằng: Mày đến chưa,vào nhập hội F.A bọn tao đi ăn ốc xào.
Nắng mùa đông:Bạn ở đâu rồi,vào chỗ cổng sau nhà thờ đi.
Việt:Đi chơi vui vẻ nha!hé hé.(Em không thèm rep lại nữa,tí nữa sẽ có bất ngờ cho mày,chờ đấy)
Bằng:Tao không đi đâu,tao có gấu đi chơi rồi.
Nắng mùa đông:Mình đang vào đây.
Em vừa đi vừa ngẩng cao đầu,vấp phải cục đá tí nữa thì kiss em đường.Em loay hoay tìm Nắng mùa đông thì gặp Ngọc,hôm nay ẻm mặc áo dạ đỏ và quần bò lơ trông thật nữ tính.Khác hoàn toàn với phong cách bụi bặm mà lần đầu tiên em gặp.
-Chào,sao đi một mình thế!-Em vẫy tay.
-Mình đang chờ một người-Em cười bí hiểm.
-Đồng cảnh ngộ nhỉ.mình cũng thế!
Em nhìn xung quanh mãi chẳng thấy ai gọi mình cả,em ấy xem ảnh mình nên bảo biết mặt rồi.Hay hôm nay mình thay đổi phong cách nên đẹp trai quá nhận không ra.Em nóng ruột lấy điện thoại ra gọi.
Cuộc sống đâu lường trước điều gì,
Tình yêu có thể đến rồi đi
Bàn tay dẫu đang nắm thật chặt mà vẫn lạc nhau
Còn nhớ trong ngày nắng nhạt nhòa
Mình quay lưng về phía người kia
Rồi bước đi và chẳng nhìn lại dù 1 lần.
Lúc đó thì Ngọc cũng có điện thoại,chắc là bạn của ẻm gọi.
-Alô,Nắng mùa đông đang ở đâu vậy?
-Mình ở đây-Ẻm bỗng nhiên quay mặt sang em cười nói.
-Ớ…-Em mắt chữ A mồm chữ O kinh ngạc.
-Ớ cái gì,Nắng mùa đông đây!-Em cười mỉm.
-Là Ngọc à,sao không nói luôn từ đầu.
-Muốn tạo bất ngờ cho D thôi.
-Định xỏ mũi D à?
-Ai xỏ,Ngọc cũng có ai đi chơi noel cùng đâu.Thế D không muốn đi với Ngọc à?
-À…không-Em ấp úng.
-Vậy thì hai đứa cùng cảnh ngộ đi với nhau nào-Ẻm vừa nói vừa khoác tay em kéo đi.
Em thì ngại đỏ mặt,gặp lũ bạn lúc này thì những nghi vấn vừa qua về em và Ngọc sẽ đi đến kết luận cuối cùng mất.Nhưng đành gạt những ý nghĩ đó sang một bên,dù sao đêm nay có người đi chơi cùng em cũng cảm thấy hạnh phúc rồi.
Cảnh vật đêm nay thật đẹp và lộng lẫy trang hoàng,khắp các nẻo đường gần nhà thờ đều đầy ắp những dây bóng nháy được gắn một cách tinh tế.Những ông già noel và cây thông
được trang trí rất độc đáo.
-Mình sang kia chụp ảnh đi D – Nói rồi ẻm chỉ về phía chú tuần lộc và ông già noel ngộ nghĩnh bên đường.
-Ừ.
Ẻm tạo dáng đủ kiểu,chạy hết chỗ này sang chỗ khác làm em chụp mỏi cả tay.May mà mới tậu được cái máy ảnh của chị,nên chụp ban đêm nét như tranh vẽ.Chụp cho ẻm chán chê thì ẻm lại lôi em vào chụp chung.Lúc đầu em cũng hơi ngại,nhưng sau dần cũng thấy bình thường(Chắc là chai mặt rồi).
-Hai anh chị vui vẻ quá ta!Thế mà cứ chối đây đẩy-Thằng Việt từ đâu mò mặt tới,tất nhiên là đi với Uyên rồi.Hai người còn khoác tay nhau như keo dính chuột vậy.
-Chỉ là tình cờ gặp nhau,rồi hai đứa đồng cảnh ngộ đi chung thôi mà.-Em chối bay.
-ừ,đúng vậy-Ẻm nở nụ cười,nhưng em biết ẻm chỉ cười giả tạo thôi.Hình như có chút thoáng buồn trên gương mặt ẻm.
-Thế thì đi chung với bọn tao luôn cho vui-Em biết tỏng là hai đứa nó đánh quả lẻ xong rồi,bây giờ gần về nên mới rủ bọn em đi chung.
Uyên và Việt thì vẫn khoác tay nhau,còn em và ẻm thì chỉ đi song song với nhau.Đến gần cổng lớn nhà thờ thì đã thấy cả lũ lớp em tụ tập với nhau ở đó rồi.
-Hai anh chị này từ bao giờ thế?-Thằng Hùng cận lên tiếng và đi kèm là cái nhếc mép quen thuộc
Đi với Hùng cận chắc chắn là N rồi.Ánh mắt khó chịu của N vẫn như mọi khi.
-Mày đánh quả lẻ nha!-Cường quạ
-À…ừ - Em gãi đầu chẳng biết giải thích sao cả.Trong khi đó Ngọc đã khoác qua tay em từ lúc nào.Đã trót thì em trót cho hết đêm nay luôn.Chứ giờ ẻm bỏ mình ở đây thì lũ bạn nó cười cho thì bách nhục.
-Mình lên trên đồi đằng sau nhà thờ chơi đi-Ngọc bỗng nhiên lên tiếng.
-Bọn mày đi luôn cho vui-Em ngại nên định kéo lũ bạn theo.
-Bọn tao sắp về rồi,nàng và chàng cứ đi chơi vui vẻ nha!Cẩn thận trời mưa thì mặc áo mưa vào nha!-Thằng Bằng cười gian tà.
Em giơ tay vờ đánh nó,rồi bị Ngọc kéo đi.Em và ẻm cứ đi chẳng nói với nhau câu nào nữa,cách tay ẻm đã buông ra khiến em có chút hụt hẫng.
Cảnh trên đồi thật thơ mộng,kết hợp với bầu trời đầy sao.Nơi đây đúng là một nơi lý tưởng cho những cặp đôi yêu nhau.Trên này cũng được trang trí bởi những cây thông sặc sỡ bóng nháy.Những trái tim dạ quang phủ khắp cánh đồi.Em và Ngọc tiến lại phía ghế đá:
-Mình Ngồi đây đi.-Ngọc kéo em.
-Ừm-Em hơi ngại,vì chỉ có hai đứa.
-D thích N phải không?-Bỗng nhiên ẻm hỏi làm em giật mình.
-…
-D không muốn nói cũng được –Ẻm nhìn em cười.
-Thực ra chuyện đó là quá khứ rồi-Em tựa lưng vào ghế đá thở dài.
-Cảnh đêm nay thật đẹp D nhỉ? - Ẻm nhìn lên bầu trời và thều thao.
-Ừ,đẹp thật – Em cũng ngước mắt lên bầu trời và tận hưởng cái lung linh huyền ảo của đêm noel.
Bỗng nhiên có cái gì đó ấm áp chạm vào vai em và sức nằng dần đè lên vai em.Em đưa mắt sang nhìn thì ra là Ngọc tựa vào vai em.Một cảm giác ấm áp len lỏi trong cơ thể,nhưng không phải là sự hạnh phúc như với N.
-Hãy để Ngọc là gấu của D dù chỉ là đêm nay thôi nha! –Ẻm thều thào bên tai.
Dù sao cũng chẳng mất dì,em cứ để ẻm tựa đầu và đưa mắt nhìn về hướng xa xăm vô định.Cứ như thế,cho lúc mẹ em gọi:
-Về sớm mai còn đi học!
-Dạ!Con về đây rồi ạ! – Bác nào đi chơi về khuya mà chẳng nói thế! )))
Em cúp máy rồi quay sang ẻm:
-Mình về thôi Ngọc.
-Ừm.
Em và ẻm bây giờ không còn ngại ngần gì nữa,hai đứa cứ khoác tay nhau đi giữa chốn người.Thực ra thì em biết tỏng lũ bạn em nó về hết rồi nên em mới giám như thế.Ra đến nhà xe thì em chia tay ẻm lấy xe ra về.Em ra đến cổng nhà thờ thì ẻm vẫn đứng đó.Hình như là đang chờ ai,bỗng nhiên ẻm quay sang thấy em:
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...