Nhặt Được Nữ Nhân Ôn Nhu Quyến Rũ: Lấy Một Hồ Ly Tinh
Thư Nhan vốn đang cười, vừa thấy biểu hiện của hắn, tay hung hăng véo lỗ tai hắn, “Ngốc tử ! Ít ra ngươi còn biết ta là tướng quân phu nhân a ! Nhìn hảo sự mấy ngày nay ngươi làm xem !”
“Ai ui !” Trần Đại Dũng đau đến nhe răng trợn mắt, “Nhẹ chút a ! Buông tay ! Nam nữ thụ thụ bất thân.... .......Ai nha, phu nhân ! Buông tay !”
“Phu nhân cái gì ! Ta vừa mới rồi còn nghe ngươi kêu ta bà nương a !” Thư Nhan cố ý tay lại thêm khí lực, “Không được kêu ta phu nhân ! Có nghe rõ không !”
“Ta không biết tên của ngươi, đương nhiên phải kêu phu nhân !” Trần Đại Dũng bị nhéo lỗ tai, cổ nghiêng lệch, không phục kêu lên.
“Ta không phải nói qua cho ngươi tên của ta sao ?”
“Ta đã quên !” Hắn nghểnh cổ, đúng tình hợp lí nói.
“Ngốc tử !” Thư Nhan rốt cục thả lỗ tai của hắn ra, lại vẫn cảm giác chưa hết giận đá hắn một cái.
“Ai ui ! Ngươi.... ......” Trần Đại Dũng vỗ về cái mông bị đá, tức giận nắm chặt nắm tay, đột nhiên nghĩ đến thân phận Thư Nhan, vô luận là tướng quân phu nhân, vẫn là yêu quái, đều là hắn không thể trêu vào, cuối cùng chỉ có thể nề nếp đứng một bên. Nhu nhu lỗ tai sưng đỏ, có chút lo lắng nghĩ, cứ tiếp tục thế này, có thể hay không hắn bị lỗ tai to lỗ tai bé a !
Cứ như vậy ! A a, hắn mới không cần lại cùng yêu quái này gặp nhau đâu !
Thư Nhan không để ý Trần Đại Dũng, nhàn nhã ngồi trên ghế.
Đừng hỏi trong rừng làm sao lại có ghế ngồi, trên thực tế Trần Đại Dũng cũng rất tò mò, khi Thư Nhan ngồi xuống, ghế kia tự động xuất hiện.
“Ngươi.... ......Ngươi như thế nào đến đây ?” Trần Đại Dũng nhìn bốn phía, hoang sơn dã lĩnh, cách Tín thành ba dặm đường bộ !
“Làm sao, chỉ có ngốc tử ngươi có thể đến, ta không thể !”
“Ta có tên có họ, mới không gọi.... ........” Ngốc tử đâu !
“Làm sao, gọi ngươi ngốc tử ủy khuất ngươi ! Xem hảo sự ngươi làm nhiều ngày nay ! Nghĩ đến phá bùa, có thể ngự ta là sai ! Cho rằng ta là yêu quái cấp thấp sao ? Nói cho ngươi biết, tránh thoát một kiếp, lão nương.... .......”Không được, xưng hô thế này quá già rồi ! “Cô nãi nãi ta.... ........” Vẫn là không được, “Bổn cô nương ta là có thể tu luyện thành tiên !”
“Thấn tiên mới sẽ không như ngươi !” Hắn nhỏ giọng lẩm bẩm. Không có sai, lỗ tai của hắn bị nàng nhéo mạnh.
“Ngươi đang nói cái gì ? Thư Nhan trừng mắt hạnh.
“Không.... .......không có.... ....” Trần Đại Dũng thực không khí phái lắc đầu, người há có thể đấu lại với yêu ! Hắn chỉ là thức thời mà thôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...