Mới bước qua cửa, Trịnh Ngạn lập tức ôm ghì lấy Dương Khánh Kiều.
Dương Khánh Kiều mới đầu còn giãy dụa vài cái, bất quá rất nhanh, chống cự giãy dụa liền biến thành hôn hít ôm ấp, hai người vội vàng vừa thoát cởi quần áo đối phương, vừa đi về phía phòng ngủ, quần áo nhất kiện nhất kiện rơi ở trên đường.
Khi hai người trần trụi vừa mới ngã xuống giường, Dương Khánh Kiều bỗng nhiên lại nghĩ tới một việc rất quan trọng, mạnh bạo đẩy ra Trịnh Ngạn đang ở trên người, nhờ rượu mà can đảm tăng lên, đặt mông ngồi trên bụng anh, một bộ dạng không chút yếu thế, hung hăn chất vấn: ”Nói, anh có cùng thí tiểu hài tử kia lên giường không?”
Đừng nhìn Tiểu Kiều đồng của chúng ta bình thường ngây ngây ngốc ngốc, ngơ ngơ ngác ngác, bên trong cũng rất ngang ngạnh, là kiểu người giỏi giấu bản chất của mình, nhưng một khi uống rượu sẽ bị kích thích, sẽ từ thiên nhiên thụ nhanh chóng biến thành ── nữ vương thụ!
Điểm này từ lần đầu tiên bọn họ gặp mặt đã có thể thấp thoáng thấy được, lần này thì hoàn toàn hiển lộ không thể nghi ngờ.
Trịnh Ngạn vẻ mặt như không, thành thật trả lời: ”Có.”, rồi đợi đến khi Dương Khánh Kiều muốn bùng nổ thì lại bổ sung nói: ”Bất quá chưa tiến vào.”
“Chưa tiến vào? Cái gì chưa tiến vào?”
“…… Tôi đối cậu ta không phản ứng.”
“Lừa quỷ à!”, bàn tay ngoan độc một trảo tóm lấy Trịnh tiểu đệ đệ đang phản ứng kịch liệt. ”Rõ ràng cứng như đá!”
“Đối với em mà cương là tốt rồi.”, ánh mắt nhẹ nhàng phiêu, khuôn mặt tuấn tú nhiễm thượng một tầng mỏng manh đỏ ửng rất khó nhìn ra. “Cho nên em phải chịu trách nhiệm với tôi a.”
“Chịu trách nhiệm cái rắm!”, kích động, lực tay theo bản năng thêm mạnh.
“Ân……”, Trịnh Ngạn than nhẹ một tiếng. ”Em càng dùng sức một chút cũng không sao.”
Ách? Tay của Dương Khánh Kiều như bị phỏng mà bỏ vật trong tay ra, leo khỏi người anh, hai má phút chốc thiêu đỏ, bàn tay còn lưu lại xúc cảm cứng rắn nóng hổi, tạo nên điện lưu tê dại quen thuộc nơi bụng dưới. Ngoạn ý từng gây cho cậu cực hạn khoái cảm kia, khiến cho cậu dục tiên dục tử.
Trịnh Ngạn kéo tay cậu lại, lại áp lên thứ đang phấn khởi bừng bừng phấn chấn kia, ngồi sát vào người cậu, môi dán tại bên tai cậu khàn khàn nói: ”Nơi này của tôi, rất nhớ em……” tay di đến hậu đình của cậu, tham nhập vào bên trong. ”Nơi này……”
Dương Khánh Kiều run lên, khuôn mặt cháy sạch càng đỏ, càng nóng, điện lưu dục vọng ở trong cơ thể kịch liệt bùng lên.
Bất quá, khi ngón tay Trịnh Ngạn ra sức xâm nhập, thân thể bỗng dưng cứng đờ, theo bản năng bắt lấy tay anh ngăn cản, thất thanh kêu lên: ”Không được!”
“Xảy ra chuyện gì?”
Dương Khánh Kiều dùng sức lắc đầu, không trả lời, bắt đầu hơi run run, lộ ra một chút thần sắc sợ hãi khủng hoảng.
Ngực Trịnh Ngạn siết lại, co rút đau đớn, hiểu được là cậu nhớ tới đêm đó đã bị kinh hách. Trên đời không có thuốc hối hận để uống, nếu có, Trịnh Ngạn nghĩ, anh nhất định sẽ uống đến bị ngộ độc thuốc luôn.
“Em đừng sợ tôi, không cần sợ tôi.”, tay ngược lại khẽ vuốt thân thể cậu, nhẹ nhàng hôn mặt cậu, môi cậu, ôn nhu trấn an. ”Tôi sẽ không bao giờ thương tổn em nữa.”
“Tôi biết.” Dương Khánh Kiều cúi đầu, lên tiếng trả lời, tin tưởng lời nói của Trịnh Ngạn, nhưng trong lòng vẫn tồn tại bóng ma cùng chướng ngại kia.
“Tôi muốn em, em muốn tôi không?”
“…… Muốn……”
“Thật vậy sao? Nhưng không khuếch trương trước, em sẽ đau, thậm chí bị thương.”, phúc hắc đại dã lang ra vẻ phiền não, ám chỉ việc dùng tay. “Em đã sợ tôi, vậy em tự mình làm được không?”
“Tôi……”, tiểu cừu đơn thuần nhu thuận ngơ ngác, bị dụ dỗ rơi vào cạm bẫy. ”Hảo…… Tôi tự làm……”
Trịnh Ngạn ánh mắt sáng quắc nhìn chăm chú cậu.
“Anh…… xoay đầu đi chỗ khác, không được nhìn tôi, tôi chuẩn bị xong sẽ gọi anh.”, vừa thẹn vừa giận ra lệnh.
Trịnh Ngạn theo lời xoay đầu.
Đều tiến hành đến bước này, bây giờ mà dừng lại thật sự rất thương thân, huống hồ phải thừa nhận, cậu cũng khát vọng muốn làm tình cùng Trịnh Ngạn, thế là cắn răng cắn lợi, đà điểu tâm tính mà nhắm chặt mắt lại, mở chân ra, một bàn tay hướng xuống phía dưới, cứ xem như là tự an ủi đi!
Trịnh Ngạn đúng là có xoay mặt đi thật, nhưng chỉ có một lúc, nào có chuyện bảo anh không nhìn thì thật sự không nhìn chứ, cảnh đẹp hiếm thấy đương nhiên phải hảo hảo thưởng thức.
Lặng lẽ đem đầu xoay lại, nhìn thấy Dương Khánh Kiều vẻ mặt khẳng khái phó nghĩa nhắm chặt mắt lại, không khỏi cười thầm, thoải mái nhìn.
Ngón tay thon dài trước nhẹ nhàng đụng vào một chút, cúc hoa bị kích thích co lại, lại nhiễm nhiễm thư giãn hé ra, lại chần chờ sờ soạng trong chốc lát, một ngón tay cuối cùng chậm rãi chen vào huyệt khẩu, nuốt hết đầu ngón tay……
Hình ảnh đậm chất tình dục hơn thế này Trịnh Ngạn cũng đã từng xem qua, nhưng anh lúc này lại nhìn đến hai mắt đăm đăm, đầu tiên là khó thở, rồi sau đó hô hấp dồn dập, tim đập gia tốc, một cỗ khí huyết mãnh liệt oanh nảy lên đỉnh đầu.
Không tự giác, cái mũi nhiệt nhiệt, giống như có cái gì đó theo xoang mũi chậm rãi chảy xuống, chảy xuống……
Tĩnh lặng bất thường, Dương Khánh Kiều thoáng mở mắt ra, nhìn phía Trịnh Ngạn một tiếng cũng không nói, nhất thời dừng lại. ”Anh…… Phốc ── oa ha ha ha……”
Trịnh Ngạn máu mũi hai hàng trong khoảnh khắc liền hoàn hồn, mới phát giác chính mình thế nào lại chảy máu mũi?! Shit!
“Trời ạ, anh thế mà lại chảy máu mũi!”, Dương Khánh Kiều ôm bụng, phi thường không để ý mặt mũi cười đến lăn lộn trên giường. ”Chảy máu mũi! Aha ha ha ──”
“Không cho phép!”, Trịnh Ngạn chưa từng mất mặt như vậy thẹn quá thành giận, thuận tay kéo lấy dra giường tùy tiện lau đi máu mũi, trực tiếp đè lại Dương Khánh Kiều, áp lên người cậu. ”Còn cười, lập tức cho em cười không nổi!”
“Anh……”
Tí tách……
“Máu mũi của anh còn chưa ngừng! Oa a a, nhỏ xuống người ta kìa!”, Dương Khánh Kiều không cười, sửa thánh oa oa kêu to. ”Mau mau, mau nắm lấy mũi, khăn giấy, khăn giấy ở nơi nào?”
Một trận luống cuống tay chân, rối loạn.
“Hừ, tôi cũng không tin hôm nay ăn không được em!”, lại đè lên đối phương.
“…… A a a! Lại chảy ra kìa!”, nhảy nhổm lên, đi tìm giấy vệ sinh.
Các vị khách quan xem xem, trận này muốn có bao nhiêu khôi hài liền có bao nhiêu khôi hài, đường đường đại tổng tài thế này thì còn gì gọi là uy nghiêm nữa chứ.
Một đêm này, một Trịnh Ngạn năm nay gần ba mươi tuổi lại giống tiểu tử mười bảy, mười tám tuổi chính trực huyết khí phương cương, chỉ cần nhìn thấy thân thể Dương Khánh Kiều, khí huyết nhất hướng, sẽ bắt đầu chảy máu mũi, thật vất vả mới dừng lại, anh không chết tâm mà tiếp tục, kết quả lại chảy, lại ngừng, lại chảy……
Chảy lại ngừng, ngừng lại chảy, đáng thương cho anh nhân thể phun tuyền trong một đêm hoa lệ như thế này, mất máu quá nhiều mà muốn ngất xỉu.
Còn cái chuyện lăn lăn lộn lộn trên giường thì, cô kêu một nam nhân trên mặt lưu đầy máu mũi, phía dưới kia nói xemcòn có thể sung bao nhiêu huyết, Trịnh tiểu đệ đệ tất nhiên là dục chấn mệt mỏi, nửa cương nửa ủ rũ rướn không nổi, nói trắng ra, chính là hai chữ mà nam nhân sợ nghe thấy nhất──
Không.lên!
Nói vậy, lời nguyền thật chuẩn, thật khủng bố của Tiểu Kiều đồng chúng ta đã trở thành sự thật, Trịnh đại tổng tài luôn uy phong lẫm lẫm từ con sói hàng đêm bảy lần biến thành con sói một đêm không dựng nổi.
Mỹ vị sinh sắc sinh hương ngay trước mắt, khiến người thèm muốn chết nhưng lòng có dư mà lực không đủ, đối với hùng phong nam nhân khẳng định là đả kích lớn nhất, hơn nữa đối với Trịnh Ngạn tâm cao khí ngạo lại cực độ khát vọng Dương Khánh Kiều mà nói, việc này không thể nghi ngờ là tra tấn cùng trừng phạt lớn nhất đối với thể xác và tinh thần anh, quả thực giống như chịu trận Mãn Thanh đệ thập nhất đại khổ hình!
Tôi nói Trịnh tiên sinh a, anh có hiểu hay không, cái này gọi là báo ứng đó, ai bảo anh lúc trước đem Tiểu Kiều khi dễ đến phát khóc, nên giờ anh nhìn thấy mà ăn không được, máu mũi còn phun đến chết thì cũng thật đáng đời
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...