“Ngươi là ai?”
Lời nói của Tô Khinh Lăng khiến biết tình của lão Vương phi cứng đờ. Chỉ thấy nàng chậm rãi nhìn Tô Khinh Lăng. Đôi mắt trừng to, hiển nhiên, nàng ta bị doạ không nhẹ.
“Lăng Nhi, con làm sao vậy? Đừng làm mẫu thân sợ, ta là mẫu thân của con mà!” Lão Vương phi bị biểu tình xa lạ trên mặt Tô Khinh Lăng doạ sợ, khẩn cấp nắm chặt tay nàng.
Má ơi, thật là đau!
Trong lòng thầm kêu một tiếng, trên mặt lại không đổi sắc, Tô Khinh Lăng vẫn dùng biểu tình xa lạ kia nhìn lão Vương phi, nhìn gương mặt tràn đầy nước mắt thống khổ cùng biểu tình bối rối và bất lực.
“Tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy được?” Lão Vương phi thì thào tự nói, tay không tự giác buông lỏng, giải thoát của Tô Khinh Lăng.
“Con đã quên sao? Con đã quên? Con làm sao có thể quên được?” Lão Vương phi từ sau khi trượng phu qua đời đã cùng nữ nhi hai người nương tựa lẫn nhau mà sống. Nàng không thể nào đoán được, hiện tại ngay cả nữ nhi cư nhiên cũng quên chính mình. Cái loại tình cảnh cô độc, bị vứt bỏ này khiến nàng cảm thấy bất lực tới cực điểm. Nàng là một nữ nhân kiên cường, đã trải qua biết bao phong sương, thế nhưng một khắc này lại suýt chút nữa suy sụp.
“Người đâu! Người đâu!”
Tô Khinh Lăng còn đang suy nghĩ có nên mở miệng an ủi nàng ta một chút hay không. Dù sao thì nữ nhi người ta đã chết, nàng lại chiếm dụng thân thể nữ nhi nhà người ta, cũng tương đương với việc phải chăm sóc, phụng dưỡng vị mẫu thân trước mắt. Thế nhưng, nàng chưa kịp động thân, đã thấy lão Vương phi hướng bên ngoài, khàn giọng hô to.
“Lão phu nhân, làm sao vậy?” Hạ nhân cách đó không xa nghe thấy tiếng la lập tức chạy tới.
“Đi! Nhanh đi thỉnh Kỷ đại phu đến!” Lão Vương phi phân phó hạ nhân đi.
“Vâng!” Mọi người gật đầu, như bầy ong vỡ tổ hướng phía ngoài chạy đi.
Lão Vương phi nhìn Tô Khinh Lăng, nhìn khuôn mặt quen thuộc lại có biểu tình lạnh như băng cùng xa lạ, cánh môi khẽ cắn, nén xuống bi thống trong lòng, nói: “Lăng Nhi, con không cần khổ sở. Rất nhanh thôi, khi Kỷ đại phu tới, con sẽ tốt lên thôi!”
Tô Khinh Lăng nhìn biểu tình khổ sở của lão Vương phi, trong lòng có chút chua xót. Nhớ tới phụ thân sủng ái mình, còn có ca ca, mất đi mình bọn họ hẳn cũng bi thương như thế này đi. Tại một khắc này, nàng đối với lão Vương phi lại dựa vào nhau, vì các nàng đều mất đi thân nhân của mình. Bất đồng chính là có, nàng không biết, nhưng chính mình cũng rõ, điều đó là không thể thay đôi. Có lẽ, biện pháp tốt nhất chính là sống sao cho tốt, như vậy mới không phuuj tấm lòng của thân nhân mình.
“Ta là ai?” Nàng đột nhiên nhìn lão Vương phi, ánh mắt sắc bén làm lão Vương phi cả kinh.
“Con là nữ nhi của ta, Tô Khinh Lăng.” Lão Vương phi đáp.
Tô Khinh Lăng? Nàng nhíu mày, không nghĩ tới cùng chính mình giống tên, chẳng lẽ là duyên phận sao?
“Ta là ai?” Nàng lại hỏi, đáp án mà lão Vương phi vừa nói không phải cái nàng muốn.
“Con...”Lão Vương phi cũng thu hồi hai mắt đẫm lệ, thật sự nhìn lại Tô Khinh Lăng. Nàng tựa hồ cảm giác được nữ nhi có biến hoa, thậm chí nàng có chút hiểu được ý tứ kia.
“Con là Tô Khinh Lăng, Nhàn Vương của Nam Diệu hoàng triều, phụ thân con từ trước đã có vương vị Nhàn Vương.”
Tô Khinh Lăng nở nụ cười, khuôn mặt vốn có chút tái nhợt nay lại sáng lên. Nhàn Vương? Hẳn là cùng ý tứ với hiệu Tiêu Dao Vương đi? Nói như vậy là nàng chỉ cần làm một kẻ nhàn hạ, hưởng thụ vinh hoa phú quý là được đi?
“Từ hôm nay trở đi, ta chính là Nhàn Vương!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...