Nhàn Vương Kiêu Ngạo

“Hoá ra ngươi không có ngủ gật.” Tô Khinh Lăng cười tà khí, tuyệt không che giấu tia đùa giỡn trong mắt.

Hạ Tư Lạc trợn mắt liếc nàng, đứng lên đi ra ngoài.

Tô Khinh Lăng giơ mi, phe phẩy ngọc cốt phiến theo sau.

Trước viện, bốn người Hạ Hà nhìn hai người đi ra, lập tức chạy thật xa, tránh bị ai đó đông lạnh chết.

“Ngươi bao giờ thì đi?” Hạ Tư Lạc quay đầu nhìn Tô Khinh Lăng đang theo sau như cái đuôi, lạnh lùng hỏi. Hắn không hiểu nổi vị Nhàn Vương này tại sao lại đi theo hắn, nhưng hắn cũng không mong muốn “hắn” đi chung với mình.

“Đi?” Tô Khinh Lăng lắc lắc cây quạt, mâu quang nhìn hắn giống như thấy được chuyện tình đáng kinh ngạc: “Ta tại sao phải đi?”

Xuân Vũ, Hạ Hà nghe thế lắc đầu. Chủ tử nhà các nàng rất khiến người khác phải câm nín. Bản thân rõ ràng là khách nhân, nhưng lại cố tình quên mất bản thân là khách, còn là khách không được quan tâm.

Nghe được câu trả lời của nàng, Hạ Tư Lạc trừng mắt không nói.

“Rột rột...”


Đột nhiên vang lên một thanh âm như sét đánh, tất cả mọi người quăng ánh mắt nhìn Tô Khinh Lăng. Nàng sửng sốt một chút, sau bình tĩnh nhìn bọn hắn: “Đói bụng rồi!”

Xuân Vũ, Hạ Hà trợn trắng mắt, càng muốn thối lui vài bước. Các nàng rất muốn nói, nam tử mặt dày như tường thành này tuyệt không có liên quan gì tới các nàng, nhưng các nàng lại không dám.

“Hạ Tư Lạc, đây chính là đạo đãi khách của ngươi sao?” Tô Khinh Lăng nhìn Hạ Tư Lạc.

Hạ Tư Lạc sắc mặt lạnh băng, cất bước đi ra ngoài.

Bọn Hạ Hà nhìn Tô Khinh Lăng. Ý tứ của Hạ công tử là gì?

“Đuổi theo đi!”

Tô Khinh Lăng chọn mi nhìn bọn hắn, phe phẩy ngọc cốt phiến đi theo sau Hạ Tư Lạc. Bốn người Hạ Hà thấy vậy cũng đuổi theo.

Đoàn người đi xuyên qua hành làng, theo Hạ Tư Lạc đi đến chủ viện.

“Đại công tử!”


“Đại công tử!”

“...”

Dọc theo đường đi, hạ nhân hướng Hạ Tư Lạc hành lễ, mắt nhịn không được xẹt qua đám người Tô Khinh Lăng. Tô Khinh Lăng nhướng mày, không nghĩ tới địa vị của Hạ Tư Lạc lại cao đến mức này.

“Đại sư huynh!”

Thiếu niên áo xanh bên kia chạy tới, nhìn Hạ Tư Lạc gật đầu. Ánh mắt liếc đến Tô Khinh Lăng, thấy “hắn” lay động cốt phiến, biểu tình nhàn nhã cùng đại sư huynh biểu tình lãnh khốc lại hoàn toàn tương phản. Không biết quan hệ giữa hai người này là gì nhỉ? “Hắn” như thế nào lại đến tận đây tìm sư huynh?

“Cực phẩm sư đệ, ngươi muốn đi đâu?”

Thiếu niên áo xanh nghe cảm thấy có chút mới lạ, nhưng Tô Khinh Lăng lại cực kì tự nhiên hô lên. Nàng từ phía sau Hạ Tư Lạc ló ra, cười tủm tỉm nhìn thiếu niên chào hỏi, không quên nhỏ giọng nói bên tai Hạ Tư Lạc: “Sư đệ ngươi so với ngươi nhiệt tình lắm nha!”

Hạ Tư Lạc biểu tình không đổi, giống như hắn không nghe thấy gì hết. Ngược lại là thiếu niên ngượng ngùng gãi đầu, thuần khiết hướng Tô Khinh Lăng cười: “Ta gọi là Sở Kiếm Vân, ngươi kêu ta Kiếm Vân là được.”

“Kiếm Vân, ngươi cũng gọi ta là Khinh Lăng đi. Tên ta là Tô Khinh Lăng.” Tô Khinh Lăng cũng cười, tự giới thiệu với Sở Kiếm Vân. Thực ra, nàng nói cho hắn, không bằng tự giới thiệu cho băng sơn mỹ nam kia mới đúng. Đáng tiếc, người ta vẫn một bộ lãnh khốc.

“Khinh Lăng.” Sở Kiếm Vân lẩm bẩm gọi một tiếng, lại nói với bọn hắn: “Mọi người cùng nhau tới thiện phòng đi. Sư phụ kêu ta tới là để mời mọi người dùng ngọ thiện.”

“Tốt! Đúng lúc ta đói bụng.” Tô Khinh Lăng hào phóng sờ bụng. Thẳng thắn như vậy, đổi lại có được nụ cười nhẹ nhàng của Sở Kiếm Vân.

“Đi thôi!” Đoàn người theo hắn đi tới thiện phòng cách đó không xa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui