Người nọ cúi người xuống thấp, đưa bàn tay đỡ Bạch Nhất Dạ đang lăn lê trên nền đất đứng dậy, âm thanh trầm thấp vang lên bên tai hắn, làm Bạch Nhất Dạ còn thấy hơi hơi giật mình:
"Sao lại đánh nhau nữa rồi?"
Nói xong, y còn lấy tay phủi phủi đi bụi đất vương trên người Bạch Nhất Dạ, ngay cả vạt áo lộn xộn cũng đang được chỉnh lí một cách cẩn trọng.
"..."
Cái quỷ gì! Bạch Nhất Dạ trong lòng thầm nghĩ, vị sư tôn này của hắn vì cái gì mỗi lần xuất quan là lại càng trở nên quái lạ hơn vài phần, thái độ của y đối với hắn cũng không được bình thường cho lắm, liền thắc mắc hỏi:
"Sư tôn, sao hôm nay người lại đến đây thế?"
Ánh mắt mềm hoá ôn nhu mà nhìn người trước mặt, Tống Vu Hàn hơi cúi người giọng dịu dàng nói:
"Đến gặp ngươi."
"..."
Gặp ta?
Tống Vu Hàn sau một khoảng thời gian dài bế quan tu luyện, lúc xuất quan nghĩ cũng không cần nghĩ liền một mạch chạy đi tìm Bạch Nhất Dạ.
Cái này người ta gọi là 'lâu không gặp thì nhớ nhung.'
Những người có mặt hiện tại đều trố mắt nhìn nhau, cái không khí ám muội kì lạ gì đang xảy ra ở đây vậy? Triệu Cao thấy không khí đột nhiên sai sai, y mở to đôi mắt gửi tín hiệu đến cho Túc Hàn Tinh, mà cụ thể y muốn nói là 'ngươi có thấy điều ta đang thấy hay không'.
Túc Hàn Tinh lông mày khẽ nhăn, chớp chớp mắt, ánh mắt càng thêm nghi ngờ nhìn lại Triệu Cao.
Trong lòng nghĩ không biết cái người sư thúc này đang muốn nói gì mà lại nhìn mình đáng sợ như thế, liền nghĩ y đúng là người kì lạ.
Lại nói Túc Hàn Tinh hắn từ lúc bị cưỡng chế dừng tác động vật lí với Bạch Nhất Dạ, thì ngay cả đứng dậy cũng chưa từng đứng, mà người vẫn còn đang ngồi lì trên mặt đất.
Bạch Nhất Dạ thấy Túc Hàn Tinh đang nhìn hắn bằng ánh mắt sáng quắc, hiểu ý đưa tay ra với y:
"Đứng dậy đi tên ngốc."
Túc Hàn Tinh trực tiếp nắm lấy bàn tay của Bạch Nhất Dạ, lấy đà mà đứng lên, tay còn lại phủi phủi cái mông vài cái.
Khoảnh khắc nhìn thấy tay kề tay nắm lấy nhau, biểu tình của Tống Vu Hàn thoáng chốc âm u.
Đến tận bây giờ hắn mới để ý đến một chuyện rằng, hoá ra đồ đệ nhà y vẫn luôn có nhiều người thân mật bao quanh như thế.
Nhưng vì sao ta hiện tại mới nhận ra rằng bản thân cũng đang dần để tâm đến người trước mặt đến thế? Vì cái gì không gặp liền thấy nhớ, gặp rồi thì muốn...
Đến đây, Tống Vu Hàn bỗng chốc hốt hoảng vì cái suy nghĩ mới vô tình thoáng qua trong đầu đó của mình.
Nên nhớ rằng hắn là đồ đệ nhỏ của y, làm sao ta lại dám có suy nghĩ đó với hắn...
Biểu tình Tống Vu Hàn trong mắt người khác là đột nhiên trở nên kì lạ, mày khẽ nhíu, khuôn mặt cũng tái đi vài phần.
Để lại muôn vàn khó hiểu cho những người xung quanh, y không nói gì liền xoay người rời đi, tà áo cũng vậy mà tung bay lất phất.
Tống Vu Hàn nghĩ rằng chắc hẳn y điên rồi, vậy mà lại có suy nghĩ dơ bẩn như thế với Bạch Nhất Dạ.
Từ ngày xưa đến nay ai ai cũng biết, Tống Vu Hàn vốn là một tiên nhân cấm dục chính hiệu, người ta cũng chẳng thấy y mến mộ ai bao giờ, cao lãnh ngạo nghễ hệt như bông tuyết đầu mùa đông.
?
Bạch Nhất Dạ nhận ra Tống Vu Hàn xưa nay lúc nào cũng chóng đến rồi chóng đi như vậy.
Hắn khó hiểu nhìn bóng lưng y đi xa dần, trong đầu là vạn dấu chấm hỏi điên cuồng chạy qua.
"Ý! Lưu sư huynh, bên đó xong việc rồi?"
Giọng củaTúc Hàn Tinh bỗng vang lên, đánh tan khoảng không gian yên lặng lúc này.
Vừa nghe nhắc đến cái tên của người trong lòng, Thạch Tố Ân liền quay ngoắt đầu qua nhìn, biểu tình vô cùng mong chờ.
Như biết bản thân đã bị tên nhóc ấy lừa, nàng phồng má nói:
"Tinh Tinh, đệ hư quá !"
Túc Hàn Tinh trong phút chốc đột nhiên muốn chọc ghẹo người sư tỷ sắp thành thân này một chút, liền giả vờ như mình nhìn thấy Lưu Sắt đã đến.
Đúng như dự đoán, Thạch Tố Ân chính là mong nhớ phu quân tương lai đến phát điên.
Tiếng khúc khích cười vang lên giòn dã, ngay cả Triệu Cao chân nhân cũng lắc đầu nhoẻn miệng cười.
Bạch Nhất Dạ đang cong mắt cười hề hề, thầm nghĩ hình như bản thân đã quên béng mất một việc quan trọng thì phải.
A! Hắn đột nhiên nhớ ra một việc, đó là chính quà sinh thần của tên nhóc Túc Hàn Tinh! Sinh thần của Túc Hàn Tinh tính ra y chỉ nói cho một mình Bạch Nhất Dạ biết, còn dặn Bạch Nhất Dạ phải giữ kín miệng.
Vì y không muốn bị phiền phức, thế nhưng mỗi năm lại đến Bạch Nhất Dạ liền sẽ chuẩn bị một món lễ vật khác nhau đem tặng cho y.
Sự thật là, vào cái ngày mà Tống Vân Phong vô tình thấy Túc Hàn Tinh ở trong một ngôi miếu bỏ hoang, y liền quyết định đem đứa nhỏ ấy về nhận nuôi, rồi liền lấy đó là ngày sinh thần.
Mà cái ngày này Túc Hàn Tinh cũng phải từ miệng chưởng môn mới có thể biết được, y không biết phụ mẫu là ai, cũng như họ là người như thế nào, dung mạo ra sao...
Trong lúc Túc Hàn Tinh không để ý, Bạch Nhất Dạ nắm lấy cánh tay y một đường kéo đi, quay qua nói với Triệu Cao và Thạch Tố Ân:
"Ta với y quay lại ngay.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...