Đợi thủ hạ đi rồi, Văn Nhân Tần xách một chùm nho trong mâm ngọc lên, vừa ăn vừa trở về phòng.
Tiểu Thất nhắm mắt theo phía sau, “Đại ca ca không đánh ta, cũng không chán ghét ta.
Ta thích y.”
Khép cửa lại, Văn Nhân Tần lấy khăn lụa, xòe tay ra, thong thả ung dung lau nước quả nho dính trên đầu ngón tay.
Lau sạch sẽ xong, mí mắt hắn vừa nhấc: “Lại đây.”
Tiểu Thất đi tới, trong miệng nhắc mãi: “Đại ca ca búi tóc cho ta có đẹp không? Đã lâu rồi Mẫu hậu không búi bím tóc cho ta.
Rất lộn xộn.”
Hắn bắt lấy cái tay duỗi tới, nháy mắt tiếp theo, hóa thành hư ảnh tiến vào thân thể Văn Nhân Tần.
Đôi mât trầm ngâm của Văn Nhân Tần hơi lóe, trong thức hải hiện lên vài đoạn ký ức vụn vặt.
Nửa đoạn đầu ký ức thật không có ý nghĩa gì, trước sau như một bị đánh bị mắng, dường như hắn làm chuyện ác không thể tha thứ gì đó, muốn đem hắn thiên đao vạn quả.
Hắn còn nhìn thấy Tả Linh cùng Hữu Xa, một người dùng roi hung hăng quất đánh lên người hắn, một người dùng quỷ châm xuyên phá yết hầu, mắt hắn, trong miệng nói ‘thành chủ ghét nhất hỗn loại’.
Thật là hai thủ hạ giỏi hiểu tâm ý người.
Mặc kệ nhìn thấy cái gì, Văn Nhân Tần trước sau vẫn là biểu tình cười như không cười, đến tận khi một cây quạt xếp chặn quỷ châm, ý cười bên môi mới dần dần thu lại.
Hắn thầm nghĩ: Yêu tu này tu vi rất cao.
Khi nhìn lại, Văn Nhân Tần nhìn thấy bộ dáng đối phương khi tháo mặt nạ heo xuống, ngón tay vân vê ngọc châu không tự chủ được dừng lại.
Yêu mi này như mặc họa, mắt phượng tinh xảo xinh đẹp, rất là đẹp, nhìn thấy hắn tỉnh lại, đôi lông mi nhỏ dài run rẩy, bàn tay trắng nõn đưa đến một viên đan dược.
Dưỡng Nhan Đan cũng không tính là trân quý, lại dễ dàng tiêu trừ vết bỏng trên mặt hắn.
Nhưng trước đến nay không ai nguyện ý cho hắn một viên.
Chưa từng có.
Yêu này đem hắn bế vào thau tắm, là thời điểm hai người cách gần nhất, Văn Nhân Tần thông qua Tiểu Thất, ngửi được hơi thở trên người đối phương.
Cực kỳ sạch sẽ.
Hắn phán đoán không ra đối phương là loại Yêu gì.
Tiểu Thất ở trong thân thể hắn xao động, rất nhanh lại xuất hiện trong phòng.
Nó sờ sờ hai búi tóc nhỏ đỏ đậm trên đỉnh đầu, nhìn dáng vẻ yêu thích không buông tay, trên mặt treo nụ cười chân thật, “Ta muốn đi tìm đại ca ca.”
Văn Nhân Tần buông mi mắt xuống, lẳng lặng nhìn nó.
Biểu tình đen tối không rõ, nhất thời không phân biệt ra là lạnh băng chán ghét, hay là bi thương thương hại.
Một lát, hắn duỗi tay đè đầu Tiểu Thất, làm nó biến thành một đám lửa đen biến mất giữa không trung, “Không cần cho chút ngon ngọt liền vẫy đuôi lấy lòng.
Ta không cần.”
***
Từ Tinh Thần ăn múi quýt ngọt, ánh mắt dừng trên mặt nạ heo đang nhìn hắn, không nhịn được lay xuống, “Sao ngươi lại tới?”
Thẩm Lưu Hưởng mở quạt xếp, nhìn hắn mồ hôi trượt xuống theo khuôn mặt, thuận tay phẩy phẩy cho hắn.
“Ta còn không tới, ngươi phải bị nướng cháy.”
“Chút khổ này tính cái gì?” Từ Tinh Thần hừ lạnh, theo sau đuôi lông mày nhẹ dương, rất đắc ý khoe thành quả, “Tuy không tìm được quyển trục, nhưng ta đã tra sạch sẽ vùng nam thành, đợi lát nữa lại điều tra từ mặt bắc.”
Thẩm Lưu Hưởng bất đắc dĩ thở dài, nhặt lên một đoạn cành khô, vẽ cái vòng trên mặt đất, “Đây là Kỳ Lân Thành.”
Từ Tinh Thần: “Làm sao?”
Ngón tay Thẩm Lưu Hưởng khẽ nhúc nhích, chọc chọc ở vị trí trung tâm.
“Người nọ có thể kinh động Đế phụ, chắc chắn không phải kẻ đầu đường xó chợ.
Người lợi hại nhất Kỳ Lân Thành còn không phải là Thất Yêu Vương? Đế phụ cũng nói, tra từ Thất Yêu Vương.
Sao ngươi không bắt đầu tra từ phủ đệ của hắn?”
Từ Tinh Thần cứng đờ.
Hắn không nghĩ tới điểm này, chỉ nhớ thương tìm tòi từng tấc đất, không buông tha bất kỳ một góc nào hòng tìm quyển trục.
Thẩm Lưu Hưởng một lần nữa đeo mặt nạ lên, lôi hắn đi, “Đến phủ đệ của Thất Yêu Vương nhìn một cái.”
Này vừa thấy, hai người phát hiện, khi sợi tóc của Đế Vân Vũ đang tới gần phủ đệ của Thất vương, thật sự có động.
Sắc mặt Từ Tinh Thần biến đổi, lập tức muốn đi vào.
Thẩm Lưu Hưởng giữ chặt hắn, “Đừng hành động thiếu suy nghĩ.”
Phủ đệ này chung quanh có chút không thích hợp, sinh trưởng không ít thảm thực vật, lại đến cái tiếng côn trùng kêu đều không có, quá mức an tĩnh.
Từ Tinh Thần nhíu nhíu mày: “Quyển trục ở bên trong, còn chờ cái gì?”
Thẩm Lưu Hưởng: “Trở về tìm Miểu Miểu, hắn đã tới phủ đệ của Thất vương, lại am hiểu ẩn nấp thân hình tìm hiểu tin tức, đều thích hợp hơn hai chúng ta.”
Từ Tinh Thần trầm ngâm một lát, gật gật đầu.
Hai người cùng trở về Quyển Vân Các, lại phát hiện Trương Miểu Miểu không ở, Kim Tiểu Cưu nói, mỗi tháng vào ngày này, nhân thủ của Đế Cung ở khắp nơi trong Yêu giới phải hội hợp, truyền tin tức cho nhau, cùng nhau báo cáo cho Đế Cung.
Màn đêm buông xuống, Trương Miểu Miểu còn chưa trở về.
Từ Tinh Thần không kìm nén được, nói muốn đi tìm người, Thẩm Lưu Hưởng kêu Kim Tiểu Cưu đi theo hắn, đừng để Từ Tinh Thần trực tiếp nhào vào phủ đệ người ta.
Sau đó chính mình cũng đi ra ngoài tìm Trương Miểu Miểu.
Ra cửa không bao lâu, Thẩm Lưu Hưởng phát hiện trên mặt đất có một vũng máu, trong ánh sáng đèn lồng đỏ thẫm chiếu rọi xuống, một đường uốn lượn đến cái sọt cũ nát ven đường.
Thẩm Lưu Hưởng như có cảm giác, đi qua xốc cái sọt lên, chóp mũi ngửi thấy mùi máu tươi nồng đậm, sau đó trong ánh sáng leo lắt, hiện ra một con mắt đen nhánh nửa nhắm nửa mở.
“Tiểu Thất?!”
Thẩm Lưu Hưởng ném cái sọt ra, thân ảnh run bần bật phía dưới bại lộ trong tầm mắt.
Vết thương trên người Tiểu Thất so với ban ngày càng nghiêm trọng, thậm chí tới trình độ làm cho người ta sợ hãi.
Hai búi tóc nhỏ trên đầu nó không còn, mái tóc đỏ đậm dính máu lẫn bùn đất, rối bù bẩn thỉu.
Đôi mắt lúc đầu còn đen nhánh linh động, giờ đã mù một con mắt phải, dưới mí mắt trống rỗng, bị người xẻo tròng mắt.
Mắt trái gian nan chớp chớp, phảng phất phát ra tín hiệu mỏng manh, hướng y cầu cứu.
Ngoài miệng mang theo dụng cụ bịt miệng, gắt gao thít chặt.
Sắc mặt Thẩm Lưu Hưởng tức khắc trầm xuống, một tay đặt trên eo Tiểu Thất, muốn bế nó lên, lại phát hiện vừa đụng vào, quần áo bên hông Tiểu Thất bẹp xuống.
Y cởi bỏ nửa quần áo rách tung tóe của nó, thấy trên da thịt che kín vết thương, thiếu một miếng thịt.
Tim Thẩm Lưu Hưởng chìm đến đáy vực, quét mắt bốn phía, dần dần có tầm mắt yêu tu hướng tới.
Y bế Tiểu Thất lên, đảo mắt biến mất tại chỗ.
Trong Quyển Vân Các, Thẩm Lưu Hưởng nắm lấy cái bịt miệng trên mặt Tiểu Thất, nghiền thành bột phấn, sau đó cầm lấy thuốc mỡ, bôi lên những vết thương đỏ dữ tợn trên mặt nó.
“Ai đeo lên cho ngươi?”
Tiểu Thất sờ sờ cái bịt mắt trên mắt phải, ngoan ngoãn trả lời, “Một thúc thúc nhân tộc.”
Thẩm Lưu Hưởng nhăn nhăn mày, trong lòng nghi hoặc càng sâu.
Y kiểm tra thân thể Tiểu Thất, phát hiện phần lớn là vết thương cũ thật lâu lúc trước, không có khả năng làm ra trong thời gian một buổi trưa.
Nhưng giữa trưa, trên người Tiểu Thất rõ ràng không có những vết thương này.
Thẩm Lưu Hưởng mang theo đầy bụng nghi hoặc, đang muốn hỏi lại, Tiểu Thất đột nhiên phun ra một ngụm máu lẫn mấy mảnh nội tạng nhỏ.
Nó chớp chớp con mắt trái phủ sương mù, ôm bụng thống khổ nghẹn ngào một tiếng.
“Đau! Đau quá!”
Một tay Thẩm Lưu Hưởng dán lên bụng nó, tham nhập linh lực, biểu tình thay đổi ngay lập tức.
Thú hạch của Tiểu Thất nát rồi.
Thú hạch có ảnh hưởng cực lớn đối với Yêu loại.
Một khi vỡ vụn, không có cách nào xoay chuyển.
Tiểu Thất đau đến toàn thân phát run, bắt lấy tay áo Thẩm Lưu Hưởng, từng chút từng chút dịch lên phía trước, chậm rì rì chui vào trong lòng ngực y.
“Tiểu Thất hơi lạnh, ôm Tiểu Thất một cái đi.”
Thẩm Lưu Hưởng duỗi tay xoa xoa đầu vai nhỏ, đột nhiên nhớ tới Thẩm Bặc Bặc, trước kia cũng dính y như vậy.
Y nhẹ giọng nói: “Được.”
Mặt Tiểu Thất chôn bên gáy y, phun tức mỏng manh nhợt nhạt, phảng phất tùy thời đều sẽ đứt đoạn.
Một lát sau, nó hổn hển thở dốc, thanh âm mềm mại, “Đại ca ca thật tốt, không ăn thịt Tiểu Thất, cũng không đào mắt Tiểu Thất, không đánh không mắng Tiểu Thất, cũng không chán ghét Tiểu Thất.
Nếu mọi người đều giống đại ca ca thì tốt rồi.”
Nó không nói nữa, ngẩng đầu nhìn y, một con mắt cong cười.
“Nhưng mà, biết thế gian còn có người như đại ca ca, Tiểu Thất đã thực thỏa mãn.”
Dứt lời, nó đem mặt một lần nữa chôn vào gáy Thẩm Lưu Hưởng, mí mắt rũ xuống, mắt trái lặng yên chảy ra một giọt nước mắt, sau đó cả người biến mất không thấy.
Thẩm Lưu Hưởng sửng sốt, nhìn bốn phía.
Nếu không có vết máu dính trên giường, y tám phần cho rằng lúc trước là một giấc mơ.
Y nhíu nhíu mày, đang cân nhắc Tiểu Thất là chuyện như thế nào, cửa phòng phanh cái mở ra, Kim Tiểu Cưu sắc mặt trắng bệch, “Không ổn! Tinh Thần Thiếu Quân đã xảy ra chuyện!”
Sắc mặt Thẩm Lưu Hưởng biến đổi, bỗng nhiên đứng dậy.
Thì ra Từ Tinh Thần nhân đêm đen gió lớn, không nhịn được thi pháp tính toán đi vào.
Kết quả mới vừa có động tác, địa hình bên cạnh phủ chuyển động, người đã không thấy tăm hơi.
Không ít người qua đường xung quanh cũng chịu liên lụy, cùng biến mất giữa không trung.
Kim Tiểu Cưu vận khí tốt, một cột sáng vừa lúc cọ qua chân hắn, lại chưa lan đến, vì thế chạy nhanh trở về mật báo.
Thẩm Lưu Hưởng không nói hai lời đuổi tới bên ngoài phủ đệ.
Nghe Kim Tiểu Cưu miêu tả, y suy nghĩ một lát, hoài nghi nơi này có trận pháp, hiển nhiên không có khả năng trực tiếp giết người, hơn phân nửa là đem người chuyển đến một nơi khác.
Thẩm Lưu Hưởng không do dự nhiều, bảo Kim Tiểu Cưu cách xa một chút, giơ tay thi pháp, ý đồ kích phát đại trận.
Kim Tiểu Cưu vội nói: “Thiếu Quân không thể, như thế sẽ bị giống Tinh Thần Thiếu Quân!”
Thẩm Lưu Hưởng nhướn đuôi lông mày, “Chính là muốn đi tìm hắn.
Một cái pháp trận hèn mạt có gì đáng sợ? Ngươi về Quyển Vân Các chờ đi.”
Giọng nói rơi xuống, y trực tiếp thi pháp.
Quả nhiên, toàn thân bị một luồng lực trói buộc, cảnh vật xung quanh biến đổi, ánh sáng ám hạ.
Sơn động trống trải ẩm ướt, hai bên là vách đá chênh vênh, châm từng cụm ngọn lửa.
Không biết ở nơi nào, Thẩm Lưu Hưởng lấy lại bình tĩnh, nhìn bốn phía xung quanh, chậm rãi đi lên phía trước.
***
Trong phủ đệ Thất vương, Văn Nhân Tần đứng trước một bích họa cao lớn, nhìn những tinh hỏa điểm xuyết trên đó, mấy thân ảnh thu nhỏ đi lại bên trong.
Đây là Trận Pháp Hình Chiếu.
Hắn nhẹ búng ngón tay, hơn một nửa người trên đó biến thành ngọn lửa, nháy mắt biến thành tro tàn.
Lúc này, phía sau chợt có một chút động tĩnh.
Văn Nhân Tần quay đầu lại, thấy Tiểu Thất mang theo cái bịt mắt màu đen, tuy mắt phải bị che khuất, nhưng mắt trái lấp lánh, trong mắt như có ánh sáng.
Bộ dáng hoàn toàn khác lúc rời đi.
Văn Nhân Tần muốn nói lại thôi, hỏi: “Lại là Yêu kia sao?”
Tiểu Thất gật gật đầu, tiến lên nắm lấy tay hắn: “Ta phải đi.”
Văn Nhân Tần sửng sốt, biểu tình từ kinh ngạc đến không thể tưởng tượng, cuối cùng môi run rẩy, “Ý của ngươi là, muốn biến mất......!Ngươi buông xuống?”
Tiểu Thất gật đầu, lại lắc lắc đầu, khóe môi hơi cong, “Ta chính là ngươi nha.
Là ngươi buông xuống.”
Nghe vậy, sắc mặt Văn Nhân Tần xanh mét, một phen ném nó ra, “Ngươi không phải ta.
Ngươi chỉ là tâm ma mềm yếu đáng xấu hổ của ta.
Cách ta xa một chút!”
Tiểu Thất bị đẩy đến té ngã trên mặt đất, sắc mặt lại cực kỳ bình tĩnh.
Tay nhỏ của nó chống đất, chậm rì rì đứng lên.
“Nhưng ta chính là ngươi.
Không phải ngươi vẫn luôn muốn biết, thế gian có người có thể không chê thân phận nửa người nửa yêu của ngươi, có thể bỏ thành kiến với ngươi sang một bên, có thể ở lúc ngươi tuyệt vọng......!cứu giúp ngươi.
Tuy rằng đã muộn nhiều năm như thế, nhưng ta vẫn là tìm được rồi.”
Văn Nhân Tần rũ mắt, nhìn thân ảnh Tiểu Thất đang dần dần biến mất, lặng im mấy phần, biểu tình hờ hững đột nhiên tan rã không chống đỡ nổi.
Hắn cúi người, bắt lấy bả vai Tiểu Thất dùng sức lay động, biểu tình dữ tợn đáng sợ.
“Ngươi đã là tâm ma của ta, vì sao chỉ có chút tiền đồ này?! Chấp niệm nhiều năm của ngươi chính là cái này sao? Vì sao không phải là báo thù?! Hiện giờ cái gì ta cũng đều làm được! Toàn bộ người thương tổn ta đều sống không bằng chết.
Ta còn muốn làm rất nhiều kẻ giống ta và ngươi, thống trị tam giới!”
“Ta muốn cho mọi người cùng Yêu đều biết, lúc trước bọn họ không dung ta, hiện giờ là ta không dung bọn họ!”
Nhưng Văn Nhân Tần có gào rống như thế nào, biểu tình của Tiểu Thất vẫn trước sau nhàn nhạt, cuối cùng khóe môi câu lên, khuôn mặt nhỏ mang theo một con mắt tươi cười xán lạn.
“Tiểu Thất đi rồi, đừng khi dễ đại ca ca.
Ta rất thích y.”
Trong nhà yên tĩnh, Văn Nhân Tần suy sụp ngồi xổm dưới đất, hồi lâu sau, hắn tiêu hóa xong chút ký ức cuối cùng của Tiểu Thất, mạc danh cười.
Văn Nhân Tần khôi phục thần thái như thường, đứng lên, đi vào họa bích, đang định xử lý toàn bộ bọn cá tạp trong đó.
Đột nhiên, một thân ảnh mảnh khảnh xâm nhập vào tầm mắt.
Hắn lấy lại bình tĩnh, ánh mắt xuyên thấu qua một ngọn lửa chỗ vách đá, nhìn chăm chú vào thanh niên tư dung tuyệt mỹ, tóc dài ngang éo, thỉnh thoảng lại giơ tay gõ gõ vách đá.
Một lát sau, Văn Nhân Tần thu hồi tầm mắt, nhìn con đường phía trước.
Đầu ngón tay hắn điểm lên bích họa, thân ảnh thanh niên nháy mắt thay đổi vị trí, dừng trong một không gian an toàn yên tĩnh.
Văn Nhân Tần nhìn chằm chằm trong chốc lát, ánh mắt đen tối không rõ, đang muốn tiến vào pháp trận, dư quang bỗng nhiên ngó thấy một đạo thân ảnh, không biết xuất hiện ở trong trận khi nào, ánh mắt lãnh trầm xuyên thấu qua ngọn lửa trên vách đá, nhìn về phía hắn.
Rồi sau đó, hơn một nửa đốm sáng trên bích họa tắt ngấm, bao gồm cả vị trí của Thẩm Lưu Hưởng!
Sắc mặt Văn Nhân Tần trầm xuống.
***
Đột nhiên thay đổi vị trí, Thẩm Lưu Hưởng ngây người một chút, móc ra một củ cà rốt, vừa gặm vừa suy tư.
Nếu muốn phá trận này, lấy tu vi Hóa Thần cảnh của y cũng không khó.
Nhưng nếu mạnh mẽ như thế, bại lộ thân phận không nói, y còn lo lắng sẽ làm bị thương Từ Tinh Thần.
Việc cấp bách, vẫn là tìm được người trước.
Thẩm Lưu Hưởng nuốt xuống miếng cà rốt cuối cùng, đứng dậy tìm đường.
Nơi này tuy rộng, nhưng ba mặt không có đường, chỉ có hồ nước phía trước nhìn không thấy điểm cuối, tựa hồ là đường ra.
Y đi đến cạnh hồ nước, đang chuẩn bị cất bước đi vào, bỗng nhiên thoáng nhìn đá vụn cạnh bờ, có cái gì nhẹ giật giật.
Trong đầu Thẩm Lưu Hưởng nổ ầm một tiếng, sắc mặt trắng bệch.
Là trùng!
Ánh mắt y gắt gao nhìn chằm chằm chỗ kia, chậm rãi lui về phía sau, không ngờ lửa trên vách đá đột nhiên tắt ngấm, bốn phía lâm vào một mảnh hắc ám.
Mất dấu chỗ con trùng, cả người Thẩm Lưu Hưởng cứng đờ, vừa bừng tỉnh, cảm giác trùng kia đã theo giày bò lên.
Căng thẳng trong đầu y đứt phựt, hốt hoảng lui ra phía sau.
Đúng lúc này, phía sau lưng đụng vào lồng ngực nam nhân dày rộng ấm áp, một đôi tay thon dài thuận thế ôm eo y, từ phía sau đem y ôm vào trong lòng ngực.
Thẩm Lưu Hưởng ngẩn ra, đang muốn giãy giụa.
Nam tử phía sau hơi cúi đầu, tiến đến bên tai y, thấp gọi một tiếng, tiếng nói lộ ra ý cười nhàn nhạt.
“Sư tôn.
Là ta.”
Thẩm Lưu Hưởng bỗng chốc mở to mắt, nhưng giờ phút này, y lại không rảnh để cảm nhận niềm vui gặp mặt.
“Có, có trùng.” Trong sơn động quanh quẩn thanh âm nghẹn ngào, phảng phất ngay sau đó muốn khóc luôn, “Hình như bò đến giày rồi.”
Không biết là chân thật hay là quá mức sợ hãi sinh ra ảo giác, Thẩm Lưu Hưởng cảm thấy mu bàn chân hơi ngứa, như có sâu bò bên trên.
Da đầu y tê dại, nhất thời không biết làm gì, thân thể không tự chủ được run lên.
Chu Huyền Lan phát hiện người trong lòng ngực phát run, nhíu mi, từ túi trữ vật móc ra một khối linh thạch, mượn ánh sáng mỏng manh quét mắt bốn phía, nhìn thấy một cục đá, mang Thẩm Lưu Hưởng đi qua.
“Sư tôn ngồi xuống, ta giúp ngươi nhìn xem.”
Lúc này trong đầu Thẩm Lưu Hưởng trống rỗng, lực chú ý toàn thân đều tập trung trên chân, ngơ ngác gật đầu ngồi xuống.
Chu Huyền Lan đem linh thạch đặt trên mặt đất, cởi giày tất y ra.
Hai chân tuyết trắng nháy mắt bại lộ giữa không trung, linh thạch bên cạnh chiếu rọi xuống, tỏa ánh sáng trắng trong, mười ngón chân mượt mà phấn nộn, lúc này hơi hơi cuộn lại, vì sợ hãi mà hơi run rẩy.
Tầm mắt Chu Huyền Lan ngẩn ngơ, bàn tay nắm lấy mắt cá chân tinh tế của y không khỏi chặt hơn.
“Có trùng không?”
“Không có.”
Thẩm Lưu Hưởng nhẹ nhàng thở ra, sau đó mới chú ý tới mắt cá chân còn bị hắn nắm trong tay.
Dưới ánh sáng tối tăm, mắt cá chân bị ngón tay khớp xương rõ ràng nắm lấy, cảm giác trói buộc đặc biệt rõ ràng.
Y không nhịn được giật giật: “Có thể buông lỏng ra.”
Lúc này Chu Huyền Lan mới buông tay ra.
Hắn chỉ nhẹ nhàng nắm chặt, trong tầm mắt, mắt cá chân trắng nõn của sư tôn lại hiện ra vài vệt đỏ, dán sát hoàn hảo vào lòng bàn tay hắn.
Hầu kết Chu Huyền Lan nhẹ lăn, biểu tình hơi cứng đờ.
Thẩm Lưu Hưởng kiểm tra trong ngoài chiếc giày xong mới đi vào, lại nói thế nào cũng không chịu xỏ tất.
Sau khi bình tĩnh lại, suy nghĩ của y dần dần trở về, hỏi: “Sao ngươi tìm được chỗ này?”
“Ngọc Giản.”
Thẩm Lưu Hưởng bừng tỉnh đại ngộ, đứng lên, tính toán tiếp tục tìm Từ Tinh Thần.
Nhưng vừa đi được một bước, khó khăn dừng lại.
Rời khỏi nơi này phải đi qua hồ nước, nhưng hồ nước đen như mực, nếu bên trong đầy trùng……
Thẩm Lưu Hưởng chỉ mới nghĩ đã sởn tóc gáy.
Y chần chờ đem ánh mắt nhìn về phía Chu Huyền Lan, chạm chạm chóp mũi, mặt dày nói: “Ngươi có thể cõng......?!”
Lời còn chưa dứt.
Chu Huyền Lan đến gần y, cúi người, một tay xuyên qua khuỷu chân, chặn ngang bế y lên.
Thẩm Lưu Hưởng đột nhiên bị nhấc lên nhất thời hoảng sợ, cánh tay vội vàng ôm lấy cổ hắn, trái tim không khỏi bang bang nhảy dựng.
Chỉ chốc lát sau, gương mặt đã nóng bừng, hiện lên một mạt đỏ ửng.
Y chần chờ nói: “Hình như không ổn.”
Chu Huyền Lan đã bước vào hồ nước, nghe vậy, rũ mắt nhìn nhìn y, cánh tay có ý định buông ra, “Một khi đã như vậy, đệ tử……”
“Ta nói giỡn!”
Thẩm Lưu Hưởng phát hiện Chu Huyền Lan thực sự có xu thế buông y xuống, nghĩ đến hồ nước sâu hút, nháy mắt luống cuống, cánh tay gắt gao ôm chặt cổ đồ đệ, dán chặt lên người hắn.
“Đừng buông tay, ôm chặt ta a!”
Chu Huyền Lan nhẹ cong môi, “Tuân lệnh sư tôn.”
_________________________________________
Từ giờ, tình cảm của hai bạn ấy sẽ phát triển thần tốc.
Từ Tinh Thần cũng sẽ thể hiện em í dính người với yêu thương huynh trưởng của em í ra sao.
????.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...