Edit+Beta: soda chanh
Kể từ sau khi Vân Gia Duyệt biết nếu như đối tốt với Phồn Tinh hơn một chút, có thể mang đến cho mình bao nhiêu lợi ích, thì càng nhiều lần đòi dắt Phồn Tinh đi ra bên ngoài vui chơi giải trí.
Chẳng qua là mỗi lần đều hữu ý vô ý mà kêu thêm một hai người mà ngày bình thường vẫn luôn theo đuổi cô ta theo.
Trong lòng có một con ma quỷ đang cười lạnh --
Muốn đoạt danh tiếng của cô ta chứ gì?
Chỉ là một con ngốc thôi, dựa vào cái gì mà dám đi đoạt danh tiếng của cô ta chứ?
Nếu như đã muốn chơi trội như thế, vậy thì phải trả lại một cái giá thật đắt!
Hiện tại cô ta chỉ ước gì có càng ngày càng nhiều người vừa ý con ngốc này. Đến lúc đó, một đôi môi son vạn người nếm, một cánh tay ngọc vạn người gối.
Bao nhiêu thống khổ đều đổ hết lên đầu cái con ngốc này, mà chỗ tốt, đều sẽ là của cô ta!
Bên trong KTV.
Hôm nay Vân Gia Duyệt gọi rất nhiều người đến tụ hội người, một đám người ca hát vô cùng náo nhiệt, nhưng cũng không biết tại vì sao mà cô ta lại không nổi lên được một chút hứng thú nào, mà ngược lại lại có loại cảm giác vô cùng buồn ngủ.
Chắc là tại đêm qua không có nghỉ ngơi tốt a, vì vậy liền nằm nghỉ ngơi ở trong góc ghế sô pha.
Ngụy Tử Trác đắp lên người cô ta một tấm thảm mỏng, Vân Gia Duyệt cứ như vậy mà trong cơn hỗn loạn ngủ mất.
Sau khi để ý thấy cô ta truyệt để ngủ say, Ngụy Tử Trác mới ý tứ hàm xúc mà mỉm cười khó hiểu.
Nếu muốn ra tay được với Vân Phồn TInh, vậy thì đương nhiên phải dọn dẹp Gia Duyệt trước.
Gia Duyệt tuy rằng vẫn luôn hy vọng mấy chàng trai khác vừa ý Vân Phồn Tinh, nhưng trong những chàng trai này, tuyệt đối không bao gồm hắn ta!
Hắn chẳng qua chỉ là thả chút thuốc ngủ trong nước mà thôi, số lượng không nhiều lắm, đủ để Gia Duyệt ngủ một giấc thật ngon.
Phồn Tinh thích nghe người khác ca hát, nhưng tự mình ra trận thì không bao giờ.
Cho nên mỗi lần đến KTV, lão đại đều tựa như một tên đại gia vậy, tìm một nơi hẻo lánh mà híp mắt nghe ca nhạc.
Ngụy Tử Trác cầm một chén nước trái cây, đưa tới trước mặt Phồn Tinh: "Uống chút nước trái cây đi, từ sau khi em đi vào đây đều chưa từng nếm thừ thứ nào mà."
Không thể không nói, bề ngoài của Ngụy Tử Trác vẫn rất là có tính mê hoặc.
Thân sĩ, nhã nhặn.
Lão đại thật đúng là cảm thấy có chút khát.
Đúng lúc này, Sưu Thần Hào khó được lúc lại online: 【 Đừng uống, bên trong có trộn lẫn đồ vật. 】
Tuy là nó không có khả năng mở bàn tay vàng cho Ngân Phồn Tinh, nhưng mà mấy loại sự tình như thế này, tốt xấu gì vẫn là sẽ nhắc nhở một câu.
Kết quả, hảo tâm của nó--
Bị con chó tha đi hết sạch!
Lão đại chẳng qua chỉ là hơi dừng lại một chút thôi, sau liền trực tiếp tiếp nhận cái ly, ực ực hai tiếng liền uống xong!
Uống! Hết sạch! Luôn!
Tùy hứng như vậy, ngươi như thế này là muốn lên trời luôn hay sao vậy chứ?
Sưu Thần Hào thậm chí đều cảm thấy, Phồn Tinh đây là đang cố ý tranh cãi với nó.
【.. Ngươi cảm thấy thế nào? 】 Sưu Thần Hào thật sự nhịn không được mà hỏi một câu.
Kỳ thật nó cũng muốn biết, trong nước trái cây có trộn lẫn cái gì? Dù sao nó chỉ biết là, Ngụy Tử Trác có thả đồ vật vào trong mà thôi.
Kết quả là bạn có đoán được cái con người không biết sống chết nàu trả lời thế nào không..
"Cảm giác, hình như là nó khá ngon.."
Còn dùng cái loại ngứ khí vẫn còn thèm mà trả lời nữa chứ.
Sưu Thần Hào lúc ấy: ?
Con mẹ nó chứ ta là muốn hỏi người uống xong cảm thấy như thế nào mà?
"Còn có một chút buồn ngủ." Đại lão lại miêu tả tiếp.
Sưu Thần Hào nghĩ thầm, xong con bê rồi, bên trong tám chín phần chính là thuốc ngủ.
Nó cảm thấy buổi tối hôm nay, tiểu thư Ngân Phồn Tinh nhất định sẽ vấp phải một cái hố siêu lớn!
Nhưng mà vậy thì còn có thể làm khác đây?
Dù sao chính là tại cô muốn đi tìm đường chết, cho dù là vấp phải một cái hố lớm đi chăng nữa thì cũng không liên quan đến nó.
Nhưng mà Sưu Thần Hào hoàn toàn đã đánh giá thấp độ chuẩn xác trong lời nói của lão đại, lão đại nói chỉ buồn nhủ một chút, vậy thật sự chẳng qua chỉ là' một chút' mà thôi..
Ngụy Tử Trác đợi thêm mấy giây sau, thăm dò mà nói với đối Phồn Tinh, "Phồn Tinh, em có muốn ngủ một chút không?"
Đại lão nhìn hắn một cái.
Người này hình như rất muốn cô ngủ thì phải, vì vậy gật nhẹ đầu.
Nghiêng đầu dảo mắt một chút, trình diễn cho mọi người thấy cái gì gọi là ngủ trong vài giây.
Ngụy Tử Trác lên tiếng chào hỏi với những người khác trong phòng: "Tôi thấy Gia Duyệt em gái của em ấy đều mệt mỏi hết rồi, tôi phải đưa hai em ấy về nhà đây, về trước nhé."
* * *
Ngụy Tử Trác: Nụ cười dần dần biến thái..
Phồn Tinh: Nụ cười dần dần vui vẻ, đáng khinh, vặn vẹo, biến thái..
(tấu chương xong)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...