Đợi Thành Chu bình tĩnh lại, Tư Đồ và Hồng Diệp đều tò mò hỏi hắn vừa rồi đã gặp cái gì.
“Đợi một chút!” Thành Chu ỷ có con bên cạnh bèn nắm lấy tay nó rồi quay đầu nhìn lại.
“Lạ thật…” Thành Chu thì thào, nhìn tất cả các cánh cửa đóng im lìm.
“Lạ gì?” Hồng Diệp hỏi.
Thành Chu quay đầu hỏi Tư Đồ, “Lúc hai người đến đây có thấy toàn bộ cửa ở tầng ba này bị mở ra không?”
Tư Đồ lắc đầu, “Tôi đến cùng lúc với Hồng Diệp, không thấy cái gì khác thường cả.”
Thành Chu lại nhìn sang A Như và trưởng tàu.
A Như và trưởng tàu do dự một chút rồi nhìn nhau. Trưởng tàu mở miệng nói: “Vừa rồi chúng tôi thấy các cánh cửa phòng bệnh đều mở hết ra, nhưng chúng tôi cũng không biết chuyện gì xảy ra, còn tưởng rằng là do đại sư Thành…”
Thành Chu lập tức phản bác, “Tôi chẳng làm bất cứ chuyện gì cả.”
Vẻ mặt A Như và trưởng tàu có chút ngạc nhiên.
Hồng Diệp nhìn hai con ma, “Hai người còn thấy cái gì nữa phải không?”
Trưởng tàu gật đầu.
Thành Chu vội vàng hỏi: “Sau khi Tư Đồ rời đi, hai người nhìn thấy gì?”
Trưởng tàu nhìn hắn rồi hồi đáp: “Chúng tôi thấy ngài ngủ thiếp đi, nhưng chỉ chốc lát là tỉnh lại rồi đi tới đi lui trong hành lang, đồng thời mở tất cả cửa phòng ở tầng ba…”
“Cái gì?” Thành Chu kinh hãi, “Hai người nói cửa là do tôi mở ra ư?”
Trưởng tàu gật đầu, “Hồi đầu tôi với A Như còn thấy kỳ kỳ. Ngài không có cái chìa khóa sao có thể mở nhiều cửa như vậy được, về sau lại nghĩ ngài là đại sư nên mở cửa như thế này cũng là chuyện thường thôi.”
Thành Chu há to mồm cả buổi trời mới ngậm lại được, “Được rồi, vậy về sau tôi lại làm gì nữa?”
Trưởng tàu trả lời: “Về sau ngài đi vào phòng bệnh ngài đã khám trước đó rồi ở bên trong ấy một hồi lâu. Chúng tôi muốn đi vào nhưng lại bị một sức mạnh ngăn cản ở bên ngoài.”
Hồng Diệp im lặng nhìn phòng bệnh đóng chặt cửa kia.
Thành Chu nhăn nhíu mày.
“Sau đó nữa, ngài ra khỏi căn phòng đó, ngồi trở lại trên ghế và nhắm mắt ngủ, nhưng không đến vài giây sau ngài lại tỉnh lại rồi nhìn phòng bệnh mình đã mở cửa như đang sợ hãi gì đó và chạy một hơi tới đầu cầu thang.”
Trưởng tàu nói đến đây, A Như cũng chêm vào: “Ngay vào lúc ấy, chúng tôi thấy tất cả các cánh cửa phòng bệnh đều mở ra khi ngài chạy qua, còn tưởng đó là do sức mạnh của ngài tạo ra. Chúng tôi còn tự hỏi tại sao ngài lại làm như vậy nữa.”
Tư Đồ hỏi họ, “Ngoại trừ Thành Chu ra, hai người có cảm giác được sức mạnh nào khác không?”
A Như vừa biến thành ma, còn khá yếu nên lắc đầu nói ngoại trừ sức mạnh ngăn cản họ ngoài cửa phòng khám thì bà không cảm giác được gì cả.
Trưởng tàu lại nói: “Có một chuyện khá kì lạ.”
Mọi người cùng nhìn qua.
Trưởng tàu nhíu mày, “Tôi trở thành hồn ma đã rất lâu, lúc mới đầu sức mạnh còn yếu thì không nói, nhưng lúc tôi có thể rời khỏi động dung nham kia, tôi cảm giác được trong động ấy còn tồn tại những hồn ma khác ngoài tôi ra, chỉ có điều có loại rất mạnh nhưng cũng có loại rất yếu. Hơn nữa chúng giống như đang bị giam giữ tại đó vậy. Lúc xuất hiện trên xe lửa, tôi cũng phát hiện trong xe hay ngoài xe đều có vài hồn ma bay lượn quanh đấy, chỉ có điều một số có ý thức, một số lại không có. Tôi cũng đã từng gặp qua một hồn ma có ý thức nguyên vẹn giống như tôi nữa.”
Thoáng dừng một phát, ông lại nói tiếp: “Tôi nghĩ, cũng đúng thôi, có lẽ hồn ma có nguyên vẹn ý thức rất ít, nhưng những hồn ma lượn lờ trong vô thức cũng rất nhiều, không ai rảnh để xem xem bọn chúng làm gì hay có ý thức gì hay không cả. Nơi này là bệnh viện, theo lý thuyết thì ở đây phải có nhiều ma hơn nữa, nhưng tôi và A Như một đường tới đây lại không phát hiện được bao nhiêu hồn ma, nhất là tầng lầu này, sạch sẽ đến kinh ngạc. Tôi còn tưởng rằng sức mạnh của đại sư Thành khiến cho mấy con ma không dám lại gần nữa là…”
Thành Chu cười khổ, hắn có sức mạnh gì đâu.
Hồng Diệp đi qua xem xét cánh cửa phòng khám nhưng không mở ra.
Nó hỏi Thành Chu, “Anh còn nhớ sau khi Tư Đồ rời đi anh đã làm gì không?”
Thành Chu trả lời: “Ba gặp phải ác mộng, thấy cánh cửa này mở ra rồi tất cả các cửa phòng ở tầng ba này đều mở ra hết. Ba sợ hãi chạy xuống lầu tìm mấy đứa. Sau đó ba đụng phải nhóc mày ở ngay đầu cầu thang…”
Hồng Diệp nhíu mày, “Đụng phải tôi?”
Thành Chu gật đầu.
Hồng Diệp cười âm hiểm, “Sau đó thì sao?”
“Sau đó…” Vẻ mặt Thành Chu bỗng nhiên trở nên mờ mịt, “Sau đó hình như ba với nhóc đi xuống toilet dưới lầu… không… chưa đến toilet nữa… Ba với nhóc đi… Ôi, hết nhớ rồi.”
“Sau đó là gì? Anh không nhớ gì nữa sao? Trong giấc mơ kia tôi đã nói gì với anh? Đã làm gì anh?” Hồng Diệp ép hỏi hắn.
Thành Chu cố gắng nhớ lại, nhưng càng nhớ càng mơ hồ, “Ba chỉ nhớ giấc mơ kia rất đáng sợ, cửa mở ra… Bóng tối… Sau đó… Ba thật sự không nhớ được mà.”
Hồng Diệp trừng hắn.
Thành Chu buông tay nó, “Lúc nhìn thấy mày ba còn nhớ rõ rõ lắm, nhưng mà bây giờ ba quên mất rồi. Nằm mơ cũng thường như vầy mà đúng không? Vừa rời giường thì nhớ, nhưng đánh răng, rửa mặt xong là quên ngay, huống chi ba còn bị mày hù nữa.”
Do Thành Chu chẳng thể nhớ nổi giấc mơ vừa rồi nên Hồng Diệp cũng đành chịu. Tư Đồ đi một vòng trong phòng bệnh kia cũng không phát hiện ra sức mạnh hay bất cứ cái gì khác thường. Cuối cùng, cả đám đành rời khỏi tầng ba.
Vé xe lửa Tư Đồ mua phải tới năm giờ rưỡi sáng mới xuất phát. Do đó, họ định ở bệnh viện đợi con trai Vương Tân Đông của Vương Đại Cương đến.
A Như nói, Vương Tân Đông sau khi trở về liền trốn tránh bà. Bà đến tìm hắn hai lần nhưng chẳng gặp được hắn lần nào.
Sau khi xác định Tiểu Mỹ mất tích, cảnh sát cũng tìm đến Vương Tân Đông, nhưng không biết hắn ứng phó với cảnh sát bằng cách nào mà được thoát khỏi diện tình nghi.
Chỉ một mình A Như kiên trì cho rằng chuyện Tiểu Mỹ mất tích có liên quan đến Vương Tân Đông, nhưng do tiền sử mắc bệnh tâm thần và bị gia đình Vương cố ý phá hoại thanh danh nên không ai tin bà, kể cả cảnh sát và con trai bà.
Vương Tân Đông sợ bà tiếp tục dây dưa nên né thẳng sang đường khác khiến bà đợi dưới lầu nhà Vương hết mấy ngày cũng không thấy hắn.
A Như muốn dẫn bọn Thành Chu đi tìm Vương Tân Đông, nhưng bà cũng không biết Vương Tân Đông trốn ở nơi nào. Giờ thì tốt rồi, vợ chồng Vương Đại Cương nhập viện nên thế nào đứa con trai kia cũng phải vào bệnh viện một chuyến.
Khi cảnh sát liên lạc với Vương Tân Đông, hắn quả nhiên không có ở nhà, chỉ bảo sẽ mau chóng đến bệnh viện.
Mãi đến hai giờ sáng, Vương Tân Đông mới vội vàng lộ diện.
Vì có người thiệt mạng, trước khi xác định cái chết của Lưu Ngọc Như có phải do hành vi bạo hành của vợ chồng Vương Đại Cương gây ra hay không, cảnh sát đã quyết định tạm thời giám sát cặp vợ chồng này.
Vương Tân Đông thấy cảnh sát trong phòng bệnh, bước chân khẽ ngập ngừng một lúc.
Cảnh sát trực ban thấy Vương Tân Đông đến bèn hỏi hắn một số câu hỏi thông thường.
Lúc Vương Tân Đông biết cha mẹ mình xích mích với Lưu Ngọc Như, hắn sợ hãi và nổi giận, không ngừng chửi bới Lưu Ngọc Như.
Nhưng lúc cảnh sát trực ban lãnh đạm nói cho hắn biết Lưu Ngọc Như đã chết, hơn nữa rất nhiều khả năng là do bị cha mẹ hắn đánh đập, Vương Tân Đông mới chịu ngậm miệng lại.
Thêm vào đó, cảnh sát còn vô cùng “thân thiết” thông báo cho Vương Tân Đông rằng, người thanh niên bị liên luỵ do đứng ra khuyên can và bảo vệ bà Lưu Ngọc Như đang định khởi tố hành vi bạo lực cha mẹ của hắn, khuyên hắn nên giải quyết riêng cho tốt hoặc chuẩn bị lên tòa án đi là vừa.
Vương Tân Đông vội thở hổn hển, chửi thề hai câu.
Đúng lúc này, cửa phòng bệnh bị gõ vang, có người đẩy cửa phòng bệnh ra.
“Vương Tân Đông có ở đây không? Có thể đi ra nói chuyện không?” Thành Chu hỏi.
Đây là một phòng bệnh dành cho bốn người. Trước mắt thì gian phòng này chỉ có hai vợ chồng Vương Đại Cương bị tiêm thuốc an thần đang ngủ mê man trên giường, hai chiếc giường còn lại đều trống không.
Người cảnh sát trực ban trung niên thấy Thành Chu xuất hiện bèn nhíu mày đến cạnh cửa, cho rằng Thành Chu tìm tới để kiếm chuyện với gia đình kia.
Mà đúng là Thành Chu tới kiếm chuyện với Vương Tân Đông thật, có điều ý định của hắn không giống như người cảnh sát trung niên kia nghĩ.
“Tôi đây. Anh là ai?” Vương Tân Đông ra ngoài cửa phòng, vẻ mặt không vui.
A Như vừa nhìn thấy Vương Tân Đông liền kích động nhào tới trước, trưởng tàu sợ bà làm chuyện hồ đồ bèn nhanh chóng giữ bà lại.
“Tôi là Thành Chu. Bà Lưu Ngọc Như trước khi chết đã cầu xin tôi tìm giúp cháu gái bà ấy. Nghe nói cậu là bạn trai cô ấy nên tôi muốn hỏi một chút xem cậu có biết tung tích Lưu Tâm Mỹ hay không.”
Cảnh sát trung niên nghe xong liền thu lại cánh tay vốn định tách ra hai người ra.
Vương Tân Đông nghe thấy tên Lưu Tâm Mỹ liền gầm nhẹ: “Tôi đã nói nhiều lần rồi, tôi và Lưu Tâm Mỹ đã chia tay lâu rồi. Làm sao tôi biết tung tích của cô ấy? Bạn của cô ấy cũng biết chúng tôi chia tay nhau mà! Không tin anh cứ hỏi họ đi!”
Thành Chu né làn “mưa phùn” từ miệng Vương Tân Đông, bình tĩnh hỏi tiếp: “Thế nhưng bà Lưu Ngọc Như trước khi chết đã nói cho tôi rằng cậu không muốn chia tay với Lưu Tâm Mỹ và đã nhiều lần níu kéo cô ấy, còn nói muốn dẫn cô ấy đến động Chân Ngôn nghiệm chứng tình yêu của mình. Lưu Tâm Mỹ cũng đã mềm lòng đồng ý.”
“Nói bậy!” Vương Tân Đông gắt gỏng: “Ai nói tôi không muốn chia tay với cô ấy? Tôi đã muốn tách khỏi cô ấy từ lúc biết cô ấy là cháu gái ruột của bà điên kia rồi! Tôi cũng không có bệnh hoạn gì, ai biết được yêu đương cháu gái bà điên kia có bị di truyền bệnh điên hay không đâu.”
Lưu Ngọc Như giận dữ, giãy dụa muốn tiến đến bóp chết Vương Tân Đông.
Trưởng tàu ôm chặt lấy bà.
Người cảnh sát trung niên nhìn Vương Tân Đông chằm chằm.
“Ý của cậu là, cậu không đến động Chân Ngôn cùng Lưu Tâm Mỹ đúng không?” Tư Đồ không hiện ra thực thể mà chỉ đứng sau lưng Thành Chu để chỉ điểm cho hắn hỏi.
Vấn đề này cảnh sát cũng đã từng hỏi qua, Vương Tân Đông lập tức trả lời: “Đúng vậy, tôi không hề đến động Chân Ngôn.”
“Thật vậy chăng? Nhưng bà Lưu Ngọc Như nói rằng cậu đã từng gọi điện và nhắn tin hẹn Lưu Tâm Mỹ đến động Chân Ngôn. Tất cả những cuộc gọi và tin nhắn này chỉ cần hỏi công ty viễn thông là ra ngay đấy.”
“Tôi nói tôi không đến động Chân Ngôn với Lưu Tâm Mỹ, nhưng tôi chưa nói tôi không có gọi điện hay gửi tin nhắn cho cô ấy.”
Vương Tân Đông đột nhiên trở nên vô cùng tỉnh táo, sự nóng nảy vừa rồi thoắt cái đã biến mất, “Sau khi tôi chia tay Lưu Tâm Mỹ, cô ấy còn liên lạc với tôi mấy lần đòi hàn gắn quan hệ, vì thế chúng tôi liên lạc với nhau cũng khá nhiều.”
“Nó nói bậy!” A Như phẫn nộ gào tao: “Rõ ràng là nó chèo kéo Tiểu Mỹ!”
Vương Tân Đông không nghe thấy tiếng gào của A Như nên nói tiếp: “Trước khi Lưu Tâm Mỹ mất tích, cô ấy đã gọi điện thoại và gởi nhắn tin cho tôi, van xin được gặp tôi một lần nữa, tôi thấy cô ấy thật đáng thương nên đã đồng ý.”
A Như tức giận đến nỗi run rẩy cả người. Bà đánh vào trưởng tàu để ông buông mình ra.
Trưởng tàu nhìn Vương Tân Đông gay gắt rồi an ủi A Như, “Yên tâm, chúng ta nhất định sẽ cho hắn một bài học nhớ đời, nhưng không phải lúc này. Ngoan nào.”
Thành Chu cũng nuốt cơn giận xuống, cố gắng bình tĩnh hỏi tiếp: “Vậy hai người hẹn nhau ở đâu? Vào lúc nào?”
Vương Tân Đông trả lời: “Một tuần trước, tôi nhớ là vào chín giờ tối thứ sáu tuần trước, chúng tôi hẹn nhau ngay dưới lầu nhà cô ấy, sau đó cùng lên đường. Cô ấy lại đề nghị làm lành với tôi, nhưng tôi nói với cô ấy rằng, cha mẹ tôi không đồng ý chuyện của chúng tôi. Hơn nữa tôi cũng không chịu nổi những hành động điên cuồng thi thoảng thường bộc phát của cô ấy. Cô ấy rất tức giận nhưng cũng rất đau khổ, bèn gây gổ với tôi, còn đe doạ sẽ làm tôi mất mặt nữa.”
A Như liều mạng lắc đầu, “Nó nói dối! Đêm hôm đó nó hẹn Tiểu Mỹ đi ra ngoài, van xin con bé hôm sau đến động Chân Ngôn với nó. Tiểu Mỹ thấy nó tội nghiệp nên mới đồng ý.”
Thành Chu truy vấn: “Đó là lần cuối cùng cậu thấy cô ấy à?”
Vương Tân Đông gật đầu khẳng định.
“Nhưng bà Lưu Ngọc Như nói, hôm ấy cậu lái xe chở Lưu Tâm Mỹ đến động Chân Ngôn đến sáng hôm kia mới trở về, nhưng Lưu Tâm Mỹ lại không quay về cùng cậu.”
Vương Tân Đông cười nhạo, “Sao anh lại có thể tin vào lời bà điên kia chứ? Thứ Bảy tôi có việc phải đi làm, lịch trình đã được công ty sắp xếp cả rồi. Cảnh sát đến công ty của tôi điều tra cũng đã xác nhận cụ thể. Làm sao tôi có thể đi với Lưu Tâm Mỹ đến động Chân Ngôn được chứ?”
“Thằng súc sinh dối trá! Nó nói dối! Tiểu Mỹ đã đến động Chân Ngôn với nó thật mà. Tôi không nói dối! Tôi không bị điên! Hu hu hu…” A Như oà khóc.
Vương Tân Đông thở dài tiếp một hơi, trên mặt xuất hiện vẻ đau khổ, “Tiểu Mỹ mất tích tôi cũng rất buồn lắm chứ. Dù sao đi nữa, tôi và cô ấy cũng đã từng có cảm tình với nhau. Một tuần lễ ấy tôi cũng đã đi tìm cô ấy khắp nơi, lo lắng không biết có khi nào vì chuyện của chúng tôi mà cô ấy lại nghĩ quẩn rồi lại làm ra chuyện hồ đồ hay không nữa. Ôi!”
“Thằng này hẳn đã luyện tập lý do thoái thác trên trăm lần rồi, đã vậy còn biết ám chỉ người khác nữa.” Tư Đồ cười lạnh sau lưng Thành Chu.
Thành Chu khó xử, tên này quá giảo hoạt, trả lời quá cẩn thận… Bây giờ hắn phải hỏi gì tiếp theo đây? Thành Chu hơi nghiêng đầu.
Tư Đồ đang định mở miệng thì Hồng Diệp bỗng ngẩng đầu hỏi: “Ba ơi, lần trước ba nói rằng cuối tuần ba đi công tác ở Vân Nam nên sẽ dẫn con theo chơi một chuyến luôn. Ba không lừa gạt con chứ?”
Thành Chu lập tức hiểu ý con, bèn cười nói: “Yên tâm, ba chắc chắn sẽ dẫn nhóc mày đi mà. Có điều nếu mày đến đó mà không nghe lời thì coi chừng ba bỏ mày trong núi luôn đó nghen.”
“Hừ, ba xấu xa quá đi!”
Vương Tân Đông nắm chặt hai tay.
Cảnh sát trung niên nhìn Vương Tân Đông như có điều suy nghĩ.
Thành Chu cười với Vương Tân Đông, “Cậu Vương này, không biết nơi cậu đi công tác có xa động Chân Ngôn lắm không?”
Vương Tân Đông cả giận đáp: “Làm sao tôi biết? Tôi có đến cái động đó bao giờ đâu!”
“Cậu Vương này, giả sử cậu lái xe chở Lưu Tâm Mỹ đến động Chân Ngôn, Lưu Tâm Mỹ có lẽ sẽ ngồi ở vị trí phó lái nhỉ? Vậy thì cậu đoán xem camera quan sát dọc theo con đường có ghi được hình ảnh của hai người hay không nhỉ?”
Vương Tân Đông thở hắt ra mũi.
“Với cả, cậu có chắc là người dân sống gần động Chân Ngôn hoặc du khách chưa từng gặp qua hai người không?”
Vương Tân Đông nổi giận đùng đùng, vung tay vứt lại một câu: “Không tin thì mấy người tự đến đó kiểm tra đi! “. Sau đó, hắn nhanh chóng đi vào phòng bệnh, đóng cửa không chịu trở ra.
Cảnh sát trung niên gật đầu với Thành Chu rồi cũng đi vào phòng bệnh. Ông không phụ trách vụ án mất tích của Lưu Tâm Mỹ nên cũng không muốn hỏi nhiều, nhưng ông sẽ thuật lại chuyện hôm nay cho các đồng nghiệp phụ trách vụ này.
“Đây là điển hình của loại người chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà. Muốn buộc hắn nói thật thì phải có chứng cứ xác thực mới được. Đi thôi, chúng ta vẫn phải đến động Chân Ngôn một chuyến rồi.” Tư Đồ vỗ vai Thành Chu.
A Như nhìn qua cửa sổ phòng bệnh với ánh mắt đầy căm hận. Với thời gian mất tích càng ngày càng dài như thế này của Tiểu Mỹ, bà đã dần mất đi hi vọng về khả năng sống sót của cháu gái mình. Ngay lúc này đây, bà chỉ mong tìm được thi thể của Tiểu Mỹ rồi khiến cho tên khốn đã tổn thương con bé phải trả một cái giá đắt mà thôi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...