Editor:mèomỡ
Đêm khuya, một chiếc xe hơi màu đen dừng ở bên đường, gió đêm cuồn cuộn thổi những hạt cát đập vào cửa kính xe. Cao Tân Vũ ngồi ở trong xe rõ ràng rất mệt mỏi nhưng anh tình nguyện đợi ở trong xe nghe nhạc, cũng không muốn về nhà sớm nghỉ ngơi.
Đốt một điếu thuốc đã bỏ từ 10 năm trước, lúc đầu cai thuốc chỉ vì cô gái anh thích ghét mùi thuốc lá, bây giờ thì chẳng còn gì phải sợ chỉ sợ mệnh quá dài.
Nương theo vòng khói từ từ lên cao, tầm mắt hơi nâng lên nhìn vào khu nhà trọ kiểu cũ cách đó không xa, thấy căn phòng kia vẫn sáng đèn, cái trí nhớ tốt đáng chết lại làm anh phiền não.
Mười bảy tuổi anh cũng từng ngây ngốc đứng ở dưới lầu nhà cô như vậy, cho đến khi phòng ngủ của cô tắt đèn mới rời đi.
Hai mươi bảy tuổi rồi, lại vẫn đang làm chuyện ngu xuẩn y như cũ.
Nói thật, anh vô cùng thất vọng vì mình.
Tiếng gõ nhẹ lên kính xe truyền vào trong tai. Nhìn qua cửa sổ xe màu trà anh không khỏi kinh ngạc.
Tưởng Hàn Tĩnh thấy chung quanh chỉ có chiếc xe này là có người ngồi ở trong đành để cả thùng mì ăn liền xuống, lo lắng lại gõ ba tiếng.
“Tiên sinh, xin lỗi làm phiền anh một chút, xin hỏi địa chỉ này đi như thế nào?”
Cao Tân Vũ đoán cô không hề nhớ biển số xe của anh, nếu không nửa đêm canh ba biểu diễn cho ai nhìn?
Vì vậy, anh nổ máy chậm rãi đạp chân ga.
Thấy thế, Tưởng Hàn Tĩnh ôm chặt lấy kính chiếu hậu, gấp đến độ hốc mắt ửng hồng, “Xin chờ một chút được không, tôi thật sự là lạc đường mà!”
Không tự chủ được buông bàn đạp ra, nhưng anh không hề nóng lòng mở cửa xe mà chỉnh âm lượng đến lớn nhất, một tay chống má che đi giọng nói của cô, buộc mình ngoảnh mặt làm ngơ.
Tưởng Hàn Tĩnh dính sát tờ giấy ghi địa chỉ vào kính, dùng đốt ngón tay gõ lên mặt kính muốn người bên trong xe chú ý.
“Tiên sinh, anh không khỏe sao?” Cô đề cao dB hỏi thăm.
Giằng co gần nửa giờ, Tưởng Hàn Tĩnh vốn có thể rời đi nhưng lại có chút lo lắng vì sắc mặt người trong xe này cực kém. Nghe thấy sau lưng có tiếng bước chân mơ hồ truyền đến, cô lập tức quay lại định nhờ giúp đỡ.
Động nhiên, một tiếng hét đâm thủng màng nhĩ Cao Tân Vũ. Anh vội vàng xuống xe, một quyền đánh vào con ma men đang động tay động chân với Tưởng Hàn Tĩnh.
Con ma men này rõ ràng là mượn rượu giở trò lưu manh, thấy Cao Tân Vũ dáng người cao lớn, cũng không dám mắng lại, vội bò dậy co cẳng bỏ chạy.
“Cám ơn.”
Cô vuốt vuốt mái tóc rối bời, cúi người thật sâu bày tỏ sự biết ơn.
“Hơn nửa đêm không trở về nhà định đứng chờ lưu manh à? !”
Đây chính là vấn đề Cao Tân Vũ luôn lo lắng, nếu như anh không có ở đây thì sao? !
Cô rụt bả vai, “Tôi. . . . . . Không tìm được đường về nhà.”
Cao Tân Vũ không rảnh đi tìm nguyên nhân cô cố làm ra vẻ xa lạ, đoạt lấy địa chỉ nhìn một cái xong không khỏi ngẩn ra.
Anh với cô nhìn nhau hồi lâu, đột nhiên anh nắm lấy hai vai của cô.
“Tôi phát hiện tôi thật sự không hiểu rõ cô, nói cho tôi rốt cuộc cô đang nghĩ cái gì?”
Tưởng Hàn Tĩnh đối mặt với sự chất vấn của anh thì có vẻ rất mơ hồ, “Tôi? . . . . . . Chỉ muốn về nhà.”
Cao Tân Vũ giận chỉ vào khu nhà trước mặt, “Nhà của cô ở trong khu chung cư này, cô…!”
“À? Thì ra là chỗ này? !” Tưởng Hàn Tĩnh chạy đến bên cạnh xe ôm lấy thùng mì ăn liền. Đi được mấy bước lại quay đầu lại vẫy tay với anh, “Anh đúng là người tốt, cám ơn anh giúp tôi đuổi người xấu lại chỉ đường cho tôi, hẹn gặp lại.”
Đối mặt với nụ cười vô cùng dối trá nhưng lại không lộ ra chút sơ hở nào, Cao Tân Vũ trợn mắt hốc mồm.
Không được, không thể để cô cứ như vậy mà rời đi được, anh phải tìm hiểu sự thật.
. . . . . . . . . . . .
Đứng ở trước cửa chần chờ hồi lâu, anh ấn chuông cửa.
Tưởng Hàn Tĩnh mở cửa, cách cửa chống trộm hỏi, “Là anh à, sao anh tìm được nhà tôi?”
“Tôi cứu cô một mạng, chẳng lẽ cô không mời tôi vào uống ly trà sao?”
Nếu cô thích giả ngu như vậy, thì để anh diễn cùng với cô đến cuối.
Tưởng Hàn Tĩnh do dự thật lâu mới mở cửa.
Cao Tân Vũ nhìn thấy phòng khách cùng với phòng bếp nhỏ chưa đầy 10m², những phòng khác cửa đóng chặt.
“Một mình cô ở đây sao?”
“Không, tôi ở cùng chồng.”
“Xoảng” một tiếng, ly trà rơi xuống đất.
Tưởng Hàn Tĩnh thấy sắc mặt anh cổ quái, để ngăn anh truy hỏi chuyện “chồng” có thực sự tồn tại hay không, cô vội cúi đầu quét dọn mảnh thủy tinh không quên cường điệu nói lại lần nữa, “Chồng tôi sắp về rồi, nếu như anh không có việc gì. . . . . . A, tiên sinh, sao anh có thể tự tiện xông vào phòng ngủ của tôi? !”
Cô vứt cây chổi muốn đi ngăn anh lại, nhưng động tác của Cao Tân Vũ vừa nhanh vừa giận. Trong nháy mắt khi anh đẩy cửa phòng ngủ ra lòng bàn chân của anh giống như bị đóng đinh cả người cũng cứng lại.
“Mời anh lập tức đi ra ngoài!” Tưởng Hàn Tĩnh đứng ở trước người anh xô xô đẩy đẩy, lại dang hai tay che tầm mắt của anh.
Bước chân Cao Tân Vũ nặng nề, nhưng không phải rời đi mà là đi vào căn phòng quỷ dị này.
Một hàng mũi tên màu đỏ từ đầu giường kéo dài đến trước cửa phòng ngủ. Trên mỗi đầu mũi tên màu đỏ ghi chú thời gian cùng quãng thời gian cần hoàn thành công việc. Bên cạnh cửa có một tấm bảng đen, trên bảng đen dán đầy giấy nhớ màu xanh lá cây.
Anh tiện tay kéo xuống: dầu gội dự tính sẽ dùng hết vào ngày x tháng x, mua x đồ dùng trong nhà, giá là 58 đồng.
“Anh đừng làm loạn đồ của tôi được không? ! Tôi sẽ quên mất đấy!” Cô đoạt lấy giấy nhớ, tay chân luống cuống dán về chỗ cũ.
Cao Tân Vũ nhìn cô hoang mang sợ hãi. . . . . . Người phụ nữ này hoàn toàn không còn là người con gái Tưởng Hàn Tĩnh gặp chuyện không sợ hãi, làm việc gọn gàng ngăn nắp anh từng biết.
“Cô vừa nói gì, quên?”
Một giọt nước mắt từ gương mặt cương nghị của anh lặng lẽ rơi xuống.
Tưởng Hàn Tĩnh bực tức xoay người, lại không ngờ rằng anh đang khổ sở nhìn mình.
“Tôi không cần anh đồng tình, anh đi đi.”
Cao Tân Vũ xông vào phòng ngủ vì muốn chứng minh lời nói dối của cô, nhưng bây giờ anh lại hi vọng cô không nói dối.
Nhưng trên giá sách đều là cái TM gì thế kia!
《 Nguyên nhân hình thành u não》, 《 Học cách ghi nhớ 》, 《 Tài liệu não ngoại khoa chuyên nghiệp》.
Tất cả tất cả mọi thứ ở đây đều nói cho anh biết sự thật tàn khốc nhất.
. . . . . .
“Rốt cuộc anh muốn làm gì? !” Tưởng Hàn Tĩnh sắp điên mất, người đàn ông này mở tất cả các ngăn kéo có thể mở, cái nào khóa thì anh ta trực tiếp kéo ra.
Tưởng Hàn Tĩnh muốn báo cảnh sát, nhưng lại quên điện thoại di động đặt ở đâu. Thấy anh đang lật xem một quyển nhật ký cũ kỹ, cô muốn đoạt lại, lại bị Cao Tân Vũ dùng một cánh tay ôm chặt.
Bên trên phong bì nhật ký viết một hàng chữ thật to, bọn họ đều thấy được.
—— Cô muốn mở nó sao? Nghĩ lại một lần, không bằng trả về chỗ cũ đi.
Mở ra bên trong trang bìa là một hàng chữ viết tay.
—— nếu như cô muốn xem làm ơn đóng kỹ các cửa bởi vì tính mạng cô vẫn chưa tới lúc kết thúc.
“Tiếp tục xem sao?” Anh cẩn thận hỏi.
Hiển nhiên Tưởng Hàn Tĩnh đã quên nội dung trong đó, ngây ngốc gật đầu, hơn nữa còn chủ động mở đến một trang đánh dấu sẵn ——
Tôi tên Tưởng Hàn Tĩnh, sinh năm 1985. 17 tuổi bắt đầu xuất hiện triệu chứng nhức đầu, 20 tuổi chẩn đoán chính xác có u ác tính, bởi vì u ngay gần hồi hải mã (hippocampus), đầu tiên lựa chọn liệu pháp Trung y bảo thủ, nhưng trị liệu không thấy tốt hơn ngược lại ác hóa. 23 tuổi áp dụng trị bằng hoá chất, quá trình trị liệu hết sức khổ sở, tóc rụng sạch, gầy thành da bọc xương. Nhưng không may, trị bệnh bằng hoá chất vẫn không thể trừ tận gốc. Biện pháp duy nhất là tiến hành giải phẫu mổ sọ, cắt bỏ u cùng với bộ phận hồi hải mã thần kinh.
Hồi hải mã giống thẻ nhớ trong máy vi tính, một khi bị tổn thương trí nhớ đương nhiên sẽ từ từ biến mất.
Trí nhớ từ một tháng đến một tuần, từ một tuần còn ba ngày, một ngày;
Cuối cùng, biến thành phế nhân chỉ có thể nhớ được mấy giây.
Vì anh ấy tôi không muốn chết, vẫn là vì anh ấy nên tôi không muốn quên.
Anh ấy tên Cao Tân Vũ, xin hãy nhớ kĩ cái tên này. Anh là một người đàn ông như vũ trụ mênh mông độ lượng. Sinh năm 1985, 17 tuổi tới 23 tuổi năm năm làm bạn cùng tôi. 4 năm sau tôi ở bệnh viện, trải qua những ngày trị bệnh bằng hoá chất cùng với những cuộc giải phẫu quyết định bởi số mệnh. Khi đó tôi cần anh hơn lúc nào hết, nhưng tôi không thể ích kỷ như vậy. Bởi vì, nếu như toàn bộ thế giới này từ bỏ tôi, anh sẽ vẫn mỉm cười với tôi như trước. Cho nên tôi chỉ có thể lựa chọn không lời từ biệt mà đi.
Nhưng vì trong lòng luôn nhớ đến anh, đã cho tôi dũng khí đấu tranh cùng bệnh tật.
Nếu như giải phẫu thuận lợi, như vậy vào đêm trước khi tôi quên Cao Tân Vũ, nhất định phải giành giật từng giây làm cho anh những chuyện anh đã từng làm cho tôi ——
Đứng ở nơi anh thấy được, không quan tâm đến ánh mắt và suy nghĩ của người khác tay nâng tấm bảng hấp dẫn sự chú ý của anh;
Mỗi tuần viết cho anh một phong thư tình;
Nhọc lòng tìm lá phong đỏ cùng với món quà anh thích;
Khi gặp phải trách mắng giễu cợt vẫn phải tươi cười chào đón anh;
Đi theo anh về nhà, nhưng chuyện này hơi khó vì tôi không có xe, cho nên chỉ có thể đợi ngày giới hạn.
Còn nữa, thứ tư hẹn anh đi ăn cơm. Tôi từng làm bộ như không biết hỏi anh tại sao là thứ tư, anh cười nói: bởi vì đến mỗi thứ Ba hàng tuần mẹ cho tiền tiêu vặt
. . . . . .
Bây giờ tôi mới phát hiện, chuyện nhìn như đơn giản lại cực kỳ khó khăn. Hơn nữa mỗi lần gặp phải sự cự tuyệt của anh thì trong lòng rất đau khổ, thế nhưng anh lại kiên trì làm những chuyện này năm năm.
Rốt cuộc sao anh có thể làm được như vậy? Tôi cảm thấy hết sức xấu hổ.
Trí nhớ của tôi càng ngày càng kém, tất cả chuyện cũ phải đọc từ trong quyển nhật ký này ra, thậm chí có lúc vừa nói xong đã quên sạch. Chó còn có thể dựa vào khứu giác tìm được nhà, mà tôi thì không được.
Cho nên, vì không muốn quấy nhiễu anh, để ngăn mình trong lúc bất lực nhất lung tung gọi điện thoại cho anh, tôi giấu hình của anh, xóa số của anh, vứt địa chỉ của anh.
Sau đó hàng ngày chăm chỉ làm một chuyện, đó chính là vui vẻ từ từ đọc những tờ giấy dính vào đầu giường.
——
Tưởng Hàn Tĩnh, rất may mà cô sống trong thời đại y học phát triển, dũng cảm sống tiếp cuối cùng sẽ chờ được ánh bình mình.
Hãy nhớ kỹ, cô không bi thảm, thậm chí hạnh phúc hơn rất nhiều người;
Bởi vì, đã từng có một người đàn ông yêu cô, anh ấy tên Cao Tân Vũ.
Mà cô, vĩnh viễn yêu anh ấy, cô tên là Tưởng Hàn Tĩnh.
. . . . . . . . . . . .
Nước mắt làm ướt trang giấy đã ố vàng, Cao Tân Vũ ôm cô thật chặt vào trong lòng.
“Anh chính là Cao Tân Vũ, em tên là Tưởng Hàn Tĩnh, anh tên là Cao Tân Vũ. . . . . .”
Cảm ơn sự ngu ngốc của chính mình, chính sự ngu ngốc đó đã khiến anh tìm được người yêu đã mất.
Ngực của anh sao có thể ấm áp như vậy, không sai, anh nhất định là Cao Tân Vũ.
Tưởng Hàn Tĩnh từ từ vòng tay ôm anh, rúc vào đầu vai anh, mười ngón tay đan vào nhau sau lưng anh.
Anh vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn mệt mỏi của cô, dùng hết toàn lực mà cho cô một nụ cười thuần túy.
“Mệt sao?”
“Ừ. . . . . .”
Cao Tân Vũ khom người ôm cô lên giường, giúp cô đắp kín chắn, kéo cái ghế qua ngồi ở mép giường, nhìn tờ giấy dính vào đầu giường, kìm chế run rẩy kịch liệt, lấy từ trong ngăn kéo ra keo dính, giấy trắng cùng bút chì.
Cầm giấy bút lên, hít sâu một cái, cười một tiếng.
—— Em tên là Tưởng Hàn Tĩnh, chồng em là Cao Tân Vũ, Cao Tân Vũ yêu em, chúng ta ở bên nhau rất hạnh phúc.
Xin hãy nhớ kỹ, chính vì anh yêu em nhiều hơn, cho nên dù em trở thành thế nào đi chăng nữa anh tuyệt đối sẽ không rời xa em.
Tiểu Tĩnh, anh chính là ánh bình minh của em, đời này chỉ vì em mà sáng.
Em có thể hỏi anh anh có yêu em không, anh sẽ vui vẻ trả lời em, anh rất yêu em, vô cùng yêu em.
Đúng rồi, còn thiếu ảnh cưới, ngày mai chúng ta đi chụp nhé?
【 Hết 】
Lời editor: Nếu chúng ta đi đến cùng thì chắc chắn đây sẽ không phải là một câu chuyện với Happy EndingMay là tác giả đã cho chúng ta dừng tại đây, tại khoảng thời gian hạnh phúc của họ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...