Sau khi đạt tới Linh Khê cảnh, Lục Diệp phát hiện một chuyện rất có ý tứ, đó chính là bản thân đối với nhận biết linh khí chung quanh trở nên càng nhạy cảm.
Linh khí trong chiến trường Linh Khê vốn nồng đậm hơn ngoại giới rất nhiều, ở ngoại giới xem như Lục Diệp ở trạng thái tu hành, cũng không phát hiện được linh khí tồn tại, nhưng ở chỗ này chỉ cần Lục Diệp có thể bình tĩnh lại, cơ bản đều có thể cảm giác được linh khí ở bốn phía.
Trước mắt chín khiếu thành suối, Lục Diệp phát hiện cho dù mình không tận lực nhận biết, chỉ cần thoáng tập trung chú ý lực lượng một chút, cũng có thể cảm giác rõ ràng được linh khí trong thiên địa.
Đây không thể nghi ngờ là tiến bộ cực lớn.
Có phải mang ý nghĩa mình có thể thổ nạp linh khí tu hành hay không?
Lục Diệp nghĩ như vậy, trong lòng kích động lên, nếu quả thật có thể như thế, thì từ nay về sau con đường tu hành của hắn nhất định có thể thuận lợi rất nhiều.
Lúc này hắn nếm thử một phen.
Sau nửa canh giờ, sắc mặt Lục Diệp đen lại, bỏ dở lần tu hành này của bản thân.
Tình huống giống như trước kia, cũng không biết thân thể của mình xảy ra chuyện gì, linh khí trong thiên địa rất khó bị dẫn dắt nhập thể, theo loại tốc độ tu hành này tiếp tục suy tính, muốn tu hành khiếu thứ mười đến trạng thái tràn đầy, không mất một năm nửa năm là không thể nào đấy.
Xem ra kiểm tra thiên phú trước đó, kết quả bản thân chỉ có một lá cũng không phải không có nguyên nhân.
Thế nhưng đến lúc này, Lục Diệp cũng thoáng có chút minh ngộ, phương thức tu hành thổ nạp linh khí của tu sĩ, cũng không phải chỉ dùng miệng thổ nạp, mà dùng thân thể thổ nạp, ở trong loại trạng thái tu hành này, mấy vạn lỗ chân lông trên dưới toàn thân tu sĩ đều đang tiến hành hô hấp, dẫn nạp linh khí trong thiên địa nhập thể, hóa thành linh lực của tu sĩ!
Nhưng hắn thực sự không dùng được loại phương pháp tu hành này.
Sau khi đứng dậy, Lục Diệp cảm thấy đây là thời điểm mình nên đi ra ngoài nhìn một chút rồi.
Hơn một tháng trước, mình bị chưởng giáo đưa vào chiến trường Linh Khê, cũng may vận khí tốt, lưu lạc đến trong vùng rừng tùng này, thời gian dài như vậy cũng không gặp được địch nhân quá cường đại, không những thế Y Y và đại hổ đến đây tìm phiền toái còn bị hắn hung hăng gõ một cái.
Nhưng nhân sinh không thể mãi mãi vận khí tốt như vậy.
Nếu hắn một mực trốn ở chỗ này, cuối cùng cũng sẽ đụng phải tu sĩ cường đại không thể địch nổi, đến lúc đó hắn không có lực lượng phản kháng.
Chỉ mới hơn một tháng, hắn từ một tu sĩ mở ba khiếu trưởng thành đến cảnh giới Linh Khê nhất trọng bây giờ, càng mở ra mười khiếu, đây là quá trình trưởng thành to lớn.
Nhưng không thể không thừa nhận trên tu vi hắn vẫn rất thấp, chỉ là nếu như dựa vào những linh phù chưởng giáo cho hắn kia, nhiều ít vẫn còn có chút sức tự vệ.
Về phần đi chỗ nào! thì phải tìm được con đại hổ cùng thiếu nữ kia, trước đó đã nghe được một chút tin tức có ý tứ từ thiếu nữ kia.
Sau hai ngày gấp rút, Lục Diệp tìm được con đại hổ tuyết trắng nằm sấp trên mặt đất ngủ say trong một cái sơn động, thế nhưng hắn vừa mới đi vào, một bóng hình trong suốt đã từ trên thân đại hổ bay ra, cảnh giác nhìn Lục Diệp:
- Ngươi tới làm gì?
Chính là Trành Linh tự xưng Y Y, thời điểm ngày đó rời đi gia hỏa này nhìn cực kì suy yếu, lúc này đã trôi qua gần mười ngày, thân thể của nàng vẫn bày biện ra trạng thái hơi mờ như trước, không có cách nào ngưng thành thực thể, xem ra tổn thương trước đó thực sự không nhẹ.
Nàng bên này vừa có động tĩnh, đại hổ ngủ say lập tức bừng tỉnh, đứng dậy gầm nhẹ một tiếng với Lục Diệp.
Lục Diệp không đi vào bên trong, để không kích thích đến một linh một hổ này, huống chi đã có Thiên Cơ thệ ngôn, hắn cũng không có cách nào làm gì đôi tổ hợp này.
- Chớ hoảng sợ, ta chỉ tới hỏi một số chuyện.
Lục Diệp mở miệng.
- Ngươi muốn hỏi điều gì?
Y Y nhìn hắn.
- Trước đó nghe ngươi nói Thanh Vân phường thị gì đó, có thể nói kỹ một chút với ta được không?
- Ngươi muốn đi Thanh Vân phường thị?
- Đúng vậy!
Lục Diệp không đi được con đường thổ nạp linh khí, luyện tinh hóa khí cũng không phải phương pháp lâu dài, mà tẩu thú chung quanh đây sắp bị Lục Diệp giết sạch rồi, cắn thuốc tu hành mới là ngọn nguồn vui vẻ, nghe nói Thanh Vân phường thị kia chính là chỗ tu sĩ tụ tập giao dịch, Lục Diệp chuẩn bị tới đó thử xem, nói không chừng có thể mua chút linh đan ăn vào.
Kém nhất cũng có thể đi mở rộng tầm mắt, từ khi hắn bước vào tu hành giới đến nay, một mực đóng cửa làm xe, đây cũng không phải là chuyện tốt.
- Như vậy sao!
Y Y nghiêng đầu suy nghĩ một chút, le lưỡi với hắn nói:
- Ta sẽ không nói cho ngươi, ngươi muốn biết thì tự mình đi tìm a!
Trước đó ở trên tay Lục Diệp chịu ủy khuất lớn như vậy, Y Y sao có thể ngoan ngoãn phối hợp cùng hắn? Trước mắt có Thiên Cơ thệ ngôn ước buộc, nàng cùng đại hổ chỉ cần không chủ động khiêu khích tổn thương Lục Diệp, hắn sẽ không thể làm gì được nàng, còn gì phải sợ? Lục Diệp bình tĩnh nhìn nàng một lúc, sau đó quay người liền đi.
- Hử?
Điều này cũng làm cho Y Y có chút không kịp chuẩn bị, không nghĩ tới Lục Diệp đi dứt khoát lưu loát như vậy, hơi chần chờ, nàng lắc lư thân hình, trôi dạt đến bên cạnh người Lục Diệp, mở miệng nói:
- Thế nhưng nếu ngươi có thể van cầu ta, nói không chừng tâm tình ta tốt sẽ nói cho ngươi biết đấy.
Lục Diệp liếc nàng một cái, cảm nhận được tính cách của nàng.
- Nhanh cầu xin ta à, nếu ngươi không cầu ta, ta sẽ không nói cho ngươi.
Bằng không!
Y Y cười mỉm bay tới bay lui ở trước mặt hắn, vui vẻ phảng phất một con bướm nhỏ.
- Ngươi nói một tiếng ngươi sai rồi, ta sẽ tha thứ cho ngươi!
Lục Diệp dừng chân lại, lấy trường kiếm từ trong Túi Trữ Vật bên hông, từ từ rút kiếm ra khỏi vỏ.
- Ngươi định làm gì?
Y Y bị dọa đến hoa dung thất sắc, trong nháy mắt hoảng sợ trốn đến một bên, núp ở sau lưng con đại hổ vốn đang đi theo, con hổ kia đứng người dậy, gầm gừ đe dọa.
- Ta đã nói với ngươi có Thiên Cơ thệ ngôn hạn chế thì không thể làm loạn, nếu không ngươi chắc chắn chết không chỗ chôn!
Y Y từ sau lưng đại hổ nhô cái đầu nhỏ ra, nghiêm mặt cảnh cáo.
Lục Diệp không để ý tới nàng, chỉ là kiếm chỉ hư không phía trước, sau khi rót linh lực vào, trên trường kiếm chớp động lưu quang, hắn nhẹ nhàng nỉ non một tiếng:
- Ta quyết định!
- Quyết định gì?
Y Y cả đầu mơ hồ.
- Bắt đầu từ hôm nay, mỗi ngày giết mười con thú, giết tới phiến khu vực này không còn tẩu thú mới thôi!
Giọng nói của Lục Diệp âm vang có tiếng, sau khi nói xong lại sờ lên bụng.
- Đói bụng!
Xoẹt!
Trường kiếm vào vỏ, Lục Diệp cất bước tiến lên.
Y Y thoáng ngơ ngác một chút, ngay sau đó biểu lộ trở nên đắng chát, đại hổ quay đầu liếc nhìn nàng một cái, cái liếc mắt mang đầy nhân tính hóa.
- Sư huynh xin dừng bước!
Y Y hô to, vội vàng đuổi theo Lục Diệp.
Sau đó một nén nhang, dưới một cây đại thụ, Lục Diệp nhìn đồ án vẽ nguệch ngoạc trên mặt đất, Y Y liền ở trước mặt chỉ rõ phương vị cho hắn:
- Nơi này là Thanh Vân Sơn, phường thị dưới chân núi chính là Thanh Vân phường thị, vị trí của chúng ta ở chỗ này, ngươi từ nơi này đi về hướng đông, sau hai mươi dặm sẽ xuyên qua một dòng sông nhỏ, lại thêm mười dặm sẽ có một mảnh bãi đá vụn, lại đi thêm hai ba mươi dặm sẽ có thể đến Thanh Vân phường thị rồi.
Lông mày Lục Diệp khóa thành một chữ Xuyên, không kiên nhẫn nói:
- Ngươi trực tiếp chỉ rõ cho ta đi bên nào, đừng nói phương hướng gì đó.
- Bên này!
Y Y quả quyết đưa tay chỉ về một phía.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...