Nhạn Bay Hướng Nam

Khương Nhạn Bắc biết mình làm chuyện này cũng không được chính thức gì, kỳ thật anh cũng không cần phải làm như vậy, dù sao anh cũng không phải là nhân viên chuyên trách của IWF. Nhưng thấy cô dùng mấy phương thức lộn xộn này cho IWF, quả thực phản cảm, nhất là khi nghĩ đến cô cũng đã làm một người mẹ rồi.

Buổi chiều quay về trường học, Khương Nhạn Bắc trực tiếp đến phòng thí nghiệm, nhưng không hiểu sao có chút không yên lòng, lúc làm thí nghiệm, trong đầu cứ hiện lên bộ dáng Thẩm Nam trêu đùa tóc của mình trong thang máy, nghĩ đến mức mấy lần chạy đi uống nước giữa chừng.

Nhưng mà anh từ nhỏ đã rèn luyện để có năng lực tự kiềm chế siêu đỉnh, dù là có chút thất thần, nhưng vẫn hoàn thành kế hoạch thí nghiệm của buổi chiều.

Từ trong phòng thí nghiệm đi ra, ánh chiều tà đã le lói.

"Lớp trưởng!" Có người sau lưng gọi anh.

Khương Nhạn Bắc quay người nhìn thấy Lâm Nghiên đang nhanh chân đi tới.

"Đi ăn cơm?" Anh hỏi.

Lâm Nghiên gật đầu: "Cậu về nhà?"

Khương Nhạn Bắc nói: "Đến nhà ăn ăn cơm trước đã, cùng đi đi."

"Được!"


Thật ra thì mối quan hệ của hai người cũng không hoàn toàn tính là thân thiết, lúc ấy Khương Nhạn Bắc là lớp trưởng, một lớp trưởng rất có trách nhiệm, bất cứ chuyện gì trong lớp anh đều sắp xếp rất hợp lý, các bạn học có chuyện tìm anh, anh chưa từng từ chối giúp họ, Lâm Nghiên cũng đã từng hỏi anh mấy vấn đề về học tập. Một học sinh tốt chu đáo như vậy, đối với đám bạn học hay thầy cô thì đều có danh tiếng cực tốt.

Nhưng một nam sinh không có kẽ hở, giống như không tìm được bất cứ khuyết điểm nào, theo Lâm Nghiên, ít nhiều gì cũng có chút vô thực. Tựa như một bản mẫu tiêu chuẩn, mặc dù hoàn mỹ, nhưng luôn cho người ta một cảm giác xa cách, thiếu một chút độ ấm và cảm giác của con người.

Giống như trước kia khi vẫn còn đi học, anh có một người bạn gái rất đẹp khoa Anh ngữ. Anh giúp cô bé đó lấy nước xách túi, kiên nhẫn chờ đợi cô ấy dưới ký túc xá nữ, còn quan tâm đệm thêm một cái nệm êm ở chỗ ngồi phía sau xe đạp cho người ta. Nhưng mỗi lần Lâm Nghiên ngẫu nhiên gặp hai người họ trên đường, từ trước tới nay chưa từng nhìn thấy những hành động thân mật của họ như những cặp đôi trong trường khác.

Có đôi khi Lâm Nghiên cũng hoài nghi, nam sinh tự hạn chế nghiêm cẩn không bao giờ phạm sai lầm như Khương Nhạn Bắc, có phải lúc đối mặt với tình cảm, cũng sẽ làm theo kế hoạch nghiêm ngặt như đối với học tập hay công việc không.

Hai người sóng vai mà đi, cô muốn tìm chút chủ đề, nhưng nửa ngày không tìm được, cũng may Khương Nhạn Bắc là một người đàn ông trầm ổn ít nói, bầu không khí cũng không cảm thấy xấu hổ.

Thành phố trong đầu tháng mười một khá là lạnh, người trẻ tuổi dạt dào thanh xuân trong sân trường, cũng mặc những bộ quần áo thật dày. Hai người đi dạo dọc theo con đường trong sân trường trong chốc lát, đi ngang qua một chiếc Maserati ở một bên.

Một cô gái ăn mặc thời thượng đứng dựa vào bên cạnh thân xe, loại thời tiết này mà cũng không sợ lạnh, mặc một chiếc váy ngắn ngang chân, dưỡi chân đi một đôi giày cao chót vót, một tay cầm cái ví vung qua vung lại, một tay cầm điện thoại call video với người ta, gương mặt được trang điểm tinh xảo, nở một nụ cười tùy ý.

Lúc đầu Lâm Nghiên cũng không quá chú ý, cảm thấy bước chân của người đang đi bên cạnh mình Khương Nhạn Bắc dừng lại, vô thức tò mò thuận theo ánh mắt anh nhìn sang, phát hiện hẳn là anh đang nhìn cô gái kia.

Trong bụng cô cảm thấy kỳ quái, còn tưởng rằng là người quen của anh, dù sao dưới cái nhìn của cô, Khương Nhạn Bắc không đến mức cảm thấy hứng thú với những cô gái kiểu kia.


Nhưng mà rất hiển nhiên, anh cũng không quen biết, khi cô gái đó cảm nhận được ánh mắt của hai người rồi nhìn qua, anh cũng đã mặt không thay đổi tiếp tục đi về phía trước.

Cô gái đó ngả ngớn huýt sáo.

Mặt Lâm Nghiên không thay đổi nhìn biểu cảm của Khương Nhạn Bắc, không nhìn ra chút nguyên cớ nào. Cô không thể không hoài nghi, vừa rồi bước chân anh tạm thời dừng lại, chỉ là một hành động nhỏ lơ đãng, cũng không có bất cứ ý nghĩa gì.

Chỉ là... Trong đầu tiến sĩ Lâm bỗng nhiên có thứ gì đó xẹt ngang qua, cô vô thức quay đầu nhìn thoáng qua cô gái kia.

Khó trách vừa rồi cô lại có cảm giác quen thuộc, lúc trước khi Thẩm Nam vẫn còn ở trường học, chẳng phải thường xuyên ăn mặc trang điểm lộng lẫy, lái chiếc Maserati rêu rao khắp sân trường sao? Đừng nói là thời tiết như bây giờ, ngay cả giữa mùa đông, cô cũng nhìn thấy cô ấy chỉ mặc chân váy ngắn ngang chân, thực sự là cô gái thích thời trang nhất mà cô từng gặp. Mặc dù khi đó các cô cũng không thân thiết, những hiểu biết của cô đối với cô ấy tất cả cũng chỉ qua nghe đồn, nhưng mỗi lần gặp ở sân trường, cô đều sẽ không nhịn được mà nhìn nhiều thêm mấy lần. Cô ấy rất cao rất xinh đẹp, dù là cách ăn mặc khoa trương, cũng không khiến cho thị giác người ta có cảm giác xung đột gì.

Lâm Nghiên quay đầu lại, cười thuận miệng nói: "Cô bé vừa rồi có chút giống Thẩm Nam lớp chúng ta, khi đó cô ấy hầu như cũng lái một chiếc Maserati."

Khương Nhạn Bắc không lập tức đáp lại lời cô nói, qua nửa ngày, mới thình lình nói ra một câu: "Không giống."

"Hả?" Lâm Nghiên sửng sốt một chút, rồi cười nói: "Dáng dấp của Thẩm Nam đẹp hơn nhiều."

Lần này Khương Nhạn Bắc không đáp lại gì cả.


Hai người đi đến một cửa hàng tiệc đứng khá ít người, Khương Nhạn Bắc đi ở phía trước, thanh toán tiền đồ ăn cho Lâm Nghiên luôn. Lâm Nghiên cũng không đi già mồm, dù sao cô cũng chỉ là một tiến sĩ nghèo chưa tốt nghiệp, mà người ta đã là phó giáo sư. Cô cũng chưa từng quên chính vị lớp trưởng này, khi còn đang đi học đã thân sĩ như vậy.

Hai người ngồi xuống ở một vị trí hẻo lánh, Khương Nhạn Bắc đặt xuống bàn ăn, hỏi: "Cậu muốn uống gì?"

Lâm Nghiên có chút ngượng ngùng mở miệng: "Gì cũng được."

Khương Nhạn Bắc đi đến trước bàn đặt thức ăn, mua cho cô một cốc cà phê nóng, lấy cho mình một cốc soda.

"Công việc có ý định gì không?" Sau khi ngồi xuống, anh thuận miệng hỏi.

Lâm Nghiên lắc đầu: "Muốn đi không đi được, có thể đi thì cũng không phải rất hài lòng." Cô bất đắc dĩ cười cười, "Nữ tiến sĩ tìm việc không dễ dàng như vậy, thực sự không được, lại ở trong trường thêm hai năm, khoa sinh bên kia sau này có đãi ngộ rất tốt."

Khương Nhạn Bắc gật gật đầu: "Đây cũng là một con đường." Anh bất động thanh sắc nhìn nhìn cô một chút, lại làm như lơ đãng nhắc đến, "À đúng rồi, cậu và Thẩm Nam sao lại trở thành bạn bè? Hai người các cậu thật sự không giống người cùng một đường."

Lâm Nghiên sửng sốt một chút, cười nói: "Con người của Thẩm Nam rất tốt, trước kia tất cả mọi người đều cho rằng cô ấy là một đứa con gái nhà giàu kiêu sa tùy hứng không dễ ở chung, nhưng thật sự thì không phải vậy."

"A?" Khương Nhạn Bắc nhướn mày nhìn về phía cô, khoé miệng hơi nhếch nhếch lên: "Thật sao?"

Kỳ thật Lâm Nghiên cũng không tình nguyện nói với người khác về chuyện của Thẩm Nam, trên đời này "Đưa than sưởi ấm ngày tuyết rơi chẳng có mấy người, nhưng bỏ đá xuống giếng lại cả một đống", cô không muốn bạn của mình trở thành đối tượng mang ra để đàm tiếu của đám người đó.

Nhưng mà cô cảm thấy Khương Nhạn Bắc không phải loại người này, lại ghĩ tới lúc trước mình mở miệng nhờ anh giúp đỡ thay Thẩm Nam, lo anh có hiểu lầm gì đó với Thẩm Nam, liền tiếp tục nói: "Cậu cũng biết, điều kiện trong nhà tớ rất bình thường, khi tớ học năm hai ba tớ sinh bệnh nặng, một chút vốn liếng tích cóp được cũng bay sạch, tớ suýt chút nữa đã nghỉ học đi làm công rồi. Sau đó người phụ đạo nói, có một người hảo tâm nghe chuyện của tớ, quyết định giúp đỡ tớ, hi vọng tớ có thể tiếp tục hoàn thành việc học. Bởi vì sự giúp đỡ này, ba tớ thuận lợi hoàn thành giải phẫu, tớ cũng mới có thể tiếp tục ở lại trường học tiếp, sau đó báo danh thi làm tiến sĩ. Tớ và Thẩm Nam ở cùng một ký túc xá, nhưng dường như cô ấy chưa từng ở lại ký túc bao giờ, khi còn đi học tớ và cô ấy hoàn toàn không quen, hình như trước đây có mấy lần kiểm tra gì đó, cô ấy có từng mượn bút tớ. Lúc ấy tin đồn liên quan đến cô ấy rất nhiều, bạn trai một tháng đổi một lần gì đó, ngày nào cũng đến mấy quán ăn đêm, bao phòng ở khách sạn cao cấp bên ngoài trường rồi mở các bữa tiệc xa hoa trụy lạc gì đó. Tớ cũng giống những người khác, cũng cho rằng cô ấy là thiếu nữ bất lương không dễ ở chung. Mãi cho đến khi tốt nghiệp đại học, tớ nghĩ cách điều tra một chút, mới biết người hảo tâm lúc trước giúp đỡ tớ lại chính là cô ấy."


Trên mặt bình tĩnh của Khương Nhạn Bắc, cuối cùng cũng lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên, lông mày hơi nhíu nhíu lên nhìn về phía cô.

"Chắc là cậu cảm thấy không thể tưởng tượng nổi đúng không." Lâm Nghiên buồn cười nói, "Ngay từ đầu cô ấy còn không thừa nhận, sau đó phụ đạo viên xác nhận, cô ấy không còn cách nào khác nên mới thừa nhận, còn nói lúc quay về ký túc xá đúng lúc nghe thấy tớ nói, dù sao chút tiền kia không là gì đối với cô ấy, bảo tớ không cần phải để trong lòng. Tớ biết cô ấy bởi vì sau khi tớ nói sẽ kiếm tiền trả lại cô ấy, sợ tâm lý tớ có gánh nặng nên mới nói vậy."

Khương Nhạn Bắc đột nhiên có cảm giác không được tự nhiên, cầm cốc nước soda lên uống một ngụm, sau đó đặt cái cốc lên mặt bàn, cúi đầu không nói một lời nhẹ nhàng vuốt thân ly pha lê.

Lâm Nghiên tiếp tục nói: "Tốt nghiệp không đến một năm, tớ nghe nói trong nhà cô ấy xảy ra chuyện, tìm người mượn tiền cho cô ấy, cô ấy biết tiền là tớ đi mượn, chỉ cầm tượng trưng một chút." Cô dừng một chút, nói "Cô ấy thật sự không hề giống như lời đồn, lần trước mở miệng nhờ cậu giúp cô ấy đó, thật ra không phải do cô ấy nhờ."

"Tôi biết."

Lâm Nghiên thở phào một cái: "Mấy năm nay cô ấy sống rất khó khăn, trước đây ba cô ấy bị tê liệt mẹ kế cô ấy ôm tiền chạy mất, để lại cho cô ấy một đứa em trai chưa đến một tuổi, trên có già dưới có trẻ toàn bộ đều dựa vào cô ấy. Sinh viên chuyên ngành đại học này của chúng ta khó tìm việc, nhất là khi đi học còn không chịu khó lên lớp, học vị còn chưa có cầm đến. Sau này cũng chỉ tìm được một công việc tại một công ty quảng cáo, cũng may hiện tại cũng không đến nỗi tệ. Kỳ thật một cô gái xinh đẹp như cô ấy, cách để xoay người có rất nhiều, nhưng cô ấy không hề lựa chọn đường tắt."

Khương Nhạn Bắc không chú ý nghe câu nói tiếp theo của cô, mà nhíu mày nhìn về phía cô, kỳ quái hỏi: "Em trai?"

—————

Tác giả: năm đó thầy Khương bị Thẩm Nam làm tổn thương còn chưa hồi phục, cho nên cũng không có nhanh chóng theo đuổi người ta như vậy.

Tiểu đối thủ đáng yêu Thẩm Ngọc: Chú ấy không đáng yêu, có thể cho em làm nhân vật chính được không? Liền viết em và chị Nam trong cuộc sống tương thân tương ái hằng ngày thôi cũng được...

Vee: vậy có thể cho tui làm nữ chính được không? Tui hứa sẽ yêu thương đùm bọc thầy Khương như bảo bối!! Và tui sẽ up chap mới đều đặn!! Nhé??


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui