★☆※☆★★☆※☆★ Mẫu chuyện xưa nhỏ - Bao che ★☆※☆★★☆※☆★
Lục Hàn Tịch (mặt không hiểu): Tôi nói Y Y nhà cậu như thế nào lại ngốc như vậy!
Tô Nhiên (trừng mắt nhìn Lục Hàn Tịch): Ngốc tôi cũng thích, tôi chính là thích em ấy ngốc như thế!
Lục Hàn Tịch (rớt cằm): Cậu có bị bệnh không! Em ấy còn mắng cậu là lão xử nam!
Tô Nhiên: Em ấy nói sự thật, tôi vốn là xử nam mà!
Lục Hàn Tịch đổ mồ hôi: Không phải chứ? Như vậy cũng bao che được? Nhưng mà em ấy còn mắng ——
Tô Nhiên: Cậu xong chưa? Cậu có phải muốn tôi nói cho mẹ cậu biết cậu ở bên ngoài lêu lổng thiếu chút nữa bị dính bệnh?
Mẹ Lục trốn ngoài cửa nghe lén vung cây gậy lau nhà: Lục Hàn Tịch, tốt lắm, đồ ranh con, xem mẹ đánh chết con!
★☆※☆★★☆※☆★★☆※☆★★☆※☆★★☆※☆★★☆※☆★★☆※☆★★☆※☆★
Tô Y vốn đã hẹn An Tiểu Nhược 4 giờ buổi chiều không có lớp cùng đi ăn
KFC. Tô Nhiên không cho cô ăn những thứ này, cô cũng rất nghe lời, suốt
cà nửa năm không có ăn rồi.
Nhưng khi cô vui vẻ cầm theo phiếu
giảm giá, An Tiểu Nhược đột nhiên nói không đi được. Bởi vì bạn trai mắt tích hai tháng của cô ấy đã trở lại, mới vừa nhắn tin cho cô ấy, nói
muốn hẹn tối gặp mặt.
Tô Y yên lặng nhét phiếu giảm giá vào trong túi áo, một bên vui sướng phụ giúp An Tiểu Nhược. “Con nhóc chết tiệt
kia còn thất thần làm gì? Nhanh về nhà thay quần áo trang điểm đi. Lần
này cậu cần phải nói rõ ràng, vì sao lại không tiếng động liền bỏ rơi
cậu. Nếu anh ta dám có lỗi với cậu, mình liền thay cậu đánh cho anh ta
một trận.”
An Tiểu Nhược đi về phía Tô Y, nhăn nhăn cái mũi nhỏ,
cười có lỗi. “Tiểu Y, lần sau sẽ đi ăn cùng cậu. Trước tiên cậu hãy bảo
con sâu tham ăn trong bụng cậu kiên nhẫn một chút.”
Tô Y vừa gật đầu vừa đẩy An Tiểu Nhược, “Về nhà chuẩn bị một chút cho cuộc hẹn đi. Nhất định phải thật xinh đẹp.”
An Tiểu Nhược vì đền bù việc lỡ hẹn với Tô Y, đi đến siêu thị trước cổng
trường học mua năm thanh Dove cho cô. Đây là đồ ăn vặt Tô Y thích nhất,
bình thường cô vừa nhìn thấy chocolate liền giống như sắc lang gặp mỹ
nữ, mèo gặp mỡ. Muốn bao nhiêu vui sướng liền có bấy nhiêu vui sướng.
Nhưng mà, hôm nay, cô khác thường.
Một mình cô cầm năm thanh chocolate, ỉu xìu như sắp chết đi về nhà. Bởi vì
trước đó luôn suy nghĩ, cho nên ngồi trên xe bus lỡ mất hai trạm. Hiện
tại thê thảm từng bước một đi bộ trở về nhà.
Như vậy, cô nhóc đầu gỗ của chúng ta vì sao lại ngẩn người đây? Đáp án rất đơn giản, là vì
Tô Y nhìn thấy bộ dáng vừa rồi của An Tiểu Nhược.
*D#!#Đ$^$L&?&Q^:^Đ* Cô nhóc độc thân của chúng ta lại lần nữa
không tự kiềm chế được thấy cảnh thương tình rồi.
Nữ sinh ở tuổi này, phần lớn đều có bạn trai rồi. Nhưng cô vẫn chưa có.
Không phải là không có người thích cô, không phải là không có nam sinh theo
đuổi cô. Nhưng mà mặc kệ trung học hay đại học, phàm là một người xuất
hiện liền bị Tô Nhiên vô tình bóp chết từ trong nôi rồi.
Cho nên, cho tới bây giờ, cô vẫn chỉ có một mình.
Không phải là không có người trong lòng, cũng không phải là mắt nhìn của cô
cao, hay soi mói. Chỉ là nam sinh đầu tiên cô thích lại chính miệng nói
với cô anh ta thích đàn ông.
Mối tình đầu đơn phương của Tô Y vừa chớm nở, lại ra quân chưa thắng trận đã chết. Từ đây một lần chịu qua
vết thương, trái tim cẩn thận không còn dám dễ dàng thích người khác.
Nhưng mà, trước mắt xuất hiện một người.
An Tiểu Nhược nói: “Cậu ta nhất định là có ý với cậu. Bằng không vì sao
lại muốn giữ đồ của cậu? Còn mời cậu ăn một bữa tiệc lớn ở Thịnh Hạ?”
Tô Y liếc An Tiểu Nhược một cái: “Thịnh Hạ là nhà cậu ta mở, lại không cần tốn tiền.”
An Tiểu Nhược chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, vỗ một cái lên đầu Tô Y.
“Không cần tốn tiền vì sao cậu ta không mời mình đi? Hơn nữa ăn cơm xong còn dặn dò cậu uống thuốc tiêu hóa, quan tâm cậu như vậy? Cậu bớt ở đây giả ngu cho mình.”
Tô Y bẻ bẻ đầu ngón tay: ““Nhưng mà chúng ta gặp mặt tổng cộng chỉ mới có hai lần.”
An Tiểu Nhược giơ móng vuốt của cô ra: “Cậu không nghe nói qua cậu: Nhất kiến chung tình hay sao?”
”Người như mình vậy, mình còn thật không tin.”
”Người như cậu thì như thế nào? Tuy rằng cậu so với mình kém một chút, nhưng
nếu ném cậu vào trong đám người, vẫn là một cô gái xinh đẹp dễ thương.
Mũi ta mũi, mắt ra mắt.”
”Câu cuối cùng.” Xem như là đang khen ngợi người khác sao?
”Được rồi, nắm chặt cơ hội đi!” An Tiểu Nhược làm một cái tổng kết.
Cơ hội —— Tô Y thì thào tự nói. Tuy rằng cô đối với thiên nga trắng nhỏ
đến nay còn chưa có suy nghĩ không an phận gì, nhưng mà nếu cậu ta thật
sự có suy nghĩ không an phận gì với cô, cô cũng có thể có suy nghĩ không an phận lại với cậu ta. Tuy rằng suy nghĩ không an phận này thật không
thực tế.
Nhưng mà, chuyện tốt đẹp như vậy, Tô Nhiên lại ở giữa
động tay động chân rồi. Nếu không phải buổi sáng hôm nay Hạ Vũ Hiên nhắn tin cho cô, cô còn không biết thì ra tối hôm trước cậu ta đã gọi điện
thoại cho cô. Ngày đó cô hỏi Tô Nhiên, điện thoại là ai gọi tới? Tô
Nhiên nói là công ty quản cáo, anh liền xóa số điện thoại giúp cô luôn
rồi. Cô cũng tin anh.
Nhưng bây giờ cô phát hiện, cô bắt đầu chán ghét Tô Nhiên rồi!
Sau khi về đến nhà, Tô Y ngoài ý muốn phát hiện sàn nhà trong nhà phá lệ
sáng bóng, không khí cũng phá lệ tươi mát. Ngay cả ánh sáng chiếu trên
cửa cũng không có một tia bụi. Nói vậy hôm nay Tô Nhiên không cần đi
làm, rảnh rỗi ở nhà không có việc gì làm liền tổng vệ sinh? Hừ, thật sự
là rảnh rỗi.
Trong lòng Tô Y không hiểu sao lại tức giận, trừng
mắt nhìn không khí vài lần, sau đó thay giày liền đi về phòng của bản
thân. Vừa mở cửa phòng, cô liền kêu to lên tiếng: “A, ga giường, chăn
mền của mình đâu rồi?”
Tô Nhiên từ trên ban công ôm chăn mền đi
tới, một bàn tay rảnh cực kỳ cưng chiều xoa xoa tóc cô, lộ ra khuôn mặt
như ánh mặt trời xán lạn. “Nhóc con đã trở lại rồi, đói bụng chưa? Tối
nay muốn ăn cái gì? Anh đi ra ngoài mua thịt vịt quay, thịt bò, còn có
cánh gà, em muốn ăn loại nào hay là đều không muốn ăn? Mau nghĩ đi, một
lát anh làm cho em.”
Tô Nhiên nói xong liền bước đến bên giường
cô, cẩn thận bọc lại ga giường, xếp chăn mền lại cho cô. Tức giận trong lòng Tô Y
dịu lại một chút, nhưng vẫn không vui. Giọng nói rầu rĩ, còn thở phì
phì. “Anh đi ra ngoài đi, tự em làm là được. Vừa rồi ở trường học em đã
ăn rồi, tối nay một mình anh tự ăn đi.”
Tay Tô Nhiên hơi dừng một chút, nụ cười trên mặt cũng có chút đông lại. Giọng điệu của cô không
giống với bình thường, anh lo lắng hỏi: “Y Y, hôm nay trong trường học
có chuyện gì sao? Ai chọc em không vui hả?”
Trong lòng Tô Y nói:
Không phải là anh chọc em không vui hay sao? Nhưng cô còn chưa mở miệng, liền nhìn thấy quyển nhật ký có khóa bật mã cô luôn luôn giấu dưới gối
bị dịch chuyển. “Anh xem lén nhật ký của em?”
Lông mày Tô Nhiên
khẽ nhíu lại, trải xong ga giường cùng chăn mền, nhẹ cười nói: “Ai hiếm
lạ xem của em.” Hơn nữa anh thật sự không có xem.
”Hừ! Vậy vì sao anh lại đụng đến nhật ký của em? Còn có, quần áo trong tủ của em vì sao cũng thay đổi? Anh đã làm gì rồi?” Tô Y kéo mở nửa tủ quần áo ra, cực
kỳ kích động lớn tiếng chất vấn.
”Anh sắp xếp lại quần áo cho em.” Nhóc con này ăn thuốc nổ hay sao vậy? Dám nói chuyện với anh như vậy? Lá gan thật là lớn.
”Ai cho anh tùy tiện đụng vào đồ của em? Anh ăn no rửng mỡ không có việc gì làm sao? Còn có, ai cho anh đổi rèm cửa sổ của em? Cái cũ của em đâu?”
”Y Y, em điên rồi sao? Anh chỉ là đi giặt chúng giúp em một chút. Nếu như
em không thích cái này, đợi ngày mai cái kia khô rồi em đổi lại. Được
rồi được rồi, đừng giận dỗi như con nít. Ngoan, tối nay nghĩ muốn ăn cái gì sao? Nếu không thích ăn đồ anh làm, anh có thể dẫn em ra ngoài ăn.
“Tô Nhiên đi tới muốn kéo tay cô đùa một chút cảnh bị ức hiếp. Nhưng cô
lại dùng sức vung tay anh ra.
”Y Y, em ——” Trên mặt Tô Nhiên hiện lên một chút hoảng hốt cùng nghi ngờ. “Hôm nay em làm sao vậy?”
”Hừ! Thế nào? Sao đột nhiên anh lại đối tốt với em như vậy? Có phải anh cảm
thấy có lỗi với em? Vì sao anh lại không nói với em chuyện Hạ Vũ Hiên
gọi điện thoại cho em hả?”
”Không muốn nói.”
”Anh dựa vào cái gì?”
”Dựa vào anh ——” yêu em. Hai chữ này bị anh kịp thời ngăn lại. Đổi thành
“Dựa vào anh là anh trai của em! Y Y, em hãy nghe anh nói ——”
”Em không muốn nghe anh nói chuyện. Là anh trai em liền có thể tùy tiện can thiệp vào tự do, sinh họat, kết giao bạn bè của em hay sao? Em cũng đã
hai mươi hai tuổi rồi. Là người trưởng thành rồi. Anh còn muốn can thiệp chuyện của em cho tới khi nào? Đều tại anh mà em chỉ có thể hâm mộ nhìn người khác tay trong tay, ngay cả một người cùng ra ngoài ăn cơm với em cũng không có ——”
”Anh có thể cùng em ——”
”Anh cũng không phải là bạn trai của em, ai muốn đi cùng anh!”
”——” Một câu nói bị nghẹn lại trong cổ họng anh không thể nào nói nên lời.
Tô Y dùng sức đẩy anh ra khỏi phòng mình, giam bản thân ở trong phòng bắt
đầu hờn dỗi. Vừa rồi thật sự là cô bị kích thích, cho nên mới tức giận
lớn như vậy với anh, đây là lần đầu tiên từ nhỏ đến lớn cô phát giận dữ
như vậy với anh.
Tô Nhiên bị cô đẩy ra phòng khách, trong lòng
bỗng nhiên trống rỗng không thể suy nghĩ. Cô nhóc bị anh quản quá nghiêm rốt cục chịu không nổi, thế nhưng bởi vì một Hạ Vũ Hiên mà tức giận với anh. Tô Nhiên cảm thấy hô hấp có chút khó khăn, vì thế đi đến ban công
hóng gió.
Chạng vạng tối, gió rất mạnh, từ lầu 12 đối diện mà
thổi đến, cũng không thể thổi bay đi phiền não của anh, ngược lại thổi
loạn nỗi lòng anh.
Trước kia anh là cố ý đùa cô, cho nên thích
không có việc gì liền khi dễ cô. Hiện tại anh không nghĩ muốn khi dễ cô, không muốn che giấu tình yêu của bản thân, không muốn làm cho cô không
vui vẻ. Cho nên anh bắt đầu không kiêng nể gì mà cưng chiều cô, bắt đằu
táo bạo trắng trợn đau cô, bắt đầu toàn tâm toàn lực dỗ cô. Nhưng mà, cô lại tức giận với anh.
Cô gái nhỏ tức giận, thật là dọa người. Ít nhất sợ tới mức đến bây giờ anh còn lo sợ bất an. Cô không thích anh.
Cô chán ghét anh. Cô thậm chí hận anh quản chế cô trong mấy năm qua.
Nhưng mà, nếu anh không làm như vậy, như thế nào có thể giữ được cô đây?
Y Y, em là của anh, vĩnh viễn là của anh, một mình anh! Cho nên anh không có khả năng để cho người đàn ông khác nắm tay em, cùng với
em.
Anh ích kỷ, chỉ vì anh yêu em. Chỉ là cách làm của anh không
đúng. Hiện tại anh liền sửa đổi, chỉ cần em luôn luôn đứng ở bên cạnh
anh.
Y Y, làm sao bây giờ? Anh đột nhiên phát hiện, anh bắt đầu không biết làm sao ——
Màn đêm buông xuống, Tô Y nằm ở trên giường chịu đựng âm thanh oán giận “ọt ọt” của cái bụng, chính là không đi ra. Không muốn nhìn thấy mặt anh.
Không muốn nghe thấy tiếng của anh. Không muốn bị anh quản đông quản
tây. Không muốn —— chán ghét! Tại sao đầy đầu đều là sắc mặt của Tô
Nhiên?
Tô Y nhắm mắt lại, kéo chăn phủ lên đầu làm đà điểu. Ah?
Cái mùi này —— thật dễ ngửi! Là mùi hương của ánh mặt trời, hỗn hợp mùi
hương molly nhà nhạt, thơm ngát, có có một loại mềm mại, ấm áp, làm cho
người ta không lý do cảm thấy thanh thản dễ chịu.
Tận tình hít vào mùi hương vui vẻ này một lát, Tô Y chợt kéo chăn xuống, giương mắt nhìn rèm cửa sổ mới, lại bị cảm động rồi.
Hoa văn trên rèm cửa sổ này dĩ nhiên là hình anime cô thích nhất. Cô từng
tìm rất nhiều cửa hàng trên thật nhiều con đường ở thành phố S nhưng
không có chỗ nào bán. Sau này nghe nói chỉ có vài thành phố lớn trong
nước mới có sản phẩm. Không ngờ anh lại
mua được cho cô.
Tô Y lập tức rời giường mở tủ quần áo ra. Quả
nhiên, quần áo được sắp xếp ngay ngắn chỉnh tề, so với bình thường cô
ném loạn một đống không biết đẹp mắt hơn bao nhiêu lần. Anh trai bình
thường là một người cao cao tại thượng như vậy, thế nhưng lại hạ mình
làm những việc này cho cô?
Trong lòng Tô Y vừa vui vừa giận, hỗn
loạn cả lên, bắt đầu có chút tự trách rồi. Cô đi trở lại bên giường, từ
dưới gố lấy ra quyển nhật ký, chuẩn bị ghi lại sự việc của ngày hôm nay. Nhưng mà, cô vừa mở ra liền lại trợn tròn mắt.
Từng tờ từng tờ
tiền giấy im lặng nằm trong trang sách, có 1 đồng, 5 đồng, 20 đồng, còn
có 100 đồng. Tuy rằng mệnh giá không giống nhau, nhưng đều là tiền mới.
Cô còn lơ đãng phát hiện một điểm, chính là ba chữ số của mỗi dãy số
cuối cùng trên tờ tiền đều giống nhau, là ba chữ số: 520.
Anh là
từ chỗ nào làm ra nhiều như thế này? Cô nhớ thời điểm mừng năm mới năm
trước, cô từng nói với anh. Nếu có thể tìm được nhân dân tệ có chứa chữ
số 520, cô nhất định phải lấy ra đưa cho người thầm mến, lén biểu lộ tâm ý. Thì ra, anh trai chu đáo như vậy, còn nhớ rõ lời cô nói.
Tô T đột nhiên cảm thấy trong lòng nóng lên. Nhất định phải đi ra ngoài nói
xin lỗi cùng cảm ơn anh trai. Cô buông quyển nhật ký, chạy tới mở cửa,
đi thẳng đến phòng của Tô Nhiên, lại không phát hiện bóng dán của anh.
Anh đi ra ngoài, dép lê của anh bị đổi rồi.
Anh trai đang tức
giận đi? Vừa rồi anh còn nói sẽ nấu cơm cho cô, nhưng cô lại —— Tô Y suy sụp cuộn tròn ở trên sô pha, bị hối hận vây quanh.
Đột nhiên,
nghe được tiếng mở cửa, Tô Y vui mừng quay đầu nhìn lại, vừa vặn nhìn
thấy Tô Nhiên cầm một túi lớn màu đỏ, có in logo KFC. Anh nhìn thấy cô
giống như con mèo nhỏ phạm sai lỗi đi tới tiếp nhận đồ trong tay anh,
ngoài miệng cười trộm còn nhỏ giọng oán giận. “Anh trai, đây là đồ ăn
không tốt cho sức khỏe, ăn nhiều không tốt cho thân thể.”
Tô
Nhiên sờ sờ đầu của cô, trong mắt tràn đầy cưng chiều. “Ha ha, cô gái
ngốc, chỉ cần em thích, anh liền ăn cùng em. Còn giận anh trai không?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...