Nguyệt Lạc

-

Rõ ràng anh vừa nghe hết cuộc trò chuyện giữa cô và Trần Tĩnh Nhiễm, vậy mà lúc này lại nói những lời như vậy, rõ ràng là cố ý trêu chọc cô.

Mặc dù biết ý đồ của anh, nhưng Thịnh Ý vẫn đỏ bừng mặt, cô véo tai mình lẩm bẩm: "Em đi đón dì..."

Giang Vọng khẽ cười: "Đi thôi."

Thịnh Ý liếc nhìn phần dưới cơ thể anh: "Anh... anh... chỗ đó... cần giải..."

Giang Vọng cười như không cười nhìn cô, đi đến: "Sao vậy, lại muốn giúp anh à?"

Thịnh Ý vội vàng lắc đầu, chạy trốn ra ngoài, chạy được một nửa, mới phát hiện mình quên khóa cửa. Quay đầu lại đã thấy Giang Vọng vừa tắt đèn, đang khóa cửa, trên cánh tay còn khoác chiếc áo khoác mỏng dài mà trước đây cô tiện tay đặt trên giá áo ở cửa.

Thịnh Ý lúc này mới nhận ra, trên người mình còn đang mặc đồ ngủ.

Sau khi tắt đèn trong nhà, chỉ còn lại đèn hành lang trên đầu vẫn sáng, chiếu xuống bóng lưng cao ráo của anh.

Thịnh Ý đứng từ xa nhìn anh một lúc, lòng bỗng dấy lên cảm giác bình yên.

Cô bước đến, ôm lấy anh từ phía sau nói: "Anh trai có muốn đi cùng em không?"

Giang Vọng cúi đầu cười: "Sao lại quấn quít thế?"

Thịnh Ý tiếp tục hỏi: "Đi cùng em nhé?"


Giang Vọng ừ một tiếng, khoác áo khoác cho cô, rồi hỏi: "Em muốn để anh đi không?"

Ý của việc để anh đi là muốn thẳng thắn về mối quan hệ của hai người trước mặt dì.

Họ khóa cửa, hai người dọc theo con phố dài đi ra ngoài, đèn lồng ven sông lắc lư gió nhẹ thổi qua.

Thịnh Ý nói: "Dì vẫn luôn biết em thích anh."

Giang Vọng cụp mắt xuống, không biết đang nghĩ gì, một lúc sau nói: "Đã đến lúc để cho dì ấy biết, anh cũng thích em."

Khi họ đến nơi, Trần Tĩnh Nhiễm đang đứng trước cửa nhà hàng trò chuyện với vài người bạn của bà mà Thịnh Ý không quen. Có lẽ là bạn học của Trần Tĩnh Nhiễm, một nhóm năm sáu người, có nam có nữ.

Trần Tĩnh Nhiễm hẳn là đã hơi say, lúc cười có chút phong tình mà Thịnh Ý hiếm khi thấy.

Thịnh Ý không cho Giang Vọng xuống xe, cô tự mình xuống xe. Trần Tĩnh Nhiễm từ xa đã nhìn thấy cô, nụ cười chợt tắt rồi nói: "Gia đình tôi đến đón tôi rồi."

Mọi người cùng nhau nhìn sang, Thịnh Ý lịch sự chào hỏi mọi người. Cô chú ý đến người chú đứng ở rìa ngoài nhất, từ đầu đến cuối không nói lời nào, chỉ khi Trần Tĩnh Nhiễm đi mới gọi tên bà.

Chú ấy nói: "Tạm biệt."

Trần Tĩnh Nhiễm khựng bước, một lúc sau nói: "Có lẽ không có cơ hội nữa rồi."

Cô không nói với mọi người về việc mình đang bị bệnh, bởi luôn cảm thấy như vậy sẽ làm phiền người khác. Thịnh Ý thở dài, đi được một nửa, cô quay đầu nhìn lại người đàn ông vừa nói chuyện nãy.


Tướng mạo rất nho nhã, đeo kính. Tuy tuổi tác không còn trẻ nhưng qua nét mặt, vẫn có thể nhìn ra dáng vẻ năm xưa.

Thịnh Ý tìm lời bắt chuyện: "Chắc hồi xưa chú kia đẹp trai lắm."

Trần Tĩnh Nhiễm khẽ mỉm cười: "Cháu nói Chu Nguyên à?"

Thịnh Ý gật đầu, cảm thấy mình dường như đã từng nghe qua cái tên này, liền thuận miệng nói: "Tên cũng nghe rất hay."

Trần Tĩnh Nhiễm không nói gì thêm, họ đã đến bên xe. Sau cùng, Giang Vọng vẫn xuống xe, đứng đó chờ họ.

Trần Tĩnh Nhiễm ngẩng đầu nhìn Giang Vọng, Thịnh Ý có hơi ngượng ngùng ho khan, định giải thích thì nghe Giang Vọng nói: "Dì ạ, cháu là bạn trai của Thịnh Ý."

Giọng anh có hơi căng thẳng.

Trần Tĩnh Nhiễm nhìn anh thêm lần nữa cũng không tỏ ra quá nhiệt tình, nhưng cũng không quá lạnh nhạt.

Mọi người lên xe, Giang Vọng lái xe, Thịnh Ý v ngồi ghế sau cùng Trần Tĩnh Nhiễm để tiện chăm sóc bà. Có lẽ vì Trần Tĩnh Nhiễm ở đó nên Thịnh Ý và Giang Vọng cũng không nói nhiều như lúc đi, Trần Tĩnh Nhàn không nói, họ cũng không bắt chuyện.

Có lẽ Trần Tĩnh Nhiễm hơi mệt, vừa lên xe đã nhắm mắt.

Thịnh Ý nhìn cảnh đêm bên ngoài cửa sổ, lúc lại nhìn Giang Vọng. Có vài lần, ánh mắt hai người gặp nhau qua gương chiếu hậu, họ lại không hẹn mà cùng cười.


Người yêu nhau thật là trẻ con, chỉ cần nhìn nhau, nụ cười lại không thể kìm lại được, trong lòng cũng ngọt ngào như kẹo bông gòn, mọi thứ đều ngọt ngào.

Khi về đến nhà đã gần 1 giờ sáng, Giang Vọng thấy cũng đã muộn nên định lái xe đi luôn, nhưng Thịnh Ý bất ngờ giữ anh lại.

Cô nói: "Tối nay, anh đã ăn gì chưa?"

Tối nay xảy ra quá nhiều chuyện cho nên anh cũng quên mất chuyện ăn uống. Trong nhà còn lại một ít mì sợi, với tay nghề nấu nướng của Thịnh Ý, mì sợi có lẽ là món ăn ngon nhất mà cô có thể làm.

Trần Tĩnh Nhiễm sau khi về nhà liền trực tiếp về phòng. Thịnh Ý đoán tối nay có lẽ bà không muốn bị ai làm phiền, vì vậy mặc dù lo lắng, nhưng cô cũng không hỏi nhiều.

Giang Vọng dựa vào khung cửa bếp, nhìn Thịnh Ý đang bận rộn bên trong.

Cô vẫn luôn nói sẽ thay bóng đèn nhưng đến giờ vẫn chưa đổi, ánh sáng vàng vọt bao quanh cô, khiến cả khung cảnh trở nên vô cùng dịu dàng.

Đã lâu rồi thế giới của Giang Vọng không có cảnh tượng như vậy, anh ôm lấy Thịnh Ý từ phía sau. Nước trong nồi đang sôi ùng ục, Thịnh Ý một tay cầm mì sợi, một tay cầm đũa, bất ngờ bị anh ôm lấy, cô vỗ nhẹ tay anh: "Ngoan nào, anh đi chơi một mình đi."

Cô dỗ dành anh như một đứa trẻ, may là Giang Vọng không so đo với cô, nếu không thì mì trong nồi sẽ vữa hết mất.

Mì nấu rất thanh đạm, chỉ là mì trứng gà xào cà chua bình thường nhất. Giang Vọng ngồi ăn, còn Thịnh Ý ngồi bên cạnh nhìn.

Cô nhìn anh chăm chú, từng đường nét trên khuôn mặt anh, từ sống mũi đến đôi mắt, đều được cô thu vào tầm mắt.

Cô nhớ lại trước đây mình không bao giờ dám nhìn anh kỹ, mỗi lần chỉ dám liếc nhìn vội vàng, sợ mình nhìn quá nhiều, cảm xúc lộ ra sẽ bị anh phát hiện.

Con người thật kỳ lạ, càng thích một người, đôi khi lại cảm thấy càng xa cách. Ngược lại những người không có ý gì với anh lại có thể nhìn anh một cách táo bạo, trò chuyện vui vẻ với anh.

Suy nghĩ của cô bay xa, khi ý thức quay trở lại, Giang Vọng đã ăn xong bát mì.


Thịnh Ý còn tưởng anh sẽ không ăn nhiều, lại sợ chứng biếng ăn của anh tái phát. Cô đã lén hỏi bác sĩ, bác sĩ nói đây là vấn đề tâm lý, phải cần anh tự mình bước ra.

Nhưng hôm nay nhìn anh có vẻ ổn, sau khi ăn xong trời tối muộn, anh ra ngoài đi về. Thịnh Ý định tiễn anh ra ngõ nhưng lại bị anh từ chối.

Cho đến khi đi được một đoạn đường khá xa, không còn nhìn thấy bóng dáng Thịnh Ý tiễn anh ở cửa. Giang Vọng mới đi đến thùng rác, khẽ đưa ngón tay móc họng nôn khan.

Anh đã cố gắng nín nhịn suốt, thực ra hôm nay tình trạng đã tốt hơn, không còn dữ dội như trước đây. Nhưng chuyện này vốn dĩ không thể thay đổi chỉ trong một sớm một chiều.

Ngày hôm sau, mọi người lại quay lại với công việc bình thường. Vừa bước vào cửa, Thịnh Ý đã nhận được "cơn bão" ghen tị từ Mạnh Bình. Anh ta nhảy nhót hỏi cô ở thành phố S có vui không, có mang quà cho mọi người không.

Thịnh Ý mang theo một ít đặc sản, đặt lên bàn để mọi người cùng chia.

Cô đi đến vị trí làm việc của mình, ngẩng đầu nhìn vào văn phòng, phát hiện Giang Vọng đã ngồi bên trong, đang vẽ tranh trên máy tính..

Cô học vẽ tranh sơn dầu ở trường đại học, sau khi tốt nghiệp, cô chuyển sang chuyên ngành khác và không còn đụng đến bảng vẽ. Cô tự hỏi, Giang Vọng cũng học vẽ tranh sơn dầu ở trường đại học nhưng sau đó bỏ học giữa chừng, sau này lại bận rộn với các cuộc thi, vậy anh học vẽ tranh kỹ thuật số từ ai?

Hơn nữa, tuy vẽ tranh sơn dầu và vẽ tranh minh họa game có những điểm tương đồng nhưng giữa hai lĩnh vực này có rất nhiều khác biệt, anh làm cáchnào mà có thể thành thạo nhanh chóng như vậy?

Đúng lúc Lâm Tiểu Mộc đang ngồi bên cạnh ăn sáng, nghe thấy Thịnh Ý lẩm bẩm một mình liền kinh ngạc hỏi: "Chị Thịnh Ý chưa xem tranh của trưởng nhóm sao?"

Thịnh Ý "hả?" một tiếng, Lâm Tiểu Mộc đã chuẩn bị đầy đủ, trên máy tính có một thư mục ghi rõ tên Giang Vọng.

Cô nói: "Em lấy được những thứ này từ anh Tống, chuyện của trưởng nhóm cũng nghe anh ấy kể."

Thịnh Ý nhìn vào màn hình máy tính, tuy cô không chơi game nhiều nhưng có một số game quá nổi tiếng, hình ảnh nhân vật thường xuyên xuất hiện trên vòng bạn bè của cô.

"Đều là tin nội bộ, anh Tống nói đây đều là do trưởng nhóm vẽ nhưng anh ấy không dùng tên thật của mình nên rất ít người biết chuyện này. Nhưng cái tên họa sĩ W này vốn dĩ đã rất nổi tiếng trong giới mà nhỉ?" Nói đến đây, cô nghi ngờ nhìn Thịnh Ý, "Chị Thịnh Ý, không phải chị có quan hệ rất tốt với trưởng nhóm sao, sao ngay cả chuyện này cũng không biết thế?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui